Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 102: 102: Phiên Ngoại 5





Lục Thận Hành quen Đàm Dịch.
Còn chuyện tốt hơn là, bọn họ nhảy qua tình yêu cuồng nhiệt, ngờ vực, mâu thuẫn, cãi vã, tiến thẳng đến trạng thái đôi vợ chồng già tóc mai chạm tóc mai.

Mọi người sợ hãi.
Trần Phương cách một bàn nhìn chằm chằm con dâu.

Càng nhìn càng cảm thấy hợp nhãn duyên.

Giống như đã định trước là con trai, là một bộ phận thất lạc bên ngoài của Lục gia bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được.
“Tiểu Đàm à, công việc rất mệt phải không?”
Đàm Dịch đầy câu nệ: “Cũng tạm ạ.”
“Cái đó…” Trần Phương bị Lục Quốc Mậu khẽ huých, bà khụ một tiếng, “Mẹ vào bếp xem đồ ăn, mọi người nói chuyện đi.”
Trần Phương vừa đi, trên bàn im ắng đi nhiều.
Lục Quốc Mậu hùng hồn nói: “Chuyện của con và Thận Hành, hai đứa tự làm chủ.”
Đàm Dịch nhướng mi, cứ vậy là xong à?
Lục Quốc Mậu uống ngụm trà, “Lục gia của chúng ta chú ý tự do.”
Chuyện tình cảm của con trai bọn họ không hỏi đến, cuộc sống là của mình, do tự mình chọn lấy, tốt hay không tốt cũng phải trải qua.
Chuẩn bị trước đó của Đàm Dịch không có đất dụng võ, ánh nhìn y khẽ liếc đến người đàn ông đang chuyên tâm ăn điểm tâm bên cạnh.
Lục Thận Hành đưa bánh hoa quế đã lên đến miệng qua, “Ăn không?”
Đàm Dịch mím môi, “Không ăn.”
Lục Thận Hành nhướng mày, “Vậy em nhìn lén anh làm gì?”
Đàm Dịch: “…”
Lục Quốc Mậu tuổi lớn, chịu không nổi hai người trẻ tuổi làm như vậy, ông đứng dậy rời đi, chừa chỗ cho hai người.

“Ba mẹ anh rất thích em.” Lục Thận Hành chống trán, “Dọn qua ở cùng anh đi.”
Đàm Dịch muốn nói em không dọn, ngoài miệng lại là: “Được.”
Y muốn tát bản thân vô số lần.

Lục Thận Hành lờ vẻ rối rắm của y đi, “Vậy đi, đợi chốc nữa anh cùng em dọn đồ, đêm nay thì ngủ với anh.”
Khóe miệng Đàm Dịch giật giật, dứt khoát không mở miệng.
Buổi tối hai người đứng ở đầu giường, cả hai nhìn nhau.
“Em đi tắm đi.”
“Em không đi.”
“Có đi hay không?”
“Không đi.”
“Anh hỏi em lần nữa, có đi hay là không?”
“Không đi!”
Sau một đoạn đối thoại ấu trĩ, Lục Thận Hành túm Đàm Dịch vào phòng tắm.


Đàm Dịch là quân nhân, hơn nữa từng được huấn luyện đặc thù, thân thủ và thể chất đều là hạng nhất, muốn phản kháng cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng y không làm.
Phòng tắm rộng rãi, hai người đàn ông trưởng thành ở bên trong không hề có chút chật chội nào.

Lục Thận Hành mở vòi sen điều chỉnh độ ấm, nói với Đàm Dịch: “Cởi quần áo, lại đây tắm rửa.”
Huyệt thái dương Đàm Dịch nảy thình thịch, trân ra như cọc gỗ.

Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lục Thận Hành nhịn không khẩu nghiệp, “Cũng không phải phụ nữ, ngượng ngùng xoắn xít làm cái gì?” Không biết đã nhìn ngắm sờ soạng bao nhiêu lần rồi.
Hắn đóng cửa.
Sau lưng Đàm Dịch chợt lạnh lẽo.
Hình như là biết chỗ nào không đúng rồi.
Lục Thận Hành nhìn ra Đàm Dịch muốn chạy, lập tức ôm lấy y, vừa hôn vừa cởi.
Một lúc sau Đàm Dịch lộ ra cơ thể tinh tráng, mỗi bắp thịt đều căng bóng trơn mượt, đàn hồi hữu lực.

Gò má y nóng bừng, còn nóng hơn cả nước đổ xuống.

