Cửa Tiệm Giặt Là

Chương 17




(Sáng hôm sau)

"Dậy nào, dậy đi nào Noeul!" Tôi vừa cười lớn, vừa nhảy nhót trên giường. Anh lăn đi, lộn lại trên giường và làu bào kêu tôi thôi đi. Thôi làm sao được chứ! Mặc kệ anh vẫn còn buồn ngủ! Anh vẫn sẽ phải dậy và cùng thưởng thức buổi sáng với tôi, thích hay không thích thì tuỳ! "Dậy ngay!"

"Mới có vài ngày đầu tiên trong đời anh được ngủ hơn tám tiếng một đêm mà em nỡ phá đám sao..."

" Kệ anh chứ! Anh còn khối thời gian để ngủ nướng!" Tôi nói như đinh đóng cột. Anh ngồi dậy, vừa vươn vai vừa ngáp ngắn ngáp dài. "Đấy là... nếu em còn ở bên anh thôi." Câu nói của anh làm tôi mỉm cười, nhưng tôi với tay vò tóc anh xoà xuống mắt để anh không nhìn thấy."N... này?!"

Anh lại làm tôi cười. "Thế chàng ngốc của tôi muốn ăn sáng với cái gì nào?"

"Bánh kếp." Anh nói không chần chờ. Anh chàng này mắc chứng nghiện bánh kếp hả?

Tôi gật đầu, yêu cầu của anh được chấp nhận. 2 giây sau tôi đã có mặt trong bếp để lục tủ tìm bột mì và các thứ khác. Noeul theo chân tôi vào bếp. Nhưng khi tôi đang vừa cười với anh vừa xỏ tay vào găng làm bếp thì chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Hai đứa đều nhìn nhau ngạc nhiên. Ai mà lại biết được chúng tôi đã trở về từ chuyến đi ngắn ngủi của mình chứ? Bởi vì chúng tôi có nói với ai đâu...

"Byul!" Tôi ngạc nhiên kêu tên cô bé khi vừa mở cửa. Cô bé chào tôi với nụ cười nửa miệng, nhưng tôi ôm chầm lấy cô. Cô bé ngập ngừng ôm lại.

"Vào trong chứ?" Norul hỏi cô.

"Có chứ..." Cô bé trả lời.

Trong khi Byul bước vào và ngồi xuống bên bàn nước cùng chúng tôi, tôi dám chắc có điều gì đó khác thường. Bởi vì nụ cười của cô... trông gần như là...miễn cưỡng.

"Vậy em có nhận được thư của chị nhét dưới khe cửa tuần trước không?" Tôi hỏi Byul, một cố gắng để phá vỡ cái không gian im lặng đang đóng bắng quanh chúng tôi. Đúng là tôi có viết cho cô bé một bức thư trước khi bỏ đi với Noeul, chỉ là để cho cô biết chúng tôi sẽ biến mất trong vài ngày. Tôi không muốn cô bé hiểu nhầm là âm thầm bỏ cô ra đi sau tất cả những gì cô đã làm cho tôi, những sự giúp đỡ hết mình.

"Có, em có nhận được." Cô khẽ nói. Chờ một chút. Có phải thái độ này là... cô bé đang cảm thấy căng thẳng? Tôi quay sang nhìn Noeul xem thái độ của anh nhưng anh chỉ nhún vai. "Anh chị không để lại ngày về nên ngày nào em cũng rẽ qua đây xem sao... Hy vọng hai người không phiền..."

"Vậy... sao nào?" Tôi hỏi với tâm trạng hoàn toàn chóang váng trước thái độ lịch sự bất thường của Byul. Byul đã mở miệng ra định trả lời thì lại một tiếng gõ cửa khác. "Em có đi cùng ai không?" Cô bé lắc đầu.

Noeul nhíu mày và bước ra mở cửa. Khi anh mở cửa, anh không nói một câu nào, chỉ đứng sang một bên, nhường đường cho vị khách không mời bước vào.

"Joon?"

"Chào buổi sáng, các quý cô." JoonHyung nói với tôi và Byul, không quên kèm theo động tác ngả mũ. Byul vội quay đi khi ánh mắt hai người bắt gặp, JoonHyung khi đó quay sang tôi. "Hy vọng em không phiền tôi qua thăm hơi sớm. Tôi nhìn thấy em trở lại thành phố từ ngày hôm qua và tôi nghĩ tốt hơn hết tôi nên cho em biết những thông tin tôi đã tìm được bấy lâu. Bởi vì tôi dám chắc là em cũng rất muốn biết."

"Được rồi..." Tôi nói, hơi bất ngờ trước thái độ trang trọng của anh. Nụ cười của anh cũng rất rõ là giả tạo. Tôi không biết... chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ.

"À, đầu tiên thì, tôi phải xin lỗi đã," Joon nói giọng nhạt nhẽo.

"Về chuyện gì?" Tôi hỏi.

"Về chuyện này." JoonHyung thò tay vào túi áo khoát và lôi ra một tập ảnh, đặt trên bàn trước mặt tôi. "Có vẻ như mấy thằng đàn em của tôi đã nghịch ngợm đồ đạc của em ở Cubic U... điều mà đáng ra chúng không nên làm chút nào."

Ngay lập tức, tôi nhận ra những bức ảnh đó, những bức ảnh chụp tôi và Bi hồi hai đứa ở bên nhau... Trái tim tôi như thắt lại khi cuối cùng tôi cũng hiểu được cái thái độ bất thường của JoonHyung, khi tôi bắt gặp ánh mắt Noeul tò mò nhìn mấy bức ảnh. Tôi nhanh tay cầm xấp ảnh lên, nhưng Noeul đã với tay ra định cầm lấy chúng. Anh nhẹ nhàng giật lấy chúng trên tay tôi, và tôi, chẳng còn cách nào khác ngoài việc tình nguyện thả tay ra. Vậy là tôi không còn lý do để giấu diếm anh sự thật... Noeul im lặng ngồi xuống trước mặt tôi, chậm rãi xem qua từng bức ảnh.

