Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 109: Thuyết khách




Khuôn mặt Liên Hoa ngưng trọng, người phục vụ ngăn cản ở trước mắt cô này là chịu sự nhờ vả của ai, là ai sau lưng anh ta muốn mời cô?

Liên Hoa mở miệng hỏi: “Là ai bảo anh đến?”

Phục vụ cung kính chỉ chi lầu hai: “Tiểu thư, ở nơi này.”

Liên Hoa thuận thế nhìn theo, ở gần lầu hai phía trong cửa sổ vị trí yên tĩnh, người đàn ông nâng ly rượu, khẽ gật đầu với cô.

Ánh mắt Liên Hoa tối sầm, sao lại là hắn, từ khi cô trở về, còn không có thăm hỏi người này, sao hôm nay lại đụng mặt. . .. .

Phục vụ khom lưng hỏi: “Liên tiểu thư, cô có muốn đi lên không? Hay là muốn từ chối vị khách kia?”

“Tôi đi gặp hắn, anh dẫn đường đi.” Liên Hoa bước lên lầu, hôm nay Tiểu Bạch cùng Uyển Nhu và Mẫn Mẫn chơi rất vui, nếu họ có thể chăm sóc Tiểu Bạch tốt, cô liền rảnh một chút, đi gặp người trên lầu kia một chút thôi.

Dọc đường đi, vòng qua đồ trang trí xanh lá tinh xảo, rốt cuộc Liên Hoa cũng tới cái kia vị trí tầm mắt tuyệt hảo thần bí, từ đây nhìn xuống, có thể đem tất cả chỗ ngồi trong đại sảnh nhìn rõ ràng, khó trách hắn sẽ chọn chỗ này.

“Con đến rồi.” Người đàn ông thấy Liên Hoa tới, nhẹ nhàng để ly rượu xuống mỉm cười, “Liên Hoa, mới vừa rồi thấy con ở dưới lầu, chú (*) liền cho người mời con lên đây, cũng biết con sẽ cho chú một chú thể diện.”

(*) Chú: vì trước đây Liên Hoa và Đỗ Yến Thừa là người yêu nên Liên Hoa gọi cha của Đỗ Yến Thừa bằng bác trai, còn bây giờ hai người là người xa lạ nên gọi chú hay hơn gọi bác đó mà -_-

Phục vụ nghiêm túc kéo ghế ra cho Liên Hoa ngồi, mang trà lên, cúi người chào liền xoay người rời đi.

Liên Hoa nhìn người đàn ông ưu nhã đang ngồi trước mặt, hắn khoảng năm mươi tuổi, chăm sóc hết sức tỉ mỉ, tóc trắng đen pha tạp chải loạn, da mặt có chút tái nhợt già yếu, lại như cũ dáng vẻ tôn quý sống trong nhung lụa. Trên mặt hắn mỉm cười mang theo chút mưu tính sâu xa, hiển nhiên không vì tiếng đồn xấu của công ty mà nóng nảy, lo lắng.

Liên Hoa mở miệng hỏi người kia: “Chú Đỗ tốt, trùng hợp như thế, chú cũng dùng cơm ở đây. Qua nhiều năm như vậy, chú vẫn thích ngồi ở phía ngoài, ở chỗ ngồi tốt nhất có thể nhìn thấy vui buồn của người khác.”

“Ha ha, thói quen bao nhiêu năm, không đổi được. Ngồi xuống đi, giúp con gọi trà sữa Bá Tước mà trước kia con thích nhất, nếm chút hương vị của tiệm này xem được hay không?” Ông cụ Đỗ nhìn Liên Hoa, từ ái nói.

Liên Hoa nhanh nhẹn ngồi xuống, ưu nhã bưng lên ly trà xanh, uống một ngụm sau đó thở dài: “Chú Đỗ, chú còn nhớ rõ sở thích của con, mùi vị nơi này cùng trước kia là một dạng, con thích.”

Ông cụ Đỗ gật đầu, cầm bình trà lên rót vào chén: “Con thích là tốt rồi, Liên Hoa, nhiều năm không thấy như vậy, con về cũng không thăm lão già ta một chút, thật là uổng phí năm đó chú thương con, làm cho chú đau lòng. . . . .”

Liên Hoa cười lạnh một tiếng, rũ mắt nhàn nhạt nói: “Chú, con cho rằng các người sẽ không thích con tới thăm hỏi. Chuyện này vì quan hệ tới cha con cũng không nói, cũng không có nghĩa là cái gì cũng chưa có xảy ra. Chú, chú có thời gian hãy tới chỗ này uống trà suy nghĩ, không bằng đi cải tạo người nhà một chút, ví dụ như con dâu tương lai Ôn Như Cảnh. .. . . .”

“Tiểu Liên Hoa, con dâu duy nhất trong lòng chú là con, Như Cảnh tính là gì. . . . .” Ông cụ Đỗ thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối, “Là Đỗ Yến Thừa năm đó trẻ người non dạ còn ngu ngốc, thật xin lỗi con vì phá huỷ giao tình của hai nhà, hai đứa mới là cặp đôi trời định trai tài gái sắc.”

Liên Hoa giận đến nắm chặt bàn tay, quả thật thiếu chút nữa cô không nhịn được kính trên nhường dưới, muốn lấy ly trà tạt vào mặt ông cụ!

Cô tốt bụng lên đây xem hắn muốn tìm cô làm gì, thật tâm gọi hắn một tiếng chú Đỗ, nhưng hắn lại có lời nói như vậy, bây giờ còn giải thích giúp Đỗ Yến Thừa, nói Đỗ Yến thừa còn trẻ nhất thời sai lầm bị Ôn Như Cảnh quyến rũ!

Vị họ Đỗ này thật sự là từ chối trách nhiệm, năm đó cha và hắn có quan hệ thân thiết nhiều năm, nhưng năm năm qua, rõ ràng hắn dung túng Đỗ Yến Thừa giúp đỡ Ôn Như Cảnh, làm cho Liên thị phụ thuộc vào Đỗ thị! Vô số thiết kế của công ty Hành Không đều là của cha cô năm đó, hắn lại có thể mang bộ mặt giả dối ra vẻ đạo mạo, lời nói lại đau đớn!

“Chú Đỗ, tôi gọi chú một tiếng chú, nên hi vọng chú nói những điều trưởng bối nên nói.” Liên Hoa cực lực áp chế lửa giận, lạnh lùng nói, “Bây giờ tôi nói thẳng, tôi đồng ý gặp chú, là nể tình tình cảm của chú và cha tôi năm đó, nhưng những lời chú nói, thật sự là không chột dạ sao? Chú xứng đáng được cha tôi thật lòng tin cậy, không phụ lòng tôi nhiều năm qua đã gọi chú một tiếng chú? Chẳng lẽ chú cho rằng tôi là người dễ lừa gạt, bởi vì những lời này của chú xoá hết mọi vấn đề sao!”

“Tiểu Liên Hoa, chú cũng xấu hổ không chịu nổi, cảm thấy có lỗi với Thanh Sông, có lỗi với tâm ý giao con gái cho Đỗ Yến Thừa nhà chú. . . . . .” Ông cụ thở dài, “Bây giờ nó và Như Cảnh ở cùng một chỗ, chính là tự nó nguyện ý, hiện tại chú đã già, cũng không cần biết chuyện con cái, con tức giận hận chú, chú đều hiểu. . . . . Nhưng mà Liên Hoa, con phải tin, con dâu chú nhận định chỉ có mình con, năm năm trước hôn lễ cử hành không thành công, chú giận Yến Thừa rất lâu. . . . . . .”

“Chú tìm tôi có chuyện gì, có thể nói thẳng?” Liên Hoa không nhịn được cắt đứt lời ông cụ, “Nếu không có chuyện gì, tôi liền đi về.”

Cô tin lời nói của lão hồ ly này mới là lạ! Trải qua các loại sóng gió nắm giữ Đỗ thị ở giới chính trị, hắn nói láo so với uống nước còn đơn giản hơn, bây giờ ở trước mặt cô nói những lời này, không nghi ngờ chút nào là nước mắt cá sấu!

Ông cụ nhếch miệng, nhìn Liên Hoa nói: “Vậy chú nói thẳng, hôm nay trùng hợp gặp con ở đây, liền muốn gặp nói nói chút chuyện. Liên Hoa, làm việc không cần kích động như vậy, gặp nhau ba phần tình, con và Như Cảnh quan hệ chị em mấy năm, có gì mà kẻ thù truyền kiếp, làm cho các người làm loạn không thể gỡ ra được?”

“Chú tìm tôi để làm thuyết khách sao?” Liên Hoa giương lông mi, thấy ông cụ Đỗ vẫn là khuôn mặt cao cao tại thượng giảng dạy, không khỏi chán ghét một hồi, “Ôn Như Cảnh lay động Đỗ Yến Thừa, để cho hắn mời chú ra tay? Ha ha, chú vừa nói câu kia không nhận cô ta làm con dâu, thật sự là tát vào mồm!”

“Tiểu Liên Hoa, chú chỉ là quan tâm con, lời nói thật khó nghe, cá không ăn muối cá ươn.” Ông cụ không buồn không giận, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Thật sự là Yến Thừa năn nỉ chú đi gặp con, nhưng hôm nay chỉ là trùng hợp gặp phải con, chú làm trưởng bối cảnh báo với con mấy câu. Lời nói xin tha thứ không phải vì Như Cảnh, chú là vì Liên Thanh Sông cha của con, hắn sẽ hi vọng chị em tương tàn sao? Hắn có thể an lòng ở thế giới bên kia?”

“Cha nhất định càng không nguyện ý nhìn thấy Liên thị một tay ông sáng lập bị Ôn gia chiếm đoạt, đem tâm huyết của ông huỷ trong chốc lát!” Liên Hoa vỗ bàn một cái, tức giận quát.