Trước kia trong quân đội ở chung với rất nhiều anh em, tập mãi thành thói quen, làm sao mà vừa đổi người một cái đã thấy cái cả người bất ổn rồi.
Ánh mắt rực lửa của Lục Thận Hành nhìn chằm chằm y, không kiêng nể gì quét qua.
Chỉ trong chốc lát như vậy, Lục Thận Hành đã dùng ánh mắt chịch Đàm Dịch rồi.
Đàm Dịch bóp dầu gội như sữa tắm chà lên người.

Lục Thận Hành thấy y chà, chà quá nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.
“Đó là dầu gội.” Mặt Lục Thận Hành giần giật.
Đàm Dịch đối mặt với vách tường, “Em thích chà như vậy.”
Lục Thận Hành nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Đường cong cơ bắp phần lưng căng chặt, vai rộng eo thon, mông vừa cong vừa tròn, nhìn chằm chằm vào, ánh mắt của hắn sâu hút nóng rực.
Trần Phương ở dưới lầu vẫn luôn để ý nghe được một tiếng vang lớn, như là có vật gì nặng rơi xuống đất.
“Lão Lục, không phải là đánh nhau rồi đấy chứ?” Trần Phương không yên tâm nói: “Nếu mà đánh thật, có thể con trai sẽ rơi xuống hạ phong.”
“Không phải có thể, mà là chắc chắn.” Lục Quốc Mậu đeo kính viễn thị đọc sách, “Bà coi đội trưởng một đội cảnh sát hình sự ăn không ngồi rồi à?”
Ông lại chuyển lời, “Cơ mà hai đứa nó không đánh nhau được.”
Cậu Đàm Dịch kia lúc đối mặt với thằng con ông bao dung và cưng chiều vô cùng, chỉ sợ là đến chính mình cũng không nhận ra thôi.
Buổi sáng hơn 6 giờ, Đàm Dịch xuống lầu, tư thế bước đi vi diệu.
Trần Phương nghe xong một đêm ưm ưm a a, bao gồm các loại mắng chửi, nhìn thấy người cả cái mặt già cũng thấy xấu hổ, nhanh chóng dời tầm mắt, sợ y ngượng.

Đàm Dịch nhanh nhạy, đã phát hiện ra.
Y xấu hổ nói: “Dì ạ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Trần Phương cười nói, “Con ngồi một lát, bữa sáng sắp có rồi.”
Đàm Dịch không cảm thấy thèm ăn, muốn nói trong cục có việc.

Cầu thang sau lưng truyền đến tiếng bước chân, y lại nuốt lời vào trong.
Lục Thận Hành thần thanh khí sảng, thuận tay ôm Đàm Dịch, hôn lên mặt y một cái.
Trần Phương ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Người hầu bên cạnh đồng loạt cúi đầu.
Đàm Dịch kiềm cái tay không thành thật của Lục Thận Hành lại, túm chặt.

Tối hôm qua người này cứ như phát bệnh tâm thần, hôn vào chỗ tư mật của y rất nhiều lần, còn nói cái gì mà thật may là vẫn bình thường.
Trong miệng nói lời âu yếm, động tác lại hung ác.
“Đang hồi tưởng à?”
Giọng nói bên tai làm gân xanh Đàm Dịch nảy lên, y thấp giọng nói: “Hồi tưởng cái đéo.”
Đè lại ý cười nơi đáy mắt, Lục Thận Hành buông tay, “Cảnh sát Đàm, công bằng quyết đấu, là em thua.”
“Hơn nữa…” Hắn thủ thỉ nói, “Vị trí thủ môn này của em rất quan trọng, tối hôm qua đá mấy hiệp vẫn tràn trề năng lượng, làm không tồi.”
Thái dương Đàm Dịch co giật, “Cút.”
Giọng điệu y tàn nhẫn, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo chút tàn lưu dư vị, càng giống như là tán tỉnh hơn.
Về điểm này, Trần Phương và người hầu xung quanh, còn có cả Lục Quốc Minh đúng lúc từ bên ngoài đi vào đều có thể làm chứng.
Ăn qua loa bữa sáng, Đàm Dịch người mang trọng thương đi đến cục.

Các cấp dưới đều vạn ngàn cảm khái, đội trưởng xử nam hơn ba mươi năm đã không còn nữa rồi.
Trương Lực lén lút đến văn phòng Đàm Dịch, lấy trong lòng ngực ra một cái bao nilon màu đen.
“Đội trưởng, uống nhiều chút, hạ hỏa.”
Đàm Dịch nhướng mi, là túi trà hoa cúc.
“…”
Trương Lực bị đuổi ra ngoài, cậu ta phất tay với đám người tụ ở cửa, “Giải tán, giải tán.”
Mọi người thất vọng rời đi, đội hình sự không đi.
“Trương Lực, đội trưởng có sao không?” Vài người thổn thức, vẻ mặt đội trưởng túng dục quá độ, may mà hôm nay không có án tử gì lớn.

