Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1844: 1844: Chương 1843






Giống như là sương trắng người ta thở ra trong trời đông gió rét.

Cho dù cô không học y, lúc này cô cũng biết tuyệt đối không phải là bình thường.

Huống hồ gì bây giờ Diệp Ân Tuấn giống như đang bị một cơn ác mộng giày vò, anh nhíu mày dường như đang chịu đựng cơn đau vô cùng dữ dội, nhưng mà lại không thể tránh thoát.

“Ân Tuấn, Ân Tuấn, anh sao rồi, em là Hạ Lan đây, anh tỉnh dậy đi.”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kêu lên, nhưng mà người đang nằm ở trên giường như là đang bị nhốt vào trong một thế giới khác, có làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi những trói buộc ấy.

Dường như Diệp Ân Tuấn nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan, anh muốn mở mắt ra, muốn phá vỡ cơn ác mộng này, nhưng mà có làm như thế nào cũng không thể thoát được.

Trước mắt của anh đều là thi thể chất đống, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là mùi máu tanh, trước mặt anh xuất hiện một cảnh tàn nhẫn toàn là thi thể.

Lúc này, anh đã ý thức được cái gì gọi là chết chóc một cách rõ ràng, cái gì gọi là diệt cỏ phải diệt tận gốc.


Cho dù là phụ nữ đang mang thai cũng bị ám sát, loại cảm giác máu me đầm đìa ấy, cho dù anh bước ra từ trong chết chóc đi nữa cũng cảm thấy khó chịu và kinh dị.

Trong không khí đều là mùi máu tanh làm cho người ta rất khó ngửi.

Đột nhiên lại ra lệnh một tiếng, không biết ai ra lệnh phóng hỏa, những thi thể này đều bị đốt cháy trong vòng một đêm.

Mùi hương khó ngửi tràn ngập trong xoang mũi.

Anh muốn làm cái gì đó, nhưng mà lại không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhìn những thi thể này biến thành tro tàn.

Sau đó có một cơn gió thổi tới, bột trắng bay đầy cả bầu trời, giống như là oan hồn quỷ dữ la hét ở bên tai, khóc than, làm cho người ta không rét mà run.

Ngọn lửa cháy lớn ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đã cháy hết toàn bộ.


Ai đó đã trồng hoa cỏ trên đống tro tàn này.

Thời gian như thoi đưa, mấy năm trôi qua, hoa cỏ nơi đây vô cùng tươi tốt, màu sắc sặc sỡ, nhưng mà lại lộ rõ đống xương cốt ở phía dưới.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng nghẹt thở.

Trong đám người bị tàn sát, hình như là còn có người thân ruột thịt của anh, cảm giác tê tâm liệt phế ấy làm anh không tài nào chịu nổi, anh phun ra một ngụm máu tươi, lúc sắp ngất xỉu, liền nghe thấy có một giọng nói yếu ớt: “Hận không? Oán không? Đây chính là người trong tộc của cậu đó, sau khi bị người ta giết hết không còn ngọn cỏ, tại sao cậu lại có thể tàn nhẫn trải qua cuộc sống tốt đẹp, tại sao lại có thể?
Chẳng lẽ cậu đã quên mất rồi à, trên người của cậu vẫn còn mang dòng máu nhà họ Trương, cậu thật sự quên rồi à, quên rồi à?”
Âm thanh chất vấn ấy giống như là ma chú, ám ảnh anh làm cho anh không vung đi được, như hình với bóng.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn co rút dữ dội, lúc đang suy nghĩ xem phải nói cái gì mới có thể kéo anh ra từ trong cơn ác mộng, cô nhìn thấy khóe mắt của Diệp Ân Tuấn rơi một giọt nước mắt, lập tức làm Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn là ai?
Tâm trí của anh, sự kiên cường của anh làm cho anh rất ít khi rơi nước mắt.

Không biết là lúc này anh nhìn thấy cái gì trong lúc hôn mê, thế mà lại khóc?
Chuyện này thật sự đã dọa Thẩm Hạ Lan sợ hãi, cô ngơ ngác nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm như thế nào cho phải.

Diệp Tranh vẫn còn đang rầu rĩ do dự, rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Trương Linh không đây?.