"Cũng có thể đây lại là chuyện tốt thì sao..." JoonHyung nói tiếp, "nếu không chắc gì tôi đã tìm ra sự thật."

"Đây... chẳng phỉa là... Hikaru... và tôi sao?" Noeul hỏi, tiếng anh khẽ như hơi thở.

"Cũng có thể," JoonHyung trả lời, "hay ít ra, đó chính là điều tôi đang cố gắng tìm hiểu."

"Anh muốn ám chỉ điều gì?"

JoonHyung nhìn thẳng vào mặt tôi. "Đầu tiên tôi nghĩ Noeul và Bi thực ra chỉ là một người. Và như vậy em và Noeul ngay từ đầu đã định chơi khăm tôi... Nhưng rồi tôi đã ghé qua thăm Bada, và không mất nhiều công sức để nhờ cô dẫn tôi đến với câu chuyện cuộc đời của Noeul." Anh kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống cùng chúng tôi. "Noeul không phải là tên thật của anh, phải không?"

"Tôi..." Norul lúng túng nhìn sang tôi. Cả hai đều lúng túng... "Tôi không biết cả tên thật của mình nữa."

"Tôi biết. Bada cũng nói vậy. Vậy là tôi phải mất chút công sức đi tìm đầu mối và đáo sâu vào quá khứ của anh, chỉ để đảm bảo là không có ai trong mấy người nói dối." JoonHyung lại thò tay vào túi áo và lần này lôi ra cả một tập tài liệu, ném qua phía Noeul. "Anh xem thử coi."

Noeul chậm rãi xem qua từng thứ giấy tờ. Đều là những bản sao của những giấy tờ chính thống. "Giấy khai sinh... giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng... Tất cả những thứ này là sao?" Noeul hỏi JoonHyung, quá bối rối để có thể bình tĩnh xem qua tất cả các loại giấy tờ để có thể hiểu tường tận. Tôi cũng chẳng hiểu gì cả.

JoonHyung chặc lưỡi. "Là hóa ra anh có một quá khứ khá oanh liệt. Thảo nào mà các cô gái cư chết anh như ngả rạ." JoonHyung liếc mắt về phía tôi, và nhận lại một cái lườm sắc lẻm.

"Nói thẳng chuyện chính đi." Tôi lạnh lùng lên tiếng.

"Mẹ ruột của Noeul đã mất vì một căn bệnh nặng khi anh và em trai còn rất nhỏ. Cả hai lúc đó mới chỉ là những đứa bé sơ sinh, và chỉ cách nhau có một năm tuổi." JoonHyung bật mí.

"Em... trai?" Noeul hỏi.

Anh gật đầu. "Một trong hai người tên là JunSap. Đứa bé hơn thì tên là Bi. Như Hikaru đã biết, Bi được một đôi vợ chồng Ý- Hàn nhận làm con nuôi và được đưa sang Mỹ. JunSap thì ngược lại, mấy năm sau đó mới được một đôi vợ chồng nông dân Trung Quốc đón về. Họ đưa đứa bé về Trung Quốc, nhưng mới 11 tuổi thì nó đã bỏ nhà đi. Kể từ đó, JunSap lớn lên trên đường phố và sống một cuộc sống nguy hiểm. Rất thông minh nên chẳng mấy chốc JunSap dính líu với nhiều tên tuổi lớn trong giới tội phạm Trung Hoa. Chẳng mấy chốc, JunSap trở thành một tên trùm đứng sau những vụ ăn trộm lớn nhất Châu Á trong lịch sử mười năm vừa qua..."

"..." Noeul chỉ ngồi im lặng. Anh biết JoonHyung vẫn còn nhiều điều để nói..

"Rồi sao...?" Tôi không nhịn được nữa bèn hỏi.

"À, khỏang 3 năm trước đây, JunSap bị tóm trong một vụ khá ngớ ngẩn. Kết quả là anh phải giáo kèo với một trong những têm trùm Mafia khét tiếng nhất Trung Hoa, hứa là sẽ cho hắn biết một địa điểm của một ngôi mộ cổ có giá trị liên thành, một kho báu vô giá. Anh hẳn là đã tìm được địa điểm của nó, nhưng lại không cho tên trùm kia biết như đã giao kết. Sau đó anh đột nhiên biến mất... và không lâu sau đó, Bi cũng biến mất."

JoonHyung tì người vào bàn, mắt nhìn thẳng Noeul. "Anh biết không... Quả là tôi chưa từng gặp hai anh em sinh khác nhau mà lại giống nhau đến như hai giọt nước, như hai anh em sinh đôi cùng một trứng vậy. Nhưng tôi chưa từng thấy cũng không có nghĩa là điều đó không thể xảy ra, phải không nào?"

"Thực ra..." Đến lượt Byul lên tiếng. "Chuyện này cũng chính là lý do tôi đến đây."

"Cái gì cơ?" Tôi sửng sốt.

"Hikaru, Fany có chuyện cần nói với chị... Em đến đây là để đưa chị đến gặp anh ấy. Em nghĩ... chị nên đi với em." Byul đứng lên, có vẻ như muốn đi luôn. "Nghĩ thêm một chút, thì tất cả mấy người nên đi luôn với tôi cả thể..."