Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 153: Tình yêu không thể cầu xin!




"Em không nháo, cũng không khó chịu, em không muốn trở về." Long Tịch Bảo quật cường nói.

"Không thể tùy theo em, em có thay quần áo hay không? Không thay thì anh giúp em thay." Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, bắt đầu lôi kéo áo ngủ to lớn trên người cô xuống.

Long Tịch Bảo nắm chặt quần áo, ra sức vùng vẫy, nước mắt rơi càng dữ tợn.

"Long! Tịch! Bảo!, em không nên ép anh đánh em." Tính kiên nhẫn vốn không nhiều lắm của Long Tịch Bác tuyên bố đã dùng hết.

"Em không muốn trở về… hu hu… em không muốn… không muốn." Long Tịch Bảo dùng cả tay cả chân khước từ Long Tịch Bác, vừa kêu vừa khóc.

"Em cái nha đầu chết tiệt xấu tính này, đừng động nữa… sắp lộ rồi…" Long Tịch Bác bị cô giãy giụa làm cho hô hấp dồn dập, một bộ phận nào đó trên thân thể bắt đầu sôi sục đứng lên.

"Lộ thì lộ, cũng không phải là chưa từng nhìn qua." Long Tịch Bảo đem lời nói mới vừa rồi của anh trả lại nguyên xi cho anh.

Long Tịch Bác khẽ nguyền rủa một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng làm cho người ta vừa yêu vừa giận của cô.

"Ưmh..." Long Tịch Bảo khẽ rên ra tiếng, quên cả giãy giụa.

Long Tịch Bác có chút vội vàng hôn cô gái nhỏ ở trong ngực, mặc dù cô không hiểu chuyện, thích gây họa, miệng lại hư, tính khí lại bướng bỉnh, nhưng anh chính là yêu cô, yêu đến tim cũng đau đớn…

Long Tịch Bảo có chút hoảng hốt nhìn anh, không tự chủ được đáp lại nụ hôn của anh, cánh tay thon dài ôm cổ của anh…

Lấy được đáp lại, Long Tịch Bác say mê đặt cô lên giường, thân thể thon dài đè lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng cùng với cái lưỡi thơm của cô quấn lấy nhau, chơi đùa… Trong lúc nhất thời… không khí cũng trở nên mỏng manh, trong phòng khẽ vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ yêu kiều của cô gái, ái muội đến cực điểm.

Long Tịch Bảo đắm chìm trong tấm lưới tình mà anh giăng ra, đầu óc nóng lên mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào bản năng cùng anh trầm luân, cùng anh nhảy múa, quên cả khóc thút thít cũng quên cả uất ức…

Long Tịch Bác duỗi tay vào trong áo ngủ to lớn, nhẹ nhàng phủ lên nơi mềm mại đẫy đà của cô…

Long Tịch Bảo cả người run lên, chợt tỉnh táo lại, mở to đôi thủy mâu bởi vì bị tình dục tiêm nhiễm mà có vẻ cực kỳ quyến rũ, khẽ hô: "Không cần..." Chẳng qua âm thanh phát ra lại làm cho chính cô cũng sợ hết hồn… Đây không giống như là cự tuyệt… ngược lại giống như là độc dược trợ giúp tình dục.

Long Tịch Bác ngoảnh mặt làm ngơ cởi ra dây buộc trên eo cô, hai tay vén lên mảnh vải đang che đi vẻ xinh đẹp của cô, vùi đầu vào nơi mềm mại của cô…

"A… Đợi chút… A… Đừng như vậy… Không muốn..." Long Tịch Bảo khó kìm lòng nổi yêu kiều hô lên một tiếng, đưa tay đẩy đỉnh đầu của anh ra.

Long Tịch Bác không chút cử động tiếp tục làm chuyện mình muốn làm.

"A… anh Bác… không nên như vậy... A… anh Hiên… sắp tới rồi..." Long Tịch Bảo vừa xấu hổ vừa vội mà nói.

Nghe vậy, Long Tịch Bác đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó chán nản nằm đè lên trên người của cô, không tiếp tục nữa nhưng cũng không nói gì.

Long Tịch Bảo thở gấp nghĩ quay đầu nhìn Long Tịch Bác đang vùi mặt ở bên tai mình…

"Đừng động!" Long Tịch Bác khàn khàn giọng khẽ hô, muốn chết… còn không để cho người ta sống sao.

Long Tịch Bảo bị tiếng kêu của anh dọa sợ sững sờ tại chỗ, toàn thân cứng ngắc không dám động. Chỉ có thể cảm thấy từ bên tai cô truyền tới tiếng thở gấp thô ráp cùng tiếng kêu rên giống như con thú nhỏ… Trong lòng đau nhói, mở miệng: "Anh có gấp lắm không?"

Long Tịch Bác nghe vậy… nâng khuôn mặt tuấn tú lên, không vui nhìn cô một chút, đứng dậy giúp cô kéo áo ngủ xuống, khàn giọng nói: "Nhanh đi thay quần áo đi."

Long Tịch Bảo sững sờ, lắc đầu một cái: "Không… em không trở về."

"Anh nói lại lần nữa, đi thay quần áo." Long Tịch Bác có chút thô lỗ kéo cô, có chút dấu hiệu bạo phát.

"Em không..." Long Tịch Bảo lại đỏ hốc mắt.

"Em nhất định chọc anh nổi giận phải không?" Long Tịch Bác dùng sức đấm một cái lên đầu giường, sức lực lớn đến nỗi cả cái giường cũng rung lên.

"Em…" Long Tịch Bảo cắn chặt môi dưới, mắt thấy ‘vòi nước’ lại muốn mở ra, Long Tịch Bác phiền não cào tóc, hít một hơi: "Nói lý do."

Long Tịch Bảo khóe mắt mang lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, không lên tiếng.

"Không có lý do gì thì đi!" Long Tịch Bác kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, muốn dẫn cô vào phòng tắm.

"Em không trở về, em không muốn trở về nhìn các anh cùng các cô ấy tình chàng ý thiếp, em không muốn trở về nhìn các cô ấy ngồi bên cạnh các anh ăn cơm, em không muốn trở về nhìn phòng của các cô ấy được sắp xếp ngay sát vách phòng của hai anh…. Em không muốn làm vật phẩm phụ của hai anh, hai anh đã có họ, tại sao còn nhất định bắt em trở về…? Tại sao không buông tha cho em…? Tại sao muốn tổn thương em như vậy...?" Long Tịch Bảo khóc lóc hất tay của anh ra, vừa nói vừa khóc vừa lui về phía sau, nói xong lời cuối cùng không nhịn được ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc lớn.

Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, bắt được trọng điểm… Thì ra cô ấy là vì chuyện này… Nha đầu này…

"Hu hu… anh đừng đụng vào em… không muốn anh ôm." Long Tịch Bảo né tránh bàn tay của Long Tịch Bác duỗi ra về phía mình, khóc đến nước mắt nước mũi cũng hòa vào nhau.

Long Tịch Bác ôm cô từ trên mặt đất lên trên đùi, lau nước mắt cho cô, "Em không phải không quan tâm sao? Mấy ngày nay em không phải trải qua thật vui vẻ sao?"

"Làm sao anh biết em vui vẻ… anh là tim của em sao? Anh biết cảm giác của em sao? Anh có biết em sắp không chịu nổi không? Anh Hiên trước kia nói cho em biết, các anh chưa từng ôm qua… ôm qua cô gái nào ngoại trừ em... Hiện tại các anh ôm ôm ấp ấp họ, thất vọng về em, em còn có thể làm sao? Quỳ xuống cầu xin các anh đừng rời xa em sao? Nếu như yêu là có thể cầu xin, như vậy Tuyết Tuyết lúc trước yêu người đàn ông kia hèn mọn như vậy, đến cùng không phải vẫn là kết cục mỗi người đi một ngả sao…? Tình yêu là không thể cầu xin… Hu hu… Nó đi chính là đi nha… Anh bắt không được nó cũng chỉ có thể buông tay, cho nên em rời khỏi các anh, để cho các anh bay đi, em trốn chạy, cái này thì có gì không đúng? Tại sao các anh không buông tha em, nhất định phải trái ôm phải ấp mới có thể thỏa mãn sao?" Long Tịch Bảo vừa khóc vừa nói, vẻ mặt ấy bi thương cỡ nào, buồn bã cỡ nào, nhìn thấy mà lòng của Long Tịch Bác cũng bị nhéo đau rồi.