Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 155: Phong thuỷ luân chuyển!




Buổi tối 11 giờ 59 phút 38 giây…

Long Tịch Bảo đứng trước mặt Phượng Vũ Mặc…

Phượng Vũ Mặc cúi đầu thoáng cười mờ ám, ngẩng đầu lên làm bộ kinh ngạc nói: "Bảo bối, sao con nhanh như vậy đã trở về rồi?"

Long Tịch Bác tỏ vẻ xem thường nhìn mẹ mình, không lên tiếng. Long Tịch Hiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không.

Long Tịch Bảo đỏ mặt gãi đầu một cái, đi tới, ghé sát vào lỗ tai của bà nhỏ giọng nói: "Con không cẩn thận vào nhầm khách sạn của Long gia."

Phượng Vũ Mặc ngẩn người, cũng lại gần lỗ tai của cô nhỏ giọng: "Con đụng phải họng súng rồi hả ?"

Long Tịch Bảo ảo não gật đầu một cái…

Phượng Vũ Mặc nhìn vẻ mặt của cô một chút, đột nhiên cười như điên: "Ha ha ha ha… Bảo bối a… lần sau lại đi ‘giải sầu’ thì phải chú ý a, có chỗ nào không hiểu con cứ hỏi mẹ nha, chỗ mẹ tất cả đều là ‘kỹ xảo’, mẹ bảo đảm, trải qua sự dạy bảo ân cần của mẹ, con tối thiểu có thể ngây ngốc ở bên ngoài 3 ngày."

Long Tịch Bảo có chút buồn bực nhìn bộ dáng cực kỳ vui vẻ của bà, không biết nên nói gì…

Cặp sinh đôi nhìn bóng người xuất hiện phía sau người nào đó, không hẹn mà cùng cong lên khóe miệng…

"Mấy giờ rồi? Còn chưa ngủ." Mới vừa xuống máy bay, Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.

Phượng Vũ Mặc sững sờ, quay đầu lại nhìn người đi tới, lại quay đầu đi làm như không nhìn thấy, kéo tay Long Tịch Bảo đứng lên: "Bảo bối, đi, đi về phòng của con, chúng ta tắm một cái rồi ngủ." Nói xong liền bước đi…

"Phượng Vũ Mặc, em lại bước thêm một bước nữa thử xem!" Long Phi Tịch lạnh giọng nói, người phụ nữ chết tiệt vẫn còn chơi chưa đủ, chiến tranh lạnh với ông nhiều ngày như vậy, ông càng nhượng bộ, bà càng đắc ý….

Phượng Vũ Mặc dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía chồng, âm dương quái khí mở miệng: "Lão gia, ngài còn có chuyện gì sao? Nô tỳ tôi muốn nghỉ ngơi."

"Ha ha, mẹ lại thành nô tỳ rồi sao? Mẹ không phải tự xưng là ai gia sao?" Long Tịch Bác cười lạnh nhìn về phía mẹ mình.

Phượng Vũ Mặc tặng anh một cái nhìn xem thường, hừ lạnh một tiếng, dắt Long Tịch Bảo tiếp tục đi.

Long Phi Tịch sải mấy bước, nhanh chóng đi tới trước mặt bà, đôi ưng mâu bén nhọn chăm chú nhìn chằm chằm vào vợ yêu: "Trở về phòng."

"Em không phải là đang về phòng sao?" Phượng Vũ Mặc đáp lại.

"Trở về phòng của chúng ta!" Long Phi Tịch hít sâu một hơi, tự nói với mình không nên tức giận.

"Không đi, em không có Bảo Bảo thì không ngủ được." Phượng Vũ Mặc đắc ý buông Long Tịch Bảo ra, đưa mấy ngón tay nhỏ nhắn được sơn móng tay màu bạc lên vén vén tóc.

Long Phi Tịch nhíu mày kiếm nhìn bà một chút, đi tới ‘quăng’ bà lên trên vai giống như đang vác bao bố, đi về phía phòng mình: "Không ngủ được thì em cũng đừng ngủ."

Phượng Vũ Mặc còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.… Đợi bà phản ứng kịp liền bắt đầu kêu to: "Anh muốn làm gì? Phản đối bạo lực gia đình… A… Anh đánh người… Long Phi Tịch… Em liều mạng với anh... A…."

Cặp sinh đôi nhìn dáng vẻ chật vật của Phượng Vũ Mặc, trong lòng thoải mái vô cùng, phong thủy luân chuyển, đến phiên bọn họ cười trên nỗi đau của người khác rồi…

"Cùng anh liều mạng? Anh thành toàn cho em." Long Phi Tịch nhàn nhạt nói, để lại cho ‘khán giả’ một bóng lưng đẹp trai thâm trầm… cùng một chiếc dép mèo Kitty…

Long Tịch Bảo có chút sững sờ nhìn chiếc dép kia, đi tới nhặt nó lên…

"Em đang làm gì vậy?" Long Tịch Bác không hiểu hỏi.

