Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 100: Tình huống bất ngờ




“Tôi biết cô vẫn luôn tò mò về lai lịch của tôi. Từ Du, trước khi chết có muốn nghe một chút chuyện xưa của tôi hay không?” Mười ngón tay Kỳ Tễ đan vào nhau, ánh mắt nhìn Từ Du mang theo một tia hoài niệm. Chuyện này một mình anh giữ trong lòng, chịu đựng hơn hai ngàn năm, có lẽ bởi vì hôm nay sẽ nhận được kết quả, cho nên bỗng dưng muốn tìm người thổ lộ một chút.

“Được, anh nói đi.” Từ Du đương nhiên sẽ không thúc giục đối phương vội vàng giết cô, Kỳ Tễ tình nguyện kéo dài thời gian, cô dĩ nhiên xin hầu.

Cũng không biết Bắc Thanh và Viên Chỉ Hề đã tìm được biệt thự này hay chưa, máy định vị của cô tới biệt thự rồi mới bị tịch thu, Bắc Thanh hẳn sẽ chú ý tới địa điểm cuối cùng cô xuất hiện.

Trên thực tế, Bắc Thanh thật sự đã chú ý tới điểm này, máy định vị trên người Từ Du bị tịch thu không lâu liền bị ném vào trong bồn vệ sinh, bị hủy mất, tín hiệu của Bắc Thanh bên kia lập tức bị gián đoạn, gọi điện thoại cũng phát hiện đã tắt máy.

Bắc Thanh ý thức được tình hình không ổn, lập tức liên lạc với anh em Viên Chỉ Hề, hai anh em này cũng một trước, một sau chạy tới khu biệt thự. Viên Chỉ Hề cải trang thành nhân viên sửa chữa điện nước và thành công trà trộn vào, hơn nữa vô cùng thuận lợi tìm được tòa biệt thự đứng tên Kỳ Tễ kia, nhưng mà khiến cậu bất ngờ chính là cửa lớn biệt thự khóa chặt, cho dù ấn chuông cửa như thế nào cũng không có ai ra mở cửa.

“Anh Bắc, hình như có gì đó kỳ lạ.” Chân dài của Viên Chỉ Hề vắt trên mô-tơ, vừa làm bộ như không có việc gì liên lạc với Bắc Thanh, “Hình như trong biệt thự không người.”

“Không đúng, máy định vị của Từ Du cho thấy địa điểm cuối cùng chính là nơi này, chẳng lẽ cô ấy lại bị chuyển đi rồi?” Bắc Thanh có chút đau đầu, theo lý thuyết hẳn là sẽ không. Bởi vì, ngoại trừ chỗ bất động sản này thì Kỳ Tễ không có bất cứ chỗ nào khác ở đây, “Cậu tạm thời đi xác định xem trong biệt thự thật sự có người hay không.”

“Được.” Viên Chỉ Hề cất di động, cẩn thận đánh giá quanh biệt thự một lần, phát hiện mấy chỗ đều có camera.

Cậu nhếch khóe môi, lấy một cuộn băng keo màu đen từ trong hộp dụng cụ ra, nhảy lên mấy cái đã dán kín tất cả camera. Làm xong hết những việc này mới một hơi nhảy lên ban công tầng hai, tìm lối vào trong biệt thự.

Cách trang hoàng trong biệt thự rất cổ kính, sáng sủa sạch sẽ, cho dù không ai ở thì cũng chắc chắn có người thường xuyên quét dọn. Viên Chỉ Hề cẩn thận dạo qua xung quanh một vòng, phát hiện trong tủ lạnh có không ít đồ ăn, thậm chí có hoa quả tươi và sữa.

“Đây là…” Cậu phát hiện trên giường trong một căn phòng ngủ một sợi tóc trắng thật dài, lập tức nghĩ tới bà cố ngoại của Từ Du, chính là của bà sao? “Chẳng lẽ thật sự bị đưa đi nơi khác rồi?”

Từ trên tần đến dưới tầng, cậu thậm chí phát hiện cả tầng hầm ngầm cũng không thấy một bóng người. Nhưng hoa quả tươi và sữa trong tủ lạnh cùng với một ít rau dưa đều có thể chứng minh ít nhất ngày hôm qua có người từng ở đây.

Viên Chỉ Hề vội vàng báo lại những tình hình này cho Bắc Thanh, Bắc Thanh gần như lập tức cho ra đáp án tương tự như cậu.

Ít nhất ngày hôm qua nơi này quả thật có người ở, tạm thời có thể là Từ Vân Tưởng bị chuyển tới chỗ khác rồi.

“Như vậy Từ Du cũng là bị đưa tới đây trước rồi lại bị mang đi.” Xe của Bắc Thanh đã tới gần khu biệt thự, thành công tụ họp với Viên Chỉ Yên.

Viên Chỉ Yên lắc lắc đầu nói: “Em đã trông chừng ở đây nửa tiếng, trong nửa tiếng này chỉ có hai chiếc xe rời đi, bên trong không có chị Từ.”

“Còn có lối ra khác không?”

“Không có, khu vực này chỉ có một lối ra duy nhất.” Viên Chỉ Yên nói chắc nịch, “Chắc chắn chị Từ còn ở bên trong.”