“Làm sao tôi biết được.” Trương Lực đằng hắng, dùng tay che bên miệng, “Lục Thận Hành cũng thật tàn nhẫn, đến cả thể lực như vậy của đội trưởng cũng có thể mềm chân.”
Phía sau cửa phát ra tiếng vang loảng xoảng, người đàn ông bên trong phát hỏa.

Sắc mặt bọn họ thay đổi, bước nhanh chạy lấy người.
Lục Thận Hành cả ngày ở công ty hắt xì nhiều lần, ban đầu hắn còn tưởng là Đàm Dịch nhớ hắn.

Buổi chiều đầu nặng chân nhẹ, hắn mới biết được là mình bị cảm.
Sau khi tan lầm Lục Thận Hành đến quán cơm Đàm Dịch thường đi, mấy người Trương Lực lộ vẻ tươi cười với hắn.

“Chị dâu.”
Khóe miệng Lục Thận Hành co rút.
Đàm Dịch cũng co rút.
“Phục vụ, thêm hai món.” Trương Lực nháy mắt, “Đội trưởng, chị dâu thích ăn cái gì?”
Đàm Dịch banh cằm, hơi thở quanh mình lạnh lẽo, mọi người nghi y muốn trở mặt, đang chuẩn bị lùi ra phía sau.

Ai ngờ y cầm lấy thực đơn, gọi một lượt hai món, thêm một món canh.
“Này hôm nay lạnh thật đấy.”
Trương Lực tìm lời, nghĩ một đề tài bình dân, mấy tay thô kệch khác cũng vắt hết óc.

“Đúng vậy quá lạnh!”
“Dự báo thời tiết nói có lẽ hạ mười độ.”
“Bà mẹ, khó trách lại lạnh như thế, tay đông cứng hết cả.”
Cấp dưới vừa nói xong, khóe mắt Đàm Dịch liền không nhịn được nhìn sang người bên cạnh, quét về phía cái tay đặt trên đùi của hắn.
Có hơi đỏ, bị lạnh.
Y mím môi, căng thành một đường, lấy tay trong túi áo khoác ra, vói qua nắm lấy.
Khóe môi Lục Thận Hành cong nhẹ, chậm rãi giương lên.
Cảnh tượng này diễn ra dưới bàn, bọn Trương Lực vẫn phát hiện ra.

Không còn cách nào, ăn bát cơm này của bọn họ, thị lực cực tốt.
Trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, yên lặng ăn cơm uống canh sưởi ấm.
Tiếp đó Lục Thận Hành và Đàm Dịch trình diễn cái gì gọi là khoe ân ái.

Trương Lực còn đỡ, cậu ta có vợ, những người khác là chó độc thân, bị ngược khóc.
Ăn cơm được một nửa, Đàm Dịch nói, giọng điệu biệt nữu: “Có phải anh sinh bệnh hay không?”
“Cái gì?” Lục Thận Hành quay đầu, “Hắt xì!”
Đàm Dịch: “…”
Y duỗi tay chạm lên trán Lục Thận Hành, không nói hai lời đã đứng lên, “Đi bệnh viện.”
Mọi người bị biến cố bất thình lình này dọa cho giật cả mình.

Ngay sau đó bọn họ nghe người đàn ông đã từng bị bắn nhiều phát nhưng mặt vẫn không đổi sắc này vì vợ mình có hơi chút phát sốt mà lo trước lo sau.

Đàm Dịch không rảnh lo chuyện khác, nắm chặt cổ tay Lục Thận Hành kéo ra ngoài.
Bọn Trương Lực đồng loạt thở dài, đội trưởng xong rồi.
Đàm Dịch đúng là xong rồi.

Y sẽ vô thức đối tốt với Lục Thận Hành, ngay cả đối phương nhăn mày y cũng đau lòng.

Để ý và quan tâm của y là bản năng.
Hận không thể móc cả tim ra.
Y nghĩ, đại khái là kiếp trước, cả trước đó nữa, đời đời y đều thích Lục Thận Hành, bằng không sẽ không thích đến như vậy.
Dần dần, Đàm Dịch chuyển cả nhà qua chỗ Lục gia.

Ăn, mặc, ở, đi của y đều bị xâm chiếm, nhiễm hương vị của Lục Thận Hành, đắp lên ký hiệu thuộc về Lục Thận Hành.
Chuyện hôm nay xong xuôi, Đàm Dịch ma xui quỷ khiến lái xe đến thành phố, y lại ma xui quỷ khiến đi vào một tiệm vàng.

Người phục vụ trong tiệm nhìn thấy người tới, há mồm nghĩ ra một đống lý do thoái thác lập tức cua về.

“Cảnh sát Đàm, lại xảy ra chuyện gì sao?”
Lần trước lầu dưới cửa hàng cách vách xảy ra án mạng, chính nhờ lần đó cô biết người này.

Vừa đẹp trai vừa trầm ổn, tiếc là không có hứng thú với cô.
Đàm Dịch nhàn nhạt nói: “Đi nhầm.”
Vẻ căng thẳng của người phục vụ buông lỏng, “Ồ, vậy cảnh sát Đàm…”
Ba chữ hẹn gặp lại còn chưa nói, người đàn ông đi tới cửa lại quay đầu, “Tôi đến mua nhẫn.”
Người phục vụ: “…”
Cô thấy đối phương không phải nói giỡn, liền bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp, “Cảnh sát Đàm muốn kiểu thế nào?”
Người phục vụ ra sức đề cử, “Bên này đều là mẫu mới trong tiệm, cả phía bên này nữa, cảnh sát Đàm nếu thích có thể nói cho tôi.”
Ánh mắt Đàm Dịch nhìn quét qua từng cái, y ngừng ở một chỗ, cặp mắt thâm thúy kia híp lại.

“Cái thứ ba đếm ngược từ bên trái sang.”
Người phục vụ lập tức mang nhẫn ra, vui vẻ ra mặt, “Ánh mắt cảnh sát Đàm thật tốt, chiếc nhẫn này đơn giản hào phóng, lại không mất sự cao quý, đặc biệt là…”
“Hai cái này.” Đàm Dịch đưa thẻ cho cô, “Gói lại giúp tôi.”
Người phục vụ sửng sốt, ít nhiều gì vẫn giật mình.

Một là người đàn ông này chắc chắn với kích cỡ nhẫn, khi cô tiếp khách phiền nhất chính là chọn kích cỡ.

Căn bản không rõ kích cỡ của bạn gái mình thế nào, thậm chí còn dùng tay cô tham khảo.
Hai là đối phương chọn không phải khác giới, mà là hai chiếc nhẫn nam.
Có vẻ nhìn ra người phục vụ không ngờ chuyện gì, chính Đàm Dịch cũng không biết.

Y cảm thấy là cỡ đấy, cứ như là thứ đã khắc sâu vào trong ký ức.
Mang một hộp vải nhung về nhà, Đàm Dịch thất thần, y đối với những thứ hình thức rất phản cảm, càng không phải là một người lãng mạn, nhưng y muốn đeo nhẫn lên ngón tay Lục Thận Hành, công khai tuyên bốchủ quyền.

Lục Thận Hành nhắm mắt lại, nghe nhịp thở cũng có thể biết tâm tư của Đám Dịch.

Hắn ở trong thư phòng xử lý công việc, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo nằm trong ngăn kéo mở nửa.
Mua dư rồi.
Lục Thận Hành đỡ trán, hắn mở hộp ra, nhìn lướt qua cặp nhẫn, lại khép lại.
Coi như để kỷ niệm một năm là được.
Một lát sau, tiếng đập cửa vang lên hai lần, bóng dáng Đàm Dịch đứng ở cửa.
Lục Thận Hành tùy ý gác văn kiện sang bên cạnh, “Em đứng đấy làm thần giữ cửa à?
Đàm Dịch nhấc chân tiến vào, tay đặt trong túi quần.
Chờ Lục Thận Hành xem xong hết văn kiện trên bàn rồi, tay Đàm Dịch vẫn còn trong túi, kẹt trong đấy.
Lục Thận Hành thở dài trong lòng, hắn vòng qua bàn đi đến, vói tay vào cái túi kia của Đàm Dịch.
Hơi thở Đàm Dịch có chút nặng nề, ở trong túi vuốt lấy ngón áp út Lục Thận Hành, chầm chậm đeo chiếc nhẫn ấm áp kia lên.
Sau đó, Lục Thận Hành cũng đeo lên cho Đàm Dịch, đan mười ngón tay vào nhau với y.
Hắn cảm thấy có chỗ trống nào đó trong lòng được lấp đầy, hoàn chỉnh.
TOÀN VĂN HOÀN..