Cục Cưng Có Chiêu

Chương 185: Có người vào rồi




Nghĩ đến đây Thẩm Hạ Lan suy nghĩ mình nên tự sát như thế nào mới được.

Chân tay của cô bị trói, cho dù là muốn cắt cổ tay cũng không làm được, miệng của cô bị chặn, cho dù cắn lưỡi tự vẫn chắc cũng không thể, vậy thì cô phải làm sao đây?

Đập vào tường

Nhưng đập đầu vào tường, khoảng cách bây giờ của cô cũng không đủ xa, thậm chí cơ thể cũng không thể tùy ý cử động.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bản thân thật sự đáng thương mà, cô muốn tự sát cũng không được.

Quả nhiên Đường Trình Siêu rất thâm.

Cô có hơi tuyệt vọng nhìn trần nhà, nhìn mãi thì cảm thấy hoa mắt, dường như bên trên có ai mở trần nhà ra.

Nhưng điều này sao mà có thể?

Nơi này là tầng hầm, cái gọi là trần nhà chẳng qua là sàn nhà mà thôi.

Thẩm Hạ Lan chớp mắt lần nữa, hình như ngói trên trần nhà thật sự động đậy.

“Khụ khụ!”

Thẩm Hạ Lan ho hai tiếng, tuy không có ai nghe được tiếng ho của cô, nhưng cô vẫn muốn tạo ra một chút âm thanh.

Bên ngoài cửa không có một tí âm thanh nào, rõ ràng đã không có ai ở bên ngoài rồi.

Mắt của Thẩm Hạ Lan không dám chớp nhìn trần nhà, mãi đến khi viên ngói đó thật sự được cậy ra, sau đó một cái đầu thò vào, cô mới kinh ngạc trợn tròn mắt.

Vậy mà thật sự có người vào rồi!

Hơn nữa vào bằng phương thực này!

Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có hơi vui mừng, đặc biệt là khi cô nhìn thấy chủ nhân của cái đầu đó, mắt của cô đột nhiên tràn ngập nước mắt.

Là Diệp Ân Tuấn!

Anh đến rồi.

Anh đến cứu cô rồi!

Quả nhiên lần trước anh đã phát hiện mình rồi có phải không?

Sau khi Diệp Ân Tuấn gỡ viