Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 13: 13: Quân Sư Của Ta Là Kẻ Mù13






Thường tướng quân rất thương nhớ Quân sư của ngươi sao
Tân Lương ảo não chính mình quá xúc động, sau khi thanh tỉnh đầu óc của anh đều bị hoảng loạn chiếm cứ.

Anh giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, đứng thẳng lưng chuẩn bị nhận tội.
Ngoài ý muốn chính là anh cho rằng người kia sẽ phẫn nộ, chán ghét thế nhưng lại không có, đổi lại trên giường là cơ thể không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Lông mày thanh niên chau lại, thần sắc dần dần thay đổi.
“Tướng quân?”
Lục Thận Hành cảm nhận được bàn tay thon dài của Tân Lương sờ đến cằm mình, từng chút một dời lên rồi dừng lại trước mũi hắn, giống như để kiểm tra người đàn ông còn thở hay không.
Đừng lo, tôi không có chết, Lục Thận Hành nói thầm trong lòng.
“Tướng quân?”
Tân Lương lại gọi một tiếng, duỗi tay nhéo Lục Thận Hành, lại che đi miệng mũi của hắn.

Anh làm mọi thứ mình nghĩ tới, nhưng không nhận lại được bất kỳ phản ứng nào.
Có thứ gì trên bàn bị đánh đổ, phát ra tiếng động lớn, kinh động đến hạ nhân bên ngoài.
Vương thị mặc lên áo khoác ngoài, vội vàng chạy qua.

Bà nhìn ghế lẫn bàn trên mặt đất, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng bệch dị thường của thanh niên, cuối cùng dừng lại ở thân thể đang nằm trên giường, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Bà đi đến trước giường, “Châu nhi?”
Thấy không có phản ứng gì, bà chạm lên cánh tay đối phương, dùng sức lay người hắn.

Vương thị thân mình lắc lư, nếu là ngủ thì bây giờ cũng nên dậy rồi chứ.
"Nô tài...nô tài đi tìm Trương đại phu." Hạ nhân lảo đảo chạy ra ngoài.


"Tim ngài ấy vẫn còn đập, hô hấp cũng vững vàng." Móng tay Tân Lương nắm chặt cắm vào lòng bàn tay, lực đạo càng ngày càng nặng, "Vì sao vô duyên vô cớ lại hôn mê bất tỉnh?"
Vương thị nghĩ nghĩ, nói, "Có thể do ăn phải đồ hỏng."
Trương đại phu rất nhanh đã chạy đến, ngay lập tức tiến lên kiểm tra mạch của Lục Thận Hành.

Dấu hiệu của sinh mệnh rất rõ rành, mạch tượng bình thường, nhưng người lại không tỉnh dậy.

Trương đại phu không thể tưởng tượng được, lão lặp lại y hệt những gì Tân Lương và Vương thị đã làm, cuối cùng chỉ có thể hổ thẹn bỏ lại một câu thỉnh an, rời đi.

Lục Thận Hành bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của truyện này, hắn vốn dĩ nghĩ chỉ là nằm xuống, không cử động rồi ngủ một giấc dài mà thôi.

Nhưng từ khi Tân Lương thổ lộ lòng mình, mọi thứ đã vượt ngoài dự đoán của hắn.

Lòng bàn tay đã bị cào đỏ bừng, trên mặt Tân Lương thoạt nhìn trông vô cùng bình tĩnh vững vàng, "Lấy cho ta giấy bút."
Lão quản gia liền bảo hạ nhân đi lấy.

Anh cầm bút đề mấy chữ, đem tờ giấy đưa cho lão quản gia bên cạnh, "Đi tìm Lưu đại phu ở Nhân Hòa đường."
Lão quản gia vốn muốn nói không thể nào mời được Lưu đại phu, nhưng cuối cùng lại nuốt vào.

Lão tự mình tìm đến cửa, Lưu đại phu lúc xem tờ giấy biểu tình liền đại biến.

Lưu đại phu vừa tìm đến phủ Tướng quân liền hỏi, "Tân công tử, ngươi không khỏe ở đâu?"
Tân Lương bước qua một bên, để lão đại phu nhìn thấy Lục Thận Hành đang nằm trên giường, "Ngài ấy đột nhiên hôn mê."
Lưu đại phu cầm tay Lục Thận Hành lên bắt mạch, trầm ngâm một hồi liền lấy ra một cây ngân châm thanh mảnh nhắm ngay lòng bàn chân Lục Thận Hành đâm xuống.


Lục Thận Hành không thể cử động, nhưng xúc cảm vẫn vô cùng rõ ràng, đau đến mức hắn muốn chửi đệt mẹ cả đám người này.

