Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 74: Trùm giấu mặt




“Như vậy xem ra là Từ Sướng Giác hoặc là mẹ ông ta đã chụp lại, chị đã nói mà, ngay cả chị cũng không biết về phương thuốc, sao ông ta lại biết chứ.” Từ Du chợt bừng tỉnh và ngộ ra.

Nếu nói phương thuốc bị Từ Sướng Giác trộm đi là không thể nào, các bà của cô không thể nào không phát hiện được. Nhưng nếu là chụp lại, độ mạo hiểm sẽ thấp hơn rất nhiều.

“Là thế này, phương thuốc này là do tổ tiên nhà họ Từ các cô lưu truyền lại, nghe nói đã hơn hai ngàn năm, bắt nguồn từ thời Tần.” Bắc Thanh đẩy mắt kính, tiếp tục nói: “Người trong Sở chúng tôi cho rằng, người phát minh phương thuốc này chính là Từ Phúc. Cô Từ, gia đình các cô rất có thể là con cháu của Từ Phúc.”

Từ Du ngầm thừa nhận chuyện này, trước đây cô từng phỏng đoán như vậy. Có điều cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì Từ Phúc vì để luyện chế thuốc trường sinh bất tử mà rất có thể đã làm việc táng tận lương tâm.

Cô cắn ngón tay, không dám chắc mà hỏi: “Vậy người ở Sở các anh có cho rằng Từ Phúc đã luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử hay không?”

“Có.” Bắc Thanh trả lời rất chắc chắn, lập tức cười một cái: “Điểm này, không phải mọi người cũng đã biết hay sao?”

Ba người Từ Du liếc nhau, Bắc Thanh làm sao biết được bọn họ đã biết? Chẳng lẽ anh ta...

“Anh biết về Kỳ Tễ.” Viên Chỉ Hề không phải suy đoán mà là vô cùng chắc chắn. Là chủ nhiệm của Sở mật vụ quốc gia, nếu như không biết Kỳ Tễ mới là điều khó hiểu.

Kỳ Tễ rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, có lẽ còn từng xuất hiện cùng người ở Sở cũng không biết chừng.

Bắc Thanh thở dài, sắc mặc hơi bất đắc dĩ: “Cuối cùng cũng nói đến việc chính, chúng tôi đương nhiên là biết Kỳ Tễ, hơn nữa đã tìm hiểu về anh ta rất nhiều năm. Lần này tới đây chủ yếu cũng là muốn thảo luận với mọi ngươi một chút về người này.”

Từ Du: “.. Vậy mà anh còn bảo bọn tôi hỏi trước, nói đông nói tây lâu như vậy?”

Nói thẳng ra đã biết về Kỳ Tễ không phải là xong rồi sao? Anh chủ nhiệm này thật sự là biết ra vẻ, hảo cảm của Từ Du với anh ta lập tức giảm đi mấy điểm.

Bắc Thanh lại không để tâm, giải thích: “Tôi đây không phải là muốn giải đáp nghi vấn của mọi người trước sao? Sao lại là nói đông nói tây? Nếu ngay từ đầu, mọi người đã hỏi về Kỳ Tễ thì tôi cũng sẽ không né tránh mà trả lời.”

Từ Du hít sâu một hơi, cuối cùng lại là bọn họ không đúng à? Sao bọn họ có thể tùy tiện nhắc tới tên Kỳ Tễ chứ?! Nếu chẳng may lại bị xem là bệnh thần kinh ấy chứ.

Bắc Thanh vui vẻ nói: “Chuyện trước đó không cần so đo nữa, chúng ta nói một chút về người tên Kỳ Tễ này đi, tôi không biết ba người hiểu biết về Kỳ Tễ bao nhiêu?”

“Tôi cho rằng anh sẽ hỏi bọn tôi làm sao biết Kỳ Tễ chứ.” Từ Du buông thõng tay, có chút không vui, nói: “Bọn tôi biết về anh ta rất ít, chỉ biết là anh ta có năng lực trường sinh bất tử, còn có thể lấy đi tuổi thọ và kéo dài tuổi thọ cho người khác. Những việc còn lại thì không rõ.”

“Ồ, thật ra thế này đã rất nhiều rồi, việc mà Sở chúng tôi biết cũng chỉ nhiều hơn mọi người một chút. Kỳ Tễ này rất thần bí, rất kỳ lạ, căn cứ vào các manh mối thì có thể thấy anh ta sống từ thời Tần, nguyên nhân chính là dùng thuốc trường sinh bất tử của tổ tiên Từ Phúc nhà họ Từ các cô. Về phần vì sao chỉ có anh ta dùng thì không thể biết, trên thế giới này e là chỉ có bản thân Kỳ Tễ biết. Kỳ Tễ vẫn sống từ thời Tần đến giờ, không biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì mà anh ta lại có được năng lực lấy đi tuổi thọ và kéo dài tuổi thọ, hai loại năng lực này đặt chung lại mà nói, thật ra chính là khống chế thời gian.”

Từ Du liếc mắt nhìn Viên Chỉ Hề một cái, Viên Chỉ Hề nhếch khóe môi, hai người đồng thời đưa ra kết luận, Bắc Thanh này dường như cũng không biết chuyện giữa Kỳ Tễ và Viên Thiên Cương.

Hừ, còn không biết nhiều bằng bọn họ đâu!

Bắc Thanh không để ý động tác nhỏ giữa hai người, tiếp tục nói: “Căn cứ theo suy đoán của người ở Sở, anh ta có thể có được hai loại năng lực này là do tác dụng của máu rồng và máu phượng. Mọi người cũng biết đấy, rồng và phượng ở trong thần thoại đều là thần thú rất mạnh, có lẽ ở thời Tần, hai loại thần thú này thật sự tồn tại. Như vậy, máu của chúng chắc chắn cũng có năng lực mà động vật bình thường khó có thể so sánh, đặc điểm rõ rệt nhất chính là trường thọ.”

Từ Du gật đầu, suy đoán này thật ra vô cùng hợp lý, nhưng người ở Sở không biết, người thật sự có được năng lực khống chế thời gian chính là Viên Thiên Cương.

Chẳng qua trong cơ thể Kỳ Tễ có máu rồng và phượng, có thể sử dụng thuật khống chế thời gian dễ dàng hơn, hơn nữa không cần lo lắng về vấn đề tuổi thọ.

Bắc Thanh nói đến miệng đắng lưỡi khô, dừng lại uống một ngụm nước trái cây, khen ngợi: “Rất tươi, mùi vị cũng ngon.”

“Vậy tôi rót thêm cho anh một ly.” Từ Du thuận tiện rót thêm cho mình và anh em Viên Chỉ Hề một ly, mới nghe Bắc Thanh nói tiếp.

“Sở chúng tôi được thành lập sau giải phóng, bắt đầu tìm hiểu về Kỳ Tễ là vào cuối những năm bảy mươi.”

“Sớm như vậy?” Vẻ mặt Từ Du đầy kinh ngạc, vậy chẳng phải là đã nghiên cứu gần bốn mươi năm rồi ư? Kết quả, những việc biết được còn không nhiều bằng cô và Viên Chỉ Hề? Thật sự không biết là Kỳ Tễ quá thần bí hay là năng lực của những người này quá tệ đây.

Bắc Thanh cười: “Thật sự là rất sớm, nhưng lúc đầu cũng không có tiến triển gì, mãi đến sau khi cải cách, kinh tế quốc gia từ từ chuyển biến tốt đẹp, Kỳ Tễ thường xuyên kéo dài tuổi thọ cho những người có tiền có quyền thì mới có chút tiến triển. Theo bọn tôi biết, Kỳ Tễ mở tiệm Trường Sinh ở ít nhất mười sáu thành thị lớn, hơn hai mươi thành thị loại nhỏ. Hành tung của anh ta quỷ dị khó dò, hơn nữa có rất nhiều thân phận, còn có thể thường xuyên thay đổi dáng vẻ, khiến bọn tôi thăm dò rất khó khăn. Còn về người từng bán tuổi thọ lại nhiều vô kể, có người đi nhầm vào tiệm Trường Sinh giống như cô, cũng có người cố ý tìm tới đó để bán tuổi thọ...”

“Chờ đã, sao anh biết tôi đi nhầm vào tiệm Trường Sinh? Các anh cũng đã điều tra tôi?” Từ Du cảm thấy rất không thoải mái, giống như đời tư đều bị người ta nắm giữ hết, có chút tức giận, lại có chút bất an.

Bắc Thanh mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy gian gian, Từ Du lúc này không còn cảm thấy anh ta ôn hòa, lễ độ, chín chắn, mê người như lúc đầu nữa.

“Hẳn là cô còn nhớ Ngu Nhất Minh chứ? Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, cảnh sát từng điều tra, theo dõi, sau đó phát hiện cô và cậu Viên thường trông chừng ở một siêu thị đối diện vào nửa đêm. Vì vậy chúng tôi liền tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện cô và bạn cô từng đi nhầm vào tiệm Trường Sinh.”

Từ Du im lặng không nói, việc này cô đúng là thiếu chút nữa đã quên mất. Có điều, cô thật sự không nghĩ tới cô đã bị người của Sở mật vụ theo dõi từ sớm như vậy.

“Chuyện này bố mẹ cô cũng biết, thật ra không cần lo lắng, chúng tôi tuyệt đối không có ý xâm phạm đời tư của cô.” Bắc Thanh giải thích cho mình và Sở một câu.

Từ Du lại càng thêm không biết nói gì, thì ra bố mẹ cũng đã biết rồi, uổng công cô mỗi lần gọi điện thoại còn phải đề phòng, cố gắng che giấu.

“Việc này không cần nói nữa, anh nói tiếp về Kỳ Tễ đi.”

“Được rồi, vậy chúng ta trở lại chuyện chính. Kỳ Tễ lợi dụng tiệm Trường Sinh, một mặt mua tuổi thọ của người thường, một mặt lại bán ra với giá cao, mua một năm một triệu, bán lại một năm một trăm triệu, qua tay cái giá đã gấp một trăm lần. Không thể không nói, anh ta mới là người làm ăn không vốn trăm lời. Chính vì vậy, chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi anh ta đã trở thành một trong những phú hào giấu mặt lớn nhất nước ta.”