Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 1: Đi nhầm vào tiệm trường sinh




“Du Du... ly cuối, uống xong, chúng ta vẫn là... ợ... bạn tốt.” Một nữ sinh tóc xoăn, say ngà ngà giơ chén rượu mời Từ Du, vừa đứng lên liền lảo đảo một cái, may mà lập tức được bạn trai cô ôm lấy.

Từ Du cũng thấm men say, lắc ngón trỏ, cười nói: “Không uống thì chúng ta vẫn là bạn tốt... Cám ơn các cậu tối nay đến chúc mừng sinh nhật tớ, tớ thật sự rất vui... Nhưng sắp mười hai giờ rồi, phải... phải mau về trường thôi.”

“Không về trường, tớ và Đại Chí tối nay không về... Tớ thấy cậu với Nhược Trăn cũng đừng về nữa.” Nữ sinh tóc xoăn lại ngồi xuống xô pha, nhắm mắt tựa lên vai bạn trai.

Nam sinh tên Đại Chí ôm chặt eo cô, nhìn Từ Du và cô nữ sinh Chu Nhược Trăn cười cười: “Thiến Thiến say rồi, các cậu đừng để ý.”

Từ Du hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh mê man, nhìn dáng vẻ ân ái của hai người, nở nụ cười giảo hoạt.

Sắp tốt nghiệp đại học rồi, hai người này hẳn là muốn ở bên nhau nhiều một chút, sau khi tốt nghiệp rất có thể sẽ mỗi người một hướng rồi.

“Không để ý đâu, bọn tôi dù gì cũng là bạn cùng phòng bốn năm mà... Vậy, Đại Chí, cậu đưa Thiến Thiến đi trước đi, lát nữa tôi với Nhược Trăn sẽ về trường.”

“Vậy hai cô nữ sinh các cậu lúc về chú ý an toàn, tốt nhất là bắt xe.” Đại Chí đỡ Thiến Thiến đứng lên, có lẽ đã không chờ được muốn rời khỏi rồi.

Từ Du lơ đãng cười nói: “Sợ gì chứ? Chỗ này cách trường có hai con phố... Hơn nữa, chị đây từng học Tán Thủ.” Cuối cùng còn vỗ vỗ vai Chu Nhược Trăn, trấn an: “Nhược Trăn đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Chu Nhược Trăn cười ngây ngô, gật đầu, nhìn Từ Du đầy tin cậy.

Sau khi Đại Chí và Thiến Thiến rời khỏi, Từ Du và Chu Nhược Trăn cũng dìu nhau ra khỏi nhà hàng. Thủ đô vào cuối tháng sáu đã rất nóng, dù gần nửa đêm, nhiệt độ cũng chưa giảm mấy. Hai nữ sinh mặc quần ngắn để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, đi trên đường nửa đêm quả thật là thu hút người phạm tội.

Có điều, hai người ngà ngà say hoàn toàn không để ý những việc này, vừa lảo đảo bước đi, còn vừa hát vang.

Cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, taxi cũng thưa thớt, chỉ có đèn đường tỏa ra ánh vàng làm bạn với các cô.

“Du Du, chúc mừng cậu tròn hai mươi mốt tuổi...” Chu Nhược Trăn cuối cùng cũng ngừng kêu la inh ỏi, nói chúc mừng Từ Du.

“Cảm ơn, chỉ tiếc còn một tuần nữa là chúng ta phải xa nhau rồi... Tớ không muốn xa các cậu. Nhược Trăn, cậu nói xem nếu thời gian quay ngược lại thì tốt biết mấy? Bọn mình xuyên qua đi, xuyên về lúc chúng ta vừa gặp nhau bốn năm trước...” Từ Du có chút sầu não, bản tính lải nhải cũng không thể khống chế mà bộc lộ ra.

Cô là người bản địa, Chu Nhược Trăn lại là người tỉnh khác, về sau muốn gặp mặt chỉ sợ cũng khó.

“Ừm... Tớ sẽ nhớ cậu, nhớ mọi người trong ký túc xá... Du Du, tớ muốn uống nước.” Chu Nhược Trăn dừng bước, mê man nhìn xung quanh: “Tớ nhớ gần đây có một siêu thị mini mà.”

“Giờ này cửa hàng đều đã đóng cửa, sắp tới trường rồi... Về đến nơi là có nước uống, cậu nhịn thêm một chút nữa đi.” Từ Du cũng hơi khát, chỉ tiếc là nửa đêm cơ bản không còn cửa hàng mở cửa.

“Chưa, chưa đóng, Du Du, cậu xem chỗ đó còn mở đèn kia kìa.” Chu Nhược Trăn đột nhiên phát hiện ở phía trước cách đó không xa vẫn còn cửa hàng đang mở, lập tức buông Từ Du ra, chạy tới đó.

“Cậu chạy chậm một chút, coi chừng ngã.” Từ Du thấy cô ấy đi đường còn không vững, có chút nóng lòng, chỉ tiếc bước chân của cô cũng không vững, chờ lúc đuổi kịp Chu Nhược Trăn, đối phương đã dừng trước cửa hàng rồi.

Ánh đèn cửa hàng rất tối, hơn nữa là màu xanh lam mang cảm giác âm u khiến người ta không thoải mái.

Chu Nhược Trăn cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tên cửa hàng, chậm rãi lẩm nhẩm: “Tiệm Trường Sinh... Tên lạ thật.”

Từ Du cũng thoáng nhìn qua tên cửa hàng, không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Bốn năm nay, cô đi tới đi lui trên con đường này không dưới một trăm lần, sao lại không nhớ có cửa hàng nào tên Trường Sinh nhỉ. Nhớ không lầm, chỗ này trước đây thật ra là một cái siêu thị mini mà.

Có lẽ là đầu óc bị cồn làm tê liệt, suy nghĩ của cô chậm hơn bình thường rất nhiều, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm ba chữ “Tiệm Trường Sinh”. Chờ lúc phục hồi lại tinh thần, Chu Nhược Trăn đã bước vào cửa hàng, cô cũng chỉ đành đi vào theo.

“Chủ quán, có ai không...” Chu Nhược Trăn gọi to vào bên trong, vừa hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Hình như không có ai cả.” Từ Du đi theo phía sau cô ấy, không thoải mái xoa xoa trán, lúc giơ tay không cẩn thận va phải một cái bàn thờ Phật trên kệ khiến nó rơi xuống đất “ầm” một tiếng, vỡ nát.

Từ Du bỗng dưng ngẩn ra, Chu Nhược Trăn cũng hoảng sợ.

Chỗ này nào phải siêu thị mini? Rõ ràng là chỗ bán đồ thờ Phật. Bên trong chỉ có hai dãy kệ, đồ trên kệ đều là các loại tượng Quan Âm, Thần Tài đủ kiểu đủ dạng. Đối diện cửa là một cái quầy rộng nửa thước, trên bức tường phía sau quầy treo một ngọn đèn, ánh sáng màu xanh lam phát ra từ chỗ đó.

Hai người đang vừa nhìn bàn thờ Phật rơi vỡ vừa tự trách, cửa phòng sau quầy bỗng nhiên mở ra, một bóng người màu đen lập tức đập vào mắt.

Từ Du hé mắt, nhịn không được cảm thán nói: “Anh đẹp trai...”

Người đi ra là một chàng trai trẻ tuổi tầm hơn hai mươi, không thể nói là quá đẹp trai, nhưng phong thái lại khiến người khác vừa gặp khó quên. Nó giống như một cảm giác tang thương từng trải đời, kỳ lạ thật, cái cảm giác ấy lại xuất hiện ở một chàng trai trẻ tuổi như vậy.

Chàng trai mặc một cái áo dài màu xám trắng rất bình thường, có chút giống quần áo thời dân quốc, đáng kinh ngạc chính là không hề cảm thấy có gì không phù hợp, trái lại nhìn qua còn trông ôn hòa nhã nhặn, không tranh với đời.

“Hai cô nương sáng sớm đến thăm tiệm nhỏ, không biết có việc gì cần không?”

Từ Du không chú ý tới nửa câu đầu, thuận miệng liền nói: “Thật ngại quá, bọn tôi, bọn tôi vào nhầm cửa hàng rồi, tưởng chỗ này của anh là siêu thị mini... Sau đó, sau đó không cẩn thận làm vỡ một bàn thờ Phật của anh. Ờm, bàn thờ Phật chắc không đắt lắm nhỉ? Có điều, nói gì thì tôi cũng sẽ bồi thường.”

Cô nghiêng đầu cẩn thận quan sát chàng trai, chỉ cảm thấy người này càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng khiến người ta say mê. Đặc biệt là đôi mắt đen của anh ta, giống như có lực hút, hấp dẫn lấy cô.

Chàng trai mỉm cười, nhìn thoáng qua mảnh vỡ dưới đất, nói: “Chỉ sợ các cô không bồi thường nổi, đồ ở chỗ tôi đều đã được khai quang.”

Từ Du thót tim, phen này các cô gặp phải kẻ xảo trá rồi!

Chưa đợi hai người giải thích, chàng trai liền tiếp tục nói: “Có điều, nếu các cô thật sự đồng ý bồi thường thì cũng có thể dùng cách khác.”

Chu Nhược Trăn lập tức che lấy trước ngực, trốn ra phía sau Từ Du, cảnh giác nói: “Bọn tôi sẽ không bán thân.”

“Nhìn anh có vẻ đứng đắn, sao lại là loại người như vậy? Nhược Trăn, đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Từ Du che Chu Nhược Trăn ở phía sau, lớn tiếng chỉ trích: “Nếu anh dám có ý đồ với Nhược Trăn, tôi sẽ phá luôn cái tiệm của anh! Anh cứ thử xem, Từ Du tôi là người từng luyện võ đó!”

Ánh mắt chàng trai khẽ lóe, nhìn chằm chằm Từ Du hỏi: “Cô nương họ Từ?”

“Liên quan gì với anh?” Từ Du hất cằm, người ta thường nói rượu vào thì thêm can đảm, lúc này chọc vào cô, cô thật sự sẽ dám phá luôn cái tiệm này.

Chàng trai híp đôi mắt lại, ôn hòa nói: “Hai cô nương nghĩ đi đâu vậy? Chỗ này của tôi không buôn bán da thịt. Thứ tôi cần, không phải thân thể các cô, mà là... tuổi thọ của các cô.”