"Giúp mẹ Vũ cất dép đi a, đây là đôi dép mà mẹ thích nhất, ngày mai lại lấy ra đưa cho mẹ, an ủi thể xác và tinh thần bị thương của mẹ a." Long Tịch Bảo trịnh trọng nhìn bọn họ.

"Em cũng biết ‘thể xác và tinh thần’ của mẹ sẽ bị thương à?" Long Tịch Hiên buồn cười nhìn cô.

"Đương nhiên a, lần trước em nghe lén ở góc tường á!" Long Tịch Bảo dương dương đắc ý nói.

"Chuyện này thì có cái gì mà đắc ý chứ?" Long Tịch Bác đi tới bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

"Loại kinh nghiệm này không phải mỗi người đều có thể có nha." Long Tịch Bảo cười lấy tay nhặt dép mèo Kitty lên.

"Xác thực… Người bình thường hẳn là đều sẽ không có." Long Tịch Bác nhìn cô, đồng ý.

"Bảo Bảo, được rồi, đừng cầm lên, bẩn a." Long Tịch Hiên nhìn cô nghịch cái đầu mèo Kitty trên dép, nhỏ giọng nói.

"Không bẩn a, dép của hai anh em đều mang đi." Long Tịch Bảo dừng tay, nhìn về phía anh.

"Dép của tụi anh?" Cặp sinh đôi miệng đồng thanh hỏi.

"Đúng vậy a, chính là hai đôi dép Crayon Shinchan giống nhau như đúc a, em mua cho các anh, các anh chỉ mang qua có một lần." Long Tịch Bảo nhắc nhở.

Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười…

Trong phòng ngủ…

Cặp sinh đôi tắm xong ra ngoài, đã nhìn thấy người nào đó ngồi chồm hổm trên mặt đất, sắp xếp lại cái va-li, đi tới vừa nhìn vào… Bên trong cái gì cũng có, ga trải giường, áo ngủ, dép, lược, album ảnh, gối ôm, lông chó, món đồ chơi của chó, sợi tơ, nơ con bướm… Chi chít một đống lớn… Lộn xộn lung tung, đều là những thứ không đáng tiền a, nhưng lại khiến trong lòng bọn họ ấm áp tới cực điểm… cô muốn… đều là những thứ thuộc về bọn họ… đều có kỷ niệm thuộc về bọn họ và cô… Nhìn cô ngồi chồm hổm trên mặt đất phiền não nắm tóc, không biết nên sắp xếp thế nào, bộ dáng thật đáng yêu, bọn họ cảm thấy lúc này mình hạnh phúc cực kỳ…

"Đừng nghịch mấy thứ lung tung kia nữa, đi ngủ." Long Tịch Bác đi tới sờ sờ đầu cô.

Long Tịch Bảo vội vàng đề phòng ôm lấy cái va-li: "Đây là của em, không thể vứt đi a."

Long Tịch Hiên buồn cười nhìn cô: "Ai nói muốn vứt chứ?"

"Vậy các anh còn nói những thứ này là đồ lung tung lộn xộn a." Long Tịch Bảo giống như đề phòng cướp liếc bọn họ một cái.

"Ý của tụi anh là em càng nghịch chúng càng lộn xộn rồi, đặt ở đó, ngày mai chúng ta tới sắp xếp sau." Long Tịch Hiên dịu dàng ôm lấy cô đi tới bên giường đặt cô lên trên giường.

"Không cho phép vứt a, làm mất em liền khóc chết cho các anh xem." Long Tịch Bảo không yên lòng dặn dò.

"Không vứt, cho em làm đồ gia truyền để truyền cho đời sau." Long Tịch Bác giúp cô đắp kín chăn, trêu chọc.

"Vậy cũng không cần, em là muốn đợi sau khi chúng ta chết đem những đồ này chôn theo." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn bọn họ.

"Đừng cứ luôn treo chữ ‘chết’ ở bên miệng a." Long Tịch Hiên tắt đèn, nằm ngủ phía bên trái của cô.

"Mọi người đều phải chết." Long Tịch Bảo sờ soạng chui vào trong ngực anh.

"Im miệng, ngủ đi." Long Tịch Bác từ phía sau ôm cô, nhỏ giọng nói.

Long Tịch Bảo nói thầm mấy tiếng, nắm tay của bọn họ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.