CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 39: Vợ Chồng Ăn Ý




Lục Dĩ Tường đưa Bạch Nhã Băng đến một cửa hàng nổi tiếng, hai người vừa tiến vào bên trong thì đã nhìn thấy bên trong cửa hàng tràn ngập váy dạ hội và vest nam, nhân viên đứng thành hai hàng chào đón hai người.

Từ phía cầu thang, một chàng trai với vẻ ngoài vô cùng lãng tử, tóc màu vàng, mắt xanh, mặc một bộ vest trắng bước xuống khiến cho các cô gái ở đấy ngẩn ngơ, hút hồn không lối thoát.

Lục Dĩ Tường hừ lạnh một tiếng quay sang để ý đến vẻ mặt của Bạch Nhã Băng, sợ rằng cô cũng bị cái vẻ đẹp lãng tử kia hút hồn, anh chỉ thấy Bạch Nhã Băng nhếch môi cười nhạt một tiếng, hai tay khoanh lại, dáng vẻ điềm tĩnh, phun ra một câu khá là buồn cười:

"Lúc nào cũng xuất hiện như một con công, lòe loẹt chết đi được."

Chàng trai ngoại quốc kia trừng mắt bước nhanh xuống đứng trước mặt của cô, vẻ mặt giận dỗi hỏi cô:"Nhã Băng! Em khen anh một câu sẽ chết sao?"

Chàng trai ấy quay sang nhìn Lục Dĩ Tường, đôi mắt hơi híp lại quan sát qua một lượt, thầm đánh giá, đầu gật gù tán thưởng quả nhiên người đàn ông có thể đứng cạnh Bạch Nhã Băng không tầm thường chút nào, cả người tỏa ra khí khái bất phàm, đôi mắt anh khẽ liếc nhìn Bạch Nhã Băng, giọng nói ngân dài hỏi cô:

"Nhã Băng! Người này là...bạn trai em sao...?"

Lục Dĩ Tường khoác tay qua vai của Bạch Nhã Băng, tỏ vẻ lạnh lùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai ngoại quốc, lãnh đạm cất tiếng:

"Không phải là bạn trai mà là chồng. Chào anh! Tôi là Lục Dĩ Tường, rất hân hạnh được biết anh." Lục Dĩ Tường giơ tay ra chào hỏi, tuy anh không nhận thấy người con trai đang đứng trước mặt kia có một chút tơ tưởng nào đến Bạch Nhã Băng nhưng anh cũng phải chặn ngay để tránh phát sinh sau này.

"Chồng? Nhã Băng! Em lấy chồng từ lúc nào vậy? Sao lại không cho anh hay biết gì hết, cái này là không được nha, cho dù nói như thế thì anh cũng là đàn anh của em đấy. Tại sao lại không mời anh?" Paul há hốc mồm, miệng không thể nào mở to thêm được nữa, mắt trợn trắng, không thể nào tin được chuyện cô đã kết hôn, nó quá là bất ngờ đi.

"Chỉ là đăng ký kết hôn thôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ." Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm cất giọng đáp lại, tuy bề ngoài cô vẫn luôn lạnh lùng nhưng trong lời nói thì lại không.

"Vậy thì anh phải chuẩn bị một món quà thật lớn cho em rồi. À mà đúng rồi, đến lúc đó anh sẽ thiết kế cho em một chiếc váy cưới thật lộng lẫy, khiến cho em trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất." Paul thích thú đáp lại, anh luôn xem cô là em gái của mình, luôn muốn thiết kế cho cô một chiếc váy cưới xinh đẹp nhưng với tính cách của cô, anh nghĩ sẽ không thể nào, không ngờ bây giờ lại có thể anh rất hào hứng, muốn bắt tay vào thiết kế ngay.

Lục Dĩ Tường cảm thấy mình bị bơ, trở thành một người vô hình, anh cười lạnh nghiến răng cất giọng:"Anh vẫn chưa giới thiệu mình đấy, cô ấy đã là một người phụ nữ có chồng rồi đừng có tỏ ra thân thiết như vậy."

"Sorry! Vì tôi quá bất ngờ về chuyện này, chào anh, tôi tên là Paul, rất hân hạnh được biết anh." Paul giơ tay ra bắt tay với Lục Dĩ Tường, cười nhẹ, khẽ nâng mày lên nhìn hai người, ý của Lục Dĩ Tường anh tất nhiên hiểu, rất may anh không có ý gì với Bạch Nhã Băng nếu không đã chết chắc rồi.

Bạch Nhã Băng nhìn thấy mắt Paul có quầng thâm nhưng phải tinh mắt nhìn kỹ lắm mới thấy được, khóe môi của cô khẽ nhếch lên hỏi:

"Paul! Sao mắt của anh lại có quầng thâm vậy?"

