Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1206




Chương 1206

“Chuyện gì thế, thần bí như vậy?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Niệm Vi.

Tiêu Niệm Vi không phải là một người nhiều chuyện, càng không phải là người hay đồn đại, bây giờ có thể nói những chuyện này cho cô biết, tất nhiên là chuyện có liên quan tới cô.

Thẩm Hạ Lan lập tức khẩn trương.

Tiêu Niệm Vi nói: “Tớ nghe nói là trên người của Diệp Ân Tuấn vẫn còn bảo lưu quân hàm, hình như là đại đội trưởng Trạm Dực có hỏi anh ta khi nào sẽ trở về quân khu phục chức. Còn nữa, Tống Đình không phải bị trở thành người thực vật đâu, mà là vận dụng lý do này để đặt mình vào thế nguy hiểm đến tập đoàn của Vu Phong thu thập chứng cứ, nghe nói Vu Phong có liên quan đến lãnh đạo cấp cao trong quân đội, là vì danh sách này, đây cũng là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho Diệp Ân Tuấn và Tống Đình. Ngày hôm qua sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì sáng lại đến quân đội, có lẽ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phục chức, nếu như bọn họ trở về quân đội, Thẩm Hạ Lan cậu phải làm sao đây, cậu với bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người.

Đúng là cô không biết những chuyện này.

Nhưng mà cũng không thể trách Diệp Ân Tuấn được.

Quân đội có quy định phải bảo mật, trước khi nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc thì không cho phép Nói với bất cứ người nào, bao gồm cả người thân của mình, Thẩm Hạ Lan cũng không so đo điểm này.

Điểm mà cô lo lắng đó chính là nếu như Diệp Ân Tuấn phải trở về, vậy thì chẳng phải thời gian sau này mình gặp anh đã ít hơn rồi ư?

Còn có Tống Đình nữa.

Anh ta đang giả vờ.

Không biết là hiện tại Lam Tử Thất đã biết chưa, nếu như mà biết rồi, nói không chừng sẽ gà bay chó sủa.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy đau đầu.

“Tử Thất có biết không?”

“Thẩm Hạ Lan, có phải là trọng điểm của cậu sai rồi không? Tớ đang nói là sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì cậu phải làm sao bây giờ, cậu quan tâm Lam Tử Thất làm cái gì, cậu còn muốn quan tâm vấn đề tình cảm của người ta nữa hả?”

Tiêu Niệm Vi cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan thật sự rất kỳ là.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Lúc tớ gả cho Diệp Ân Tuấn cũng không biết trên người anh ấy còn có quân hàm, anh ấy là người được quốc gia bồi dưỡng, cho dù có trở về thì cũng là chuyện nên làm, mà tớ có thể làm sao được chứ? Cũng không thể cướp người cùng quốc gia được đúng không? Chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian anh ấy có ở bên cạnh tớ mà sống thật vui vẻ, huống hồ gì tớ cảm thấy chắc là Diệp Ân Tuấn có lựa chọn và dự tính của mình, tớ không muốn làm anh ấy lưỡng lự.”

Tiêu Niệm Vi ngây ra một lúc, lại càng thêm kính nể Thẩm Hạ Lan.

“Cậu thật sự thích hợp làm vợ quân nhân, được rồi, tớ không nói những chuyện khác nữa, nếu như cậu có thể không suy nghĩ tới nó, vậy thì cứ sống cho thật tốt. À đúng rồi, anh cả Trạm hẹn bốn gia đình chúng ta gặp nhau một bữa, đến lúc đó rồi trò chuyện tiếp.”

Tiêu Niệm Vi nói xong thì cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, không khỏi nhớ tới An Nhiên.

“Cậu có biết An Nhiên, vợ của Anh cả Trạm không?”

“Biết chứ, sao vậy?”

Tiêu Niệm Vi nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan do dự cả nửa ngày mới hỏi: “Tớ nghe thấy cô ấy gọi Anh cả Trạm là cậu nhỏ, là chuyện gì thế?”

Tiêu Niệm Vi đột nhiên nở nụ cười.

“Chuyện này thì để ngày mai cậu tự hỏi cô ấy đi, đảm bảo cậu sẽ bất ngờ đó. Được rồi, tớ đi trước đây, nhớ kỹ là trên người của cậu vẫn còn có vết thương, khoảng thời gian này đừng có giày vò, nếu như có chuyện gì nặng thì cứ giao cho Diệp Ân Tuấn nhà cậu làm đi, còn không được sinh hoạt vợ chồng, cậu nhất định phải nhớ kỹ chuyện này.”

Giọng nói của Tiêu Niệm Vi không lớn, nhưng làm cho mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.

“Được rồi, cậu đi nhanh lên đi.”

Tiêu Niệm Vi cười hì hì đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan đi xuống lầu thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang dỗ Diệp Nghê Nghê ngủ trưa.

Hai tay của Diệp Nghê Nghê khoác lên trên cổ của Diệp Ân Tuấn, gần như là cả người đều treo ở trên người Diệp Ân Tuấn, mà Diệp Ân Tuấn thì lại không hề mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Nghê Nghê, trong miệng còn ngâm nga một bài ca ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn hát hò.

Khúc đồng dao thật là dễ nghe, có vẻ từ tính giống như là tiếng đàn cello thuần hậu mê người.