"Kỳ quái." Lưu đại phu cảm thấy kỳ lạ.

"Đây là lần đầu tiên lão phu gặp một triệu chứng như thế này, bắt đầu từ lúc nào?"
"Cho đến bữa trưa nó vẫn còn rất tốt." Vương thị vừa nói vừa nhìn sang Tân Lương, bà cũng không biết trước khi mình đến trong phòng đến tột cùng đã phát sinh cái gì."
Tân Lương vốn chột dạ, lúc này cũng ngậm miệng không nói.

"Qua tối nay ta lại đến xem lần nữa." Lưu đại phu thu dọn đồ trong rương gỗ, "Đêm nay phải có người canh chừng ngài ấy, có tình trạng gì đột ngột phát tác cũng dễ kịp thời phát hiện."
Vương thị cúi đầu nhìn Tân Lương, nhẹ nhàng nói, "Tân công tử, sắc trời đã tối, ta sai người đưa con trở về."
Tân Lương dại ra một khắc, anh bình tĩnh nói, "Con ở lại đây."
Vương thị giống như đã lường trước câu trả lời này, bà phân phó hạ nhân canh chừng ở ngoài cửa, sinh khí trên mặt bà khi ra ngoài liền biến mất không dấu vết.

Tiếng đóng của chân cửa vang lên, căn phòng ăn tĩnh lại, không biết qua bao lâu, Lục Thận Hành buồn bực nghĩ sao một chút âm thanh cũng không có, lát sau trên tay liền nặng xuống, có thân thể chen vào trong lồng ngực hắn.

Cái người lúc trước luôn miệng nói không phải đoạn tụ, bây giờ đang đem đầu tựa vào vai hắn, tay chân hai người kề một chỗ.

Lục Thận Hành đột nhiên ngộ ra Tân Lương muốn rút lại câu nói nào.

Nếu không phải đến mức này rồi thì cũng không đến nỗi, lấy tính cách của Tân Lương, tuyệt đối không dễ mang tình cảm của mình biểu lộ ra.

Lục Thận Hành rối loạn suy nghĩ trong một chốc, thân thể mềm mại cùng hơi thở thanh lãnh dựa trong lồng ngực hắn không tài nào phớt lờ nổi.


"Chỉ cần mỗi người đem ra một chút yêu thương..." Đánh lạc hướng bản thân, Lục Thận Hành trong lòng tự hát lên.

Hõm vai ẩm ướt, Lục Thận Hành ngây ngẩn cả người, hắn không biết bản thân là thứ tồn tại quan trọng nhất trong lòng Tân Lương.

Nếu ngươi chỉ có được một thứ, thứ đó liền trở thành vật không thể thiếu.

Ngón trỏ bên tay phải đau xót, hàm răng kia lại cắn mạnh hơn, không hề có ý định nhả ra, nếu Lục Thận Hành có thể cử động, hắn chắc chắn sẽ xông tới chụp Tân Lương lại.

Cậu có đem ngón trỏ tôi cắn đứt tôi cũng dậy không nổi, Lục Thận Hành dở khóc dở cười.

Gặm cắn một hồi, Tân Lương mất mát thở dài, thanh niên nhả ra, liếm hết vòng máu chảy ra xung quanh.

Lục Thận Hành lại tiếp tục ca hát, lần này là quốc ca.

Vô Nhai vẫn luôn ẩn trong bóng tối theo dõi trở về bẩm báo, Cảnh Vương nghe được tin tức biểu tình trên mặt liền biến hóa, kinh hoàng như nhận được cáo phó.

Bóng đêm mông lung, Tân Lương vốn đang vô cùng buồn ngủ vành tai đột nhiên động dậy, anh nhanh chóng ngồi dậy, đem chăn mỏng kéo lên người Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành nghe được giọng nam xa lạ, dâng lên dự cảm chẳng lành.

Hắn quên mất một việc, Cảnh Vương khẳng định sẽ phái người giám sát hắn.

Tân Lương quay đầu qua hướng Cảnh Vương đột ngột xuất hiện, "Vương gia, người không thể mang ngài ấy đi."
Cành Vương hừ lạnh, hắn không nhìn thấu Tân Lương, giọng điệu trào phúng, "Như thế nào? Chẳng lẽ bổn vương hành sự còn cần ngươi cho phép?"
Trong cổ họng Tân Lương dâng lên một cỗ mùi máu tươi, môi mím thành một đường thẳng tắp, kiên quyết không xoay chuyển.
“Làm càn.” Trong mắt Cảnh Vương lóe lên tia lạnh lẽo, “Vô Nhai.”
Lòng Lục Thận Hành nháy mắt lạnh lên, Cảnh Vương khẳng định sẽ ngay lập tức lấy Tân Lương ra trút giận, chờ qua hai một ngày hai đêm hắn tỉnh dậy rồi nhưng Tân Lương sẽ ngủ không dậy nổi.
Một đêm đi qua, Lục Thận Hành bị mang vào Vương phủ vẫn ngủ hôn mê như cũ, Cảnh Vương kề bên muốn hỏng mất, cả Vương phủ bao trùm không khí nặng nề, ai cũng như ngồi trên đống lửa.

