Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 115: Rời nhà trốn đi là không được phép!




Long Tịch Bác có chút không dám tin nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Long Phi Tịch, nói như vậy… cha là từ thời cổ đại xuyên không đến thời hiện đại sao? Nhưng nếu lúc ở thời cổ đại ông đã không còn hy vọng muốn treo cổ tự sát, tại sao đến hiện đại lại không nghĩ đến chuyện đó chứ?

Còn có… nếu như cha thật sự yêu Phượng Vũ Mặc, người mẹ ‘điên rồ’ đến đáng sợ của bọn họ như vậy, tại sao lúc trước lại phong lưu hoa tâm như thế chứ? Nghe nói tin đồn tình cảm trước kia của cha nhiều muốn nổ tung, gần như mỗi ngày lại đổi một cô bạn gái…

"Con muốn biết ta đến nơi này, tại sao đột nhiên lại có hi vọng tiếp tục sống phải không?"

Long Phi Tịch uống một ngụm trà, vẫn là giọng nói nhàn nhạt.

Long Tịch Bác trầm mặc gật đầu một cái.

"Khi ta có năng lực hoạt động, cũng không chỉ một lần từng thử tự sát, nhưng không được… cách gì cũng không chết được, đến cuối cùng, ta đã hoàn toàn từ bỏ, chỉ là giống như cái xác không hồn tiếp tục sống. Vào năm ta lên năm tuổi, nằm ngủ mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó không có người, tất cả đều là khói mù trắng xóa, chỉ có một âm thanh, người đó nói cho ta biết, trong 20 năm ta làm vua, cai trị đất nước thích đáng, quốc gia mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp, là vị vua sáng suốt nhất trong các triều đại của Thủy Vũ Quốc, căn cứ vào điều này, người đó cho ta một cơ hội, để ta có thể đoàn tụ với vợ và các con của ta, cùng hưởng thiên luân, còn nói cho ta biết đây không phải là một giấc mơ, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ‘Lệ Thạch’ truyền thừa của các triều vua của Thủy Vũ Quốc sẽ hiện ra."

Long Tịch Bác nhìn cha, đại khái đoán được sự tình xảy ra sau này…

Long Phi Tịch uống một ngụm trà, tiếp tục: "Sáng hôm sau, ta bị một cơn đau bụng làm cho tỉnh dậy, sau một cơn đau tê tâm liệt phế, ‘Lệ Thạch’ từ trong miệng ta bay tới trên tay của ta, vì vậy… ta biết giấc mộng kia là thật…Mà Mặc Nhi của ta sẽ trở về bên cạnh ta, sau đó giống như trước đây, mang thai đứa bé của ta…

Từ đó trở đi, ta bắt đầu học tập đủ loại kỹ xảo trong cuộc sống, mà ông nội của các con, coi như là ông nội đi, cũng cực kỳ thương yêu ta, rốt cuộc năm 20 tuổi, ta tìm được Mặc Nhi, nhưng không ngờ mẹ con lại là con gái duy nhất của Phượng Khiếu Thiên, vì cưới mẹ con, không thể làm gì khác hơn là nhân tiện tiếp nhận Phượng Minh… chưa đến một năm, con và Hiên ra đời… Nhưng ta thế nào cũng không ngờ được… năm hai con 10 tuổi lại nhặt được một bé gái sơ sinh, lại có thể là Yên Nhi chuyển thế, nhìn con bé từng ngày từng ngày lớn lên, ta biết… các con lần này… vẫn sẽ rơi vào lưới tình… Đây là số mạng…"

Thì ra là… bọn họ cùng Tịch Nhi gặp nhau cũng không phải tình cờ, mà là số mệnh đã định trước, nhưng… bi kịch sẽ tái diễn sao? Nếu Tịch Nhi đầu thai tới nơi này, như vậy cha của cô ấy cũng nhất định ở nơi này, cô ấy rốt cuộc là con của ai?

"Vậy cha của Tịch Nhi là…"

"Nam Cung Viễn."

"Cái gì?! Nam Cung Viễn?" Long Tịch Bác kêu lên, có chuyện trùng hợp như thế hay không a, ngay cả rời nhà trốn đi cũng có thể chạy trốn tới bên cha ruột mình, anh đột nhiên phát hiện, cái thế giới này vẫn còn tràn đầy điều thú vị tệ hại…

"Ừ, ta nghĩ trên người ông ấy nhất định cũng có biểu tượng hình ngọn lửa như vậy, mà ‘Viêm Thạch’ nhất định cũng ở trên tay ông ấy."

Long Phi Tịch liếc nhìn đứa con lớn bị kinh sợ, nhẹ nhàng nói.

"‘Viêm Thạch’?"

"Giống‘Lệ Thạch’, Bảo Bảo cần nó để khống chế năng lực của mình, bất quá Hỏa Yên Quốc khác với chúng ta, ‘Viêm Thạch’ của bọn họ là dùng để trấn áp ngọn lửa cường thế quá mức, mà ‘Lệ Thạch’ của chúng ta lại là dùng cho giai đoạn luyện tập lúc đầu cùng tăng cường lúc sau, nói một cách khác, các con nếu không có ‘Lệ Thạch’, nhiều nhất là không khống chế được năng lực, còn Bảo Bảo nếu không có ‘Viêm Thạch’, nói không chừng ngày nào đó sẽ không khống chế nổi năng lực của bản thân, mà bị phản phệ."