Paul đưa tay lên mắt của mình rồi trừng trừng nhìn Bạch Nhã Băng, ánh mắt đầy oán trách:"Đúng là không có cái gì qua được mắt em cả, anh đã bôi kem che đi cái quầng thâm xấu xí này rồi mà em vẫn có thể nhìn ra, mà em còn dám hỏi anh là tại sao lại có quầng thâm nữa sao, chẳng phải là tại em anh mới thành ra như thế này sao?"

Lục Dĩ Tường quay sang nhìn Bạch Nhã Băng lom lom, trong đầu liền suy nghĩ là cô đã làm cái gì mà lại khiến cho anh ta có quầng thâm, Bạch Nhã Băng thừa biết nguyên nhân tại sao nhưng cô vẫn giả vờ vô tội, ánh mắt ngây thơ không biết gì, nhún vai một cái đáp lại:

"Tại sao tại em? Em có làm gì đâu chứ? Em vô tội mà."

Paul chống nạnh, mím môi, thấy cái dáng vẻ giả vờ ngây thơ, vô tội của cô mà anh tức điên nếu không phải anh đã quen biết cô từ lâu thì chắc chắn anh sẽ bị lừa bởi gương mặt đó, đúng là lạnh lùng không ai bằng cô, giả vờ ngây thơ vô tội cũng không ai bằng được:

"Em còn nói em vô tội sao? Em bắt anh trong vòng hai ngày phải thiết kế, may ra cho em một cái váy dạ hội đặc biệt làm cho anh ngày đêm không ngủ để hoàn thành cho em rồi còn bắt anh phải tận tay mang về đây, em nói xem em vô tội chỗ nào?"

Bạch Nhã Băng bày ra bộ mặt vô tội, không biết gì nhìn sang hướng khác, Lục Dĩ Tường nhếch môi cười lên tiếng giúp vợ của mình:

"Tiểu Băng quả thật là vô tội, anh là nhà thiết kế nổi tiếng, cô ấy tin tưởng mời nhờ anh thiết kế với lại bắt anh hai ngày phải hoàn thành cũng không có gì là quá đáng. Vợ của tôi là khách hàng đặc biệt nên anh phải tận tay mang về đây cũng là điều hiển nhiên, lỡ vợ tôi không vừa ý thì anh còn sửa kịp."

Paul thật sự đã bị hai người bắt nạt làm cho tức đầu muốn bốc khói, chồng bè vợ hát đúng là một cặp xứng đôi, không thể nói thêm được lời nào nữa anh trừng mắt nhìn hai vợ chồng kia đang đắc ý mà muốn sôi ruột, sôi máu cả lên:

"Hai người được lắm hùa nhau bắt nạt tôi, tôi không cãi lại vợ chồng các người. Tôi thua!!"

"Ngay từ đầu anh đã thua rồi." Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng ăn ý với nhau, không hẹn đồng thanh cất giọng đáp trả.

Hai người cũng vô cùng bất ngờ với độ ăn ý của mình và đối phương, Paul thật sự không thể nào ở đấy được nữa ở lại nữa là anh tức chết mất, Paul nghiến răng nói:"Đi vào lấy váy dạ hội rồi đi mau giùm tôi, tôi không muốn bị hai người làm cho tức chết đâu."

Bạch Nhã Băng chỉ tay sang phía Lục Dĩ Tường rồi nói với Paul:"Anh cũng lựa cho anh ấy một bộ vest thích hợp đi."

Paul hừ lạnh một tiếng rồi cũng nhanh chóng đi tìm cho Lục Dĩ Tường một bộ vest thích hợp. Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường đi vào bên trong phòng, cả căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc váy trễ vai màu xám bạc lấp lánh, anh và cô không ngừng tán thưởng, chiếc váy thật sự rất đẹp, Lục Dĩ Tường gật gù khen ngợi:

"Không hổ danh là nhà thiết kế đại tài chỉ trong vòng hai ngày mà có thể thiết kế ra một chiếc váy lộng lẫy đến như thế."

Đột nhiên, Lục Dĩ Tường nhíu chặt đôi mày, chỉ tay vào chiếc váy quay sang hỏi Bạch Nhã Băng:"Tiểu Băng! Tại sao nó lại xẻ tà vậy? Còn nữa nó ôm sát cơ thể như vậy để làm gì chứ?"

Bạch Nhã Băng lắc đầu bó tay với Lục Dĩ Tường, biết ngay anh thấy cái váy này sẽ nói cho mà xem, cô khoanh tay lại, quay đầu nhìn anh đáp lại:

"Chẳng lẽ anh muốn tôi đi đánh nhau lại mặc váy xòe công chúa sao? Xẻ tà dễ đánh hơn với lại nhìn nó ôm sát như vậy thôi, anh nghĩ xem đi đánh nhau mặc váy ôm sát quá làm gì? Tự đào hố chôn mình à?"

Lục Dĩ Tường tự vỗ trán của mình, anh quên mất điều này, trong đầu có lo nghĩ bọn đàn ông chết tiệt kia sẽ chăm chú nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã tức điên rồi hận không thể đem bọn họ ra giết sạch.