Trong mắt Cảnh Vương toàn là tơ máu, “Hắn thật sự không sao?”
Người nằm trên giường là Thường tướng quân nhưng Cảnh Vương lại trông giống kẻ đang chờ chết hơn, mấy vị thái y không hiểu ra sao
“Vương gia, cái chính là phú quý do trời, sinh tử có mệnh, thần chờ…” Giọng lão thái y già càng nói càng nhỏ dần.
Trong lồng ngực Cảnh Vương đầy tà hỏa, y đi đến bước này, sinh tử đều nằm trong tay kẻ khác, tất cả đều là vì Tân Lương.
Y đi vào tầng hầm tối, lúc vào một thân bạch y sạch sẽ, đi ra máu đã thấm ướt loang lổ trên y phục, trên khuôn mặt dính vài giọt máu là vẻ thỏa mãn khi được phát tiết.
“Thường Châu, bổn vương không có nhiều nhẫn nại.” Cảnh Vương duỗi cánh tay đầy máu me ra trước mũi Lục Thận Hành, “Hửi thấy không? Đây là máu của Quân sư ngươi.”
Trong lòng Lục Thận Hành trở nên điên cuồng, nhưng trong mắt Cảnh Vương thì người này vẫn nằm im bất động.
“Bổn vương không thể chết được!” Cảnh Vương lớn tiếng rít gào.
Mày chắc chắn phải chết, còn là chết không toàn thây.

Lục Thận Hành ở trong lòng đã quật xác mười tám đời tổ tông của tên này.
Đã hết một ngày, Cảnh Vương liên tục đến thăm, Lục Thận Hành nghe gã nói bậy bạ vô số lần.
Ban đêm Lục Thận Hành lại ngửi được mùi máu tươi, so với ban ngày còn nồng nặc hơn nhiều,hắn không dám tưởng tượng đến tình cảnh của Tân Lương hiện tại.
“222?”
Như đá chìm đáy biển, không có nửa điểm đáp lời.
Lục Thận Hành thề không bao giờ sử dụng cái kỹ năng đau trứng kia nữa, lúc này thật sự bị hố rồi.
Một ngày hai đêm này với người khác thì vô cùng bình thường, với Lục Thận Hành, Cảnh Vương, Tân Lương cả ba người lại như trải qua mấy thế kỷ.
Theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Lục Thận Hành bật dậy lao khỏi giường, chân giẫm lên mặt đất có chút nhũn ra, hắn chỉ chậm lại một chút liền chạy ra ngoài, hắn không rõ thương thế của Tân Lương có nghiêm trọng hay không…
Hạ nhân trong phủ thấy Lục Thận Hành liền hoảng loạn đi thông tri, thân ảnh Cảnh Vương xuất hiện trong tầm mắt, Lục Thận Hành nóng nảy chất vấn y, “Tân Lương ở đâu?”
Cảnh Vương bắt lấy cánh tay Lục Thận Hành, nét kinh ngạc không thể che giấu rõ ràng trong mắt, “Ngươi không sao?”
Trong lòng rối loạn không ra hình dạng gì, Lục Thận Hành hô hấp dồn dập, hắn lặp lại một lần nữa, “Ta hỏi ngươi Tân Lương ở đâu?”
Cảnh Vương không mặn không nhạt nói, “Thường tướng quân rất thương nhớ Quân sư của ngươi sao?
“Bớt diễn trò với ông.” Lục Thận Hành sắc mặt dữ tợn rống xong, hắn âm trầm cười ra tiếng, “Em ấy mà chết, ông đây cũng không sống được.”
Cảnh Vương sững người một chốc, “Lại đây.”
Giây sau, Vô Nhai kéo ra một người đầy máu, tùy ý vứt trên mặt đất.
Cảnh Vương mỉm cười, “Thường tướng quân, người này cho ngươi.”
Thấy rõ người đang nằm thoi thóp trên mặt đất, Lục Thận Hành hung hăng hít một hơi, hai mắt đều thành màu đỏ tươi, hắn nện một quyền vào mặt Cảnh Vương, “Đ*t-mẹ-mày!”.