Long Phi Tịch hơi nhíu mày.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải nói cho Nam Cung Viễn những chuyện này sao?" Long Tịch Bác nóng nảy hỏi.

Long Phi Tịch suy nghĩ một chút…"Không, càng ít người biết chuyện này càng tốt, chuyện này trừ con với Hiên còn có ta, ba người biết ra, ai cũng đừng nói, ta không muốn bất cứ người nào trong bọn họ có lại đoạn trí nhớ hắc ám trước kia."

"Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể lấy được ‘Viêm Thạch’ từ Nam Cung Viễn đây?" Long Tịch Bác vẫn hơi nóng nảy, bị năng lực phản phệ… anh tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy ở trên người của Tịch Nhi.

Long Phi Tịch nhìn con trai, "Sắp xếp để cho ông ấy với Bảo Bảo cha con nhận nhau là được rồi, đến lúc đó tự nhiên có thể tiếp xúc với ‘Viêm Thạch’."

"Cha con nhận nhau?!" Long Tịch Bác hếch mày, đùa gì thế, nếu sự thật là như vậy, nha đầu chết tiệt kia còn không bay lên trời sao…

"Thế nào? Con ăn con gái của người ta, bây giờ còn không chịu tiếp nhận sản nghiệp của cha vợ a, làm gì có chuyện tiện nghi như thế."

Long Phi Tịch không nhịn được lườm anh… nhớ năm đó, ông cứng rắn ăn Mặc Nhi, nhưng bị buộc phải tiếp nhận cả sự nghiệp của ‘cha vợ’… vậy mới gọi là thảm…!

Long Tịch Bác thở dài một hơi… nhận mệnh…

"Được rồi, chuyện nhận cha con này con với Hiên tự bàn bạc kế hoạch đi, càng nhanh càng tốt." Long Phi Tịch uống xong một ngụm trà cuối cùng, đứng dậy muốn trở về phòng tìm Phượng Vũ Mặc…

"Đợi chút, con có một vấn đề." Long Tịch Bác gọi cha lại.

"Nói đi."

"Cha đã yêu vợ như vậy, tại sao không tìm mẹ trước lại phong lưu hoa tâm như vậy?"

"Đó là phương thức tìm kiếm của ta, trước khi tìm được mẹ con, ta cũng không biết cô ấy sẽ xuất hiện trước mắt ta với dung mạo thế nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đổi một người phụ nữ khác nhau, hi vọng nhìn ra trên người các cô ấy có đặc điểm của mẹ con hay không, nhưng mà cũng không làm chuyện gì khác." Long Phi Tịch thản nhiên nói, nghĩ tới đoạn quá khứ ‘không dám nhớ lại’ kia, đám phụ nữ ‘như sói như hổ’ kia… thật là làm cho ông mất hết cả hứng thú…

"Hoá ra là như vậy…"

Long Phi Tịch nhìn anh, rồi tiếp túc nâng lên chân thon dài, đi về phía cửa.

"Chờ một chút…" Long Tịch Bác lại gọi cha lại.

"Có lời gì nói hết một lần!" Long Phi Tịch có chút không kiên nhẫn.

"Nếu tất cả mọi người đều đầu thai đến cùng một nơi, vậy tên Vu Vân Thương đã hại chết Tịch Nhi có thể hay không cũng…"

"Rất có thể, cho nên các con phải cẩn thận một chút, ta không muốn lại trải qua một lần nữa… đoạn quá khứ kia." Long Phi Tịch nhẹ nhàng nói.

Long Tịch Bác nhìn cha, mặc dù ông vẫn dùng giọng nói bình tĩnh không hề phập phồng để kể về quá khứ của bọn họ, nhưng… các con chết rồi, bạn bè chết rồi, ngay cả người vợ ông yêu nhất cũng chết… chỉ có một mình ông còn sống, loại cảm giác đó… nhất định rất đau… phải không cha?

Long Phi Tịch đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ta quên nói với con, Hiên hiện tại hẳn đã ăn Bảo Bảo đến xương cũng không còn, hôm nay con cũng đừng đi tìm con bé nữa, để cho nó nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu như con bé còn không chịu nhận sai, ngày mai con tiếp tục ‘phạt’ là được, nhất định phải làm cho con bé nhớ rằng, rời nhà trốn đi là tuyệt đối không được phép! Nhưng mà… Bảo Bảo còn nhỏ… hai đứa phải tự biết chừng mực… đừng thật sự làm thương tổn con bé. Nếu không Mặc Nhi sẽ liều mạng với hai đứa đấy."

Nói xong, ông ưu nhã xoay người, để lại cho Long Tịch Bác một bóng lưng rất đẹp trai… nói giỡn, nếu lần sau Bảo Bảo dẫn theo vợ yêu của ông rời nhà trốn đi thì còn gì nữa… đứa bé không ngoan phải được ‘dạy dỗ’ tử tế một phen…

Long Tịch Bác đỏ mặt nhìn bóng lưng của cha, sững sờ ở tại chỗ…

----- ta là đường phân cách tuyến xấu hổ -----