Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 83: Gian kế thành công




Từ Du nhấc một chân lên, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn Bắc Thanh, đứng với một tư thế đàm phán. Bắc Thanh lập tức có cảm giác không hay, muốn bỏ chạy lại phát hiện Viên Chỉ Hề đã chặn mất đường đi.

Anh đẩy mắt kính, có chút dở khóc dở cười.

“Anh Bắc, tôi gọi anh một tiếng anh là vì tin tưởng anh. Ba người bọn tôi tốt xấu gì cũng giúp anh hai lần, hai lần trước bọn tôi đều là phục vụ không công, nhưng mà lần một, lần hai không có lần thứ ba đâu nhé. Lần thứ ba này coi như bọn tôi phục vụ không công, anh cũng không thể không biết xấu hổ đúng không?” Lời này của Từ Du thật sự là đường đường chính chính, Bắc Thanh muốn khóc rồi.

Nói ra thì lúc đầu anh đến là để giúp bọn họ mà? Anh đang gặp phải lưu manh sao?

Anh rất muốn nói “Tôi là không biết xấu hổ vậy đó”, nhưng thấy ba người có vẻ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, cuối cùng cũng không nói ra.

“Trước tiên tôi phải nói rõ một chút, chúng ta là hợp tác sòng phẳng, tôi và Sở của chúng tôi cũng không có thuê mọi người, nếu muốn tiền công thì miễn bàn.”

Từ Du vươn ngón trỏ tay trái ra lắc lắc, sắc mặt tràn đầy thâm ý, nói: “Nhưng mà anh Bắc, anh phải làm rõ một chút, việc này Sở các anh sớm muộn gì cũng phải điều tra, nhưng ba người bọn tôi lại chưa chắc đã cần. Cái khác không nói, nói tới việc về quê nhà họ Từ bọn tôi đi, không có anh, ba người bọn tôi cũng có thể đi, bà ngoại và bà cố ngoại có bí mật gì đó đều sẽ nói cho bọn tôi biết. Nhưng nếu không có bọn tôi, anh sẽ không qua được cửa lớn, càng đừng nói là thu hoạch tình báo gì. Nếu đã như vậy, bọn tôi cần anh làm gì chứ?”

Bắc Thanh: “...” Còn dùng đến cả uy hiếp rồi kìa.

Từ Du trừng mắt, vẻ mặt khôn khéo, gian xảo: “Nếu không thì dứt khoát như vậy đi, chúng ta phân công nhau hành động, anh tới chỗ cụ Từ kia, ba người bọn tôi tới nhà bà ngoại tôi.”

“Tình báo sau đó thì sao?” Bắc Thanh nhịn không được hỏi một câu.

“Đương nhiên là đều tự giữ bí mật.” Từ Du nở nụ cười vô cùng vô tư, “Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi mà thôi.”

Bắc Thanh thật sự muốn hộc máu, ba người này thật sự không muốn biết việc của cụ Từ này sao? Bọn họ chắc chắn cụ Từ này không có chút bí mật nào sao?

Quá đáng, hùa với nhau bắt nạt anh, thật sự là quá lắm rồi đấy!

Anh đầu hàng, khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, coi như tôi sợ các người. Như vậy đi, nếu lần này thật sự lấy được thông tin đáng tin, khi về tôi sẽ xin cấp tiền lương giúp ba người các người.”

“Không được, anh xin ngay bây giờ đi, nếu Sở trưởng các anh không đồng ý, tôi sẽ đi đổi vé.” Từ Du không nhượng bộ nửa bước khiến Bắc Thanh thật sự đau đầu.

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi hỏi Sở trưởng một chút.”

Bắc Thanh thật sự đi qua một bên để gọi điện thoại, ba người lập tức nở nụ cười khi thực hiện được gian kế, không đợi Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên kịp vui vẻ, Từ Du liền nhắc nhở, nói: “Hai đứa vui vẻ cái gì? Tiền công của các em đều phải thu lại để gán nợ.”

Anh em Viên Chỉ Hề: “...”

Mấy phút sau, sắc mặt Bắc Thanh phức tạp quay lại rồi nói: “Sở trưởng đồng ý rồi, nhưng mà có một yêu cầu.”

“Anh cứ nói, biết đâu bọn tôi có thể đồng ý.” Từ Du hất cằm.

Bắc Thanh: “Sở trưởng nói, cô phải bảo đảm bà ngoại và bà cố ngoại của cô nói ra tất cả bí mật mà các bà ấy biết.”

Từ Du: “Cái này không thành vấn đề. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, các người tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn phạm quy. Nếu các bà không muốn nói, không ai được ép buộc.”

Bắc Thanh: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc, nhưng nếu các bà ấy không nói ra bí mật, tiền công của mọi người sẽ không có.”

Từ Du cố gắng nói lý: “Nhưng mà rất có thể các bà không biết gì cả.”

Bắc Thanh: “Điều này là không có khả năng, ít nhất sẽ biết việc thuốc trường sinh bất tử.”

Từ Du: “Lỡ như không biết thì sao?”

Bắc Thanh: “Vậy mọi người sẽ không có tiền.”

Từ Du: “...”

Hai người bọn họ đang tấu hài sao?

Từ Du đắn đo nửa ngày, cảm thấy bà ngoại và bà cố ngoại không có khả năng không biết gì cả, cho nên nói, tính khả thi của việc bọn họ lấy được tiền công vẫn rất lớn.

“Vậy anh nói trước xem, tiền công của mỗi người bọn tôi là bao nhiêu?”

Bắc Thanh biết như vậy là cô đã đồng ý rồi, vì vậy vươn ra hai ngón tay.

Viên Chỉ Yên lập tức vui vẻ: “Mỗi người hai mươi ngàn?”

Bắc Thanh: “... Lương của tôi một tháng mới có bốn ngàn rưỡi.”

Viên Chỉ Yên bĩu môi, than thở nói: “Không thể nào, vậy anh cũng nghèo thật đấy, Sở các anh sao lại keo kiệt như vậy?”

Bắc Thanh nghẹn họng không biết nói gì, người làm công việc như bọn họ cũng không phải nghĩ đến tiền lương, mà là muốn tìm hiểu một chút những thứ mà bình thường không nhìn thấy. Nghe nói hơn mười năm trước, tiền lương mỗi tháng có hai trăm, cũng chỉ là phát tượng trưng một chút thôi, hiện giờ đã xem như rất tốt rồi, hơn nữa còn có các loại bảo hiểm.

Viên Chỉ Hề nhíu mày, đoán: “Hai ngàn?”

Bắc Thanh không lên tiếng, ba người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, đồng thanh nói: “Hai trăm?”

“Hai trăm còn ít sao? Vốn là một xu cũng không có.” Vẻ mặt Bắc Thanh như thể đó là đương nhiên.

Ba người đồng loạt trợn trắng mắt, mỗi người hai trăm, ba người tổng cộng sáu trăm, còn chẳng đủ tiền vé tàu cao tốc cho một người đi, mà còn là một chiều.

Từ Du khoát tay, bình tĩnh dựa vào trên xô pha: “Không đi nữa, không đi nữa, đi một chuyến mỗi người lỗ hơn một ngàn, không đáng.”

Bắc Thanh càng không biết nói gì: “Chẳng phải mọi người đã dự định về quê thăm hỏi người thân sao?”

Từ Du chơi xấu: “Đâu, bọn tôi bình thường Tết đến mới về quê, từ bây giờ đến Tết còn mười tháng nữa cơ.”

Từng gặp người keo kiệt nhưng chưa từng gặp ai keo kiệt như vậy, một người hai trăm, phát lì xì cho đám trẻ con sao? Từ Du âm thầm xỉ vả.

Từng gặp người lưu manh nhưng chưa từng gặp ai lưu manh như vậy, rõ ràng là mình muốn về quê thăm người thân, còn đòi Sở bọn họ tiền công, thật sự là quá quá đáng. Lời than vãn của Bắc Thanh thật sự là bay đầy trời rồi.

Hai bên cứ giằng co như vậy không xong, cuối cùng Bắc Thanh cũng không nhịn được nữa mà đi xin chỉ thị của Sở trưởng trước.

“Sở trưởng của bọn tôi nói, mỗi người một ngàn, nhiều hơn thì không có đâu. Nếu mọi người đồng ý, chúng ta tiếp tục hành động. Nếu không đồng ý thì tùy vậy.” Đây đã là giới hạn cuối cùng rồi!

Từ Du liếc mắt nhìn anh, hừ cười nói: “Chi trả chi phí đi lại.”

“Không được.”

“Ít nhất trả chi phí một chiều.”

Bắc Thanh nghiến răng, lại xin chỉ thị với Sở trường, lần này lại được phê chuẩn.

“Thỏa thuận xong!” Từ Du vỗ tay, như vậy ít nhất sẽ không chịu oan tiền đi lại. Có điều, tiền nợ của anh em Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên chỉ sợ là trong thời gian ngắn vẫn không lấy được, chậc chậc.

Bắc Thanh lúc này đã muốn bám tường đi ra cho xong.

Tám giờ sáng hôm sau, bốn người tới nhà ga đúng giờ, nhưng không khéo là, bốn chỗ không ở cùng một dãy, Từ Du ngồi cạnh Viên Chỉ Hề, Viên Chỉ Yên lại ngồi cạnh Bắc Thanh.

Trạm kế tiếp của tàu cao tốc ở gần nơi cần đến, vì vậy bốn người dự định sau khi xuống tàu sẽ ăn cơm trưa trước, sau đó buổi chiều đi thăm hỏi cụ Từ. Thăm hỏi xong thì tiếp tục ngồi tàu tới thành phố Y, trên cơ bản là có thể về tới quê trước khi trời tối, kịp bữa cơm chiều.

“Lần trước chúng ta cùng đi tàu cao tốc là từ nhà chị Chu trở về.” Viên Chỉ Hề nói ra một câu không đầu không đuôi.

Từ Du nói: “Không đúng, phải là từ nhà em trở về chứ.”

“Khác nhau mà, từ nhà em trở về, chúng ta đâu có ngồi cạnh nhau.”