Bắc Thanh chậm rãi gật đầu, trong đầu bỗng dưng vụt qua một suy nghĩ, nói với Viên Chỉ Hề: “Có thể Kỳ Tễ còn dùng tên khác mua biệt thự ở đây, cậu tạm thời chờ một chút, tôi đây kiểm tra một chút thông tin chủ nhà của khu biệt thự này.”

Khu biệt thự này tổng cộng có hơn ba mươi căn biệt thự, muốn lần lượt kiểm tra từng cái thật sự quá khó khăn, cũng may Bắc Thanh trước đó đã sắp xếp thông tin có liên quan, bởi vậy lúc này chỉ cần xem xét kỹ hơn là được.

Càng xem, chân mày Bắc Thanh càng nhíu chặt, Viên Chỉ Yên thấy anh như vậy thì cũng trở nên căng thẳng, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Nếu giống như anh đoán, vậy thì vấn đề lớn rồi.” Bắc Thanh bảo Viên Chỉ Yên xem màn hình máy tính, nhíu mày nói: “Em xem, khu biệt thự này là do một công ty tên là Tễ Phong Lãng Nguyệt mở bán bảy năm trước, tổng cộng ba mươi tám căn, nhưng mà chỉ trong vòng một tháng sau khi mở bán đã bán đi hai mươi tám căn, còn lại mười căn đến hiện giờ vẫn chưa bán. Tễ Phong Lãng Nguyệt, anh rất nghi đây chính là công ty của chính Kỳ Tễ, mười căn biệt thự này là anh ta cố ý để lại!”

Viên Chỉ Yên chỉ vào những tin tức kia, hỏi: “Có biết cụ thể là mười căn nào chưa bán không? Cùng lắm thì chúng ta đi tìm từng căn, từng căn. Nếu may mắn, không chừng vào căn đầu tiên đã tìm ra rồi.”

“Có thể, nhưng anh cảm thấy không khả quan lắm. Em nghĩ xem, những căn biệt thự này là do công ty của Kỳ Tễ mở bán, nếu Kỳ Tễ cho người xây dựng dưới đất một vài kiến trúc thì ai có thể biết được chứ? Bày ra trước mắt thì rất dễ tìm, nhưng mà đặt ở chỗ bí mật thì khó khăn hơn rồi.”

“Anh Bắc Thanh, anh suy nghĩ thật sâu xa.” Viên Chỉ Yên bội phục từ đáy lòng, cô thật sự không nghĩ tới còn có thể làm dưới đất.” Nhưng cho dù nói như thế nào thì chắc chắn chị Từ và bà cố ngoại đang ở bên trong, chúng ta đi vào trước rồi lại nói.”

“Được.” Bắc Thanh chở Viên Chỉ Yên tới cửa khu biệt thự, dùng danh nghĩa ông chủ công ty nào đó nên rất thuận lợi đi vào. Viên Chỉ Yên lại nói với Viên Chỉ Hề tình hình của khu biệt thự, Viên Chỉ Hề rơi vào trầm tư, đang tự hỏi nên làm sao để nhanh chóng tìm được Từ Du.

Nếu khu biệt thự này là do Kỳ Tễ mở bán, vậy anh ta muốn che giấu một đám thuộc hạ ở trong này thì quá đơn giản rồi, còn có những camera này, cậu cơ bản có thể chưa tìm hết. Viên Chỉ Hề nhìn quanh nhìn quất một cái, có lẽ cậu đã bị người của Kỳ Tễ phát hiện rồi.

Cậu rời khỏi căn biệt thự kia, vừa leo lên xe máy của mình liền nhìn thấy Bắc Thanh lái xe tới.

“Lên xe trước.” Bắc Thanh mở cửa xe, Viên Chỉ Hề liền dứt khoát bỏ luôn xe máy, ngồi vào ghế lái phụ.

“Cứ như vậy, có phải chúng ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ hay không?” Viên Chỉ Yên còn có tâm trạng ăn một cây kẹo que, phát hiện công tác bảo vệ nơi này thua xa khu biệt thự ngoại ô thành phố B, như vậy bọn họ hành động càng tiện.

“Đã tới đây rồi, bại lộ hay không cũng chẳng còn khác gì nhau, vấn đề hiện giờ là chúng ta nên làm gì bây giờ? Bắt tay từ căn nào?” Bắc Thanh liệt kê ra mười căn chưa bán đi kia, con số cũng không theo thứ tự, thậm chí cách nhau rất xa. “Có nên phân công nhau hành động hay không?”

“Phân công nhau hành động tuy rằng hiệu suất cao, nhưng không đảm bảo an toàn. Em và Chỉ Yên thì không sao, chỉ sợ anh Bắc anh…” Viên Chỉ Hề còn chưa nói xong đã thấy Bắc Thanh đẩy mắt kính, sau thấu kính bắn ra một tia sáng, có chút xấu xa. Viên Chỉ Hề lập tức sửa lời: “Được rồi, vậy phân công nhau hành động.”

Không biết Bắc Thanh lấy từ đâu ra một chòm râu dán lên mặt, cất mắt kính đi, khí chất dường như cũng thay đổi, khiến cho hai anh em Viên Chỉ Hề cảm thấy xa lạ.

“Anh Bắc, anh không đeo kính vẫn nhìn thấy sao?” Viên Chỉ Yên thân thiết hỏi một câu.

“Mắt của anh là một trăm trên một trăm độ, đeo mắt kính không phải là vì cải trang cho thêm đáng tin sao? Đi thôi, nên hành động rồi!”