Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 102: Nam cung Thúc thúc?!




Long Tịch Bảo nhìn nam nhân trước mặt, đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, lại là vẻ đẹp trai đáng yêu…mắt to mày rậm, lỗ mũi kiệt xuất, miệng thanh tú, khuôn mặt góc cạnh, waaa…thật là đáng yêu, là một hình mẫu tiểu thụ tốt nhất…sớm biết người này đẹp trai đáng yêu như vậy, cô sớm đã chạy như bay đến tới nơi rồi… (bà này mê trai qá)

Nam Cung Viễn buồn cười nhìn hai cô gái nhỏ nhắn ngồi đối diện mình, ánh mắt ‘háo sắc’ nhìn mình không chút che giấu…rõ ràng là nhìn ngắm mình, khen ngợi mình…thật là hai đứa nhóc đáng yêu mà…

“Tiểu thư…” Nam Cung Viễn thấp giọng gọi…

“Ta họ Long, tên Tịch Bảo, đừng gọi tiểu thư, khó nghe muốn chết” Long Tịch Bảo hào phóng tự thông báo danh tính mình.

Nam Cung Viễn nhìn nụ cười sảng khoái của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng “Tôi họ Nam Cung, tên một chữ Viễn, cô có thể gọi tôi là Nam Cung thúc thúc”.

“Thúc thúc??!! Tôi còn muốn gọi là người là đệ đệ đây…thúc thúc…người đừng chiếm tiện nghi của tôi nha” Long Tịch Bảo hô to.

“Tôi hiện nay đã 40 tuổi, cô nói nên gọi tôi là thúc thúc hay ‘đệ đệ’?” Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói.

“40 ?! Ngươi là yêu quái sao? 40 tuổi mang bộ dạng như thế này là muốn gieo họa cho người nào…” Long Tịch Bảo không che đậy nói ra… Oh my god, con người này lại nói cho cô biết ông ta 40 tuổi, muốn tức chết mình hay sao…

“Ha ha, cô nói cũng rất trực tiếp, bất quá ta thật sự đã 40” Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn cô, không biết vì sao từ lúc đầu nhìn cô, ông liền có hảo cảm…tựa như muốn thương yêu cô…

“Như vậy, Viễn thúc thúc, người có thể chứa chấp hai người lưu lạc chúng tôi sao?” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào hỏi.

Người đàn ông trước mặt này làm cho cô có cảm giác thân thiết, dù sao ở bên ngoài không bằng ở lại đây, có người bảo vệ mình.

Nam Cung Viễn sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ nói loại yêu cầu này…dù sao đây cũng cho là lần đầu gặp mặt…

“Không được sao? Thúc thúc cũng biết ở đây nhiều rối loạn, chúng ta lại dáng dấp tay trói gà không chặt, hai cô gái yếu đuối, ở bên ngoài lại lắm nguy hiểm, thúc cũng biết ở đây mỗi ngày đều có mưu sát, bắn giết, cướp bóc…nhiều loại tệ nạn như vậy…nếu chúng tôi chết ở đây, cha mẹ chúng tôi chính là thương tâm đến chết đi…hơn nữa…” Long Tịch Bảo đáng thương nhìn Nam Cung Viễn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chit chit trách trách không thôi…

“Ngừng, ta đáp ứng cô là được” Nam Cung Viễn bất đắt dĩ nhìn cô gái đáng yêu trước mắt, bắt đầu tưỡng tượng cha mẹ của cô là bộ dạng như thế nào mà sinh ra được một cô nhóc hoạt bát như vậy…

“Bao ăn bao ở là được, ta không cần tiền công” Long Tịch Bảo mặt không có yêu cầu gì, vui vẻ nói. (bao ăn ở mà không yêu cầu gì -.-)

Nam Cung Viễn thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống…đứa nhỏ này…

“Bảo Bảo, em đói bụng” Viên Cổn Cổn nãy giờ im lặng lên tiếng.

“Nam Cung thúc thúc, thúc nghe thấy không, chị của ta đói bụng” Long Tịch Bảo sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn, quay đầu mong đợi nhìn Nam Cng Viễn.

“Cô ấy là chị?! Ngươi là em??!” Nam Cung Viễn không dám tin hỏi.

“Đúng vậy, thúc không biết bây giờ con nít cũng rất thông minh sao?” Long Tịch Bảo đắc ý nói…

Nam Cung Viễn sững sờ nhìn cô, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Nam Cung thúc thúc, người có thể gọi ta là Tịch Bảo, gọi chị ấy là Cổn Cổn, những ngày tiếp theo, xin chỉ dạy them” Long Tịch Bảo cười đến rạng rỡ nhìn Nam Cung Viễn… Rất tốt nha! Tìm được núi dựa…

———— ta là da mặt dày tuyến phân cách ———-

"Ông xã…" Phượng Vũ Mặc ngồi trên đùi Long Phi Tịch nũng nịu kêu.

“Ừ…”

“Em muốn Bảo Bảo, em muốn về nhà…” Phượng Vũ Mặc kéo nhẹ ống tay áo của chồng mình làm nũng.

“Được, ngày mai chúng ta về nhà” Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.

A…dễ nói chuyện vậy sao…không ăn dấm sao? Phượng Vũ Mặc có chút kinh ngạc nhìn chồng mình.

“Làm gì nhìn anh như vậy?” Long Tịch Phi vẫn là giọng điệu nhàn nhạt nói.

“Không có, em chỉ là muốn biết tại sao anh lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy thôi?” Phượng Vũ Mực lắc đầu một cái, tò mò hỏi.

“Ý của em là bình thường anh rất khó sao?” Long Phi Tịch khơi lên mày kiếm.

“Cũng không phải như vậy…” Phượng Vũ Mặc trái lương tâm nói, không phải là không dễ nói chuyện, mà căn bản không cho người ta nói lời có được hay không…

“Mặc nhi, em có biết em có một thói xấu hay không?” Long Phi Tịch đem gương mặt tuấn tú đến sát mặt vợ mình, nhàn nhạt nói đến.

“Em…em biết em có rất nhiều thói xấu…” Phượng Vũ Mặc khản trương lui về phía sau…

“Không tệ, vẫn tự biết đó là hiển nhiên, em mỗi lần nói dối sẽ không tự chủ được nháy mắt” Long Phi Tịch chế trụ cô, không cho cô cự động.

“Oa! Chồng à, anh có biết em bội phục nhất ở anh cái gì không? Chính là anh có sức quan sát kinh người, thật sự rất đẹp trai! Chết, em yêu anh mất thôi” Phượng Vũ Mặc ‘chân thành’ nhìn…

“Em lại đang nháy mắt…” Long Phi Tịch nhàn nhạt nói. (sao nhàn nhạt hoài vậy chú Tịch)

“Em đây chính là hướng anh phóng điện có hiểu không!” Phượng Vũ Mặc thẹn thùng meo meo nói.

“Phóng điện với anh?” Long Phi Tịch kéo nhẹ khóe miệng dưới.

“Đúng vậy nha, chính là như vầy” Phượng Vũ Mặc nói xong còn cố gắng nháy nháy mắt mê người của mình mạnh hơn.

“Em đã ra sức như vậy rồi, anh làm sao có thể cô phụ em được” Long Phi Tịch cười tà ôm vợ mình hướng phòng ngủ đi tới… (ô ô, chú Tịch cứ nhàn nhạt mà nham hiểm quá đi

Phượng Vũ Mặc buồn bực nhìn gương mặt tuấn tú của chồng mình, nghĩ thì liền làm cho rồi…tại sao còn phải đào hố rình rập cho mình nhảy xuống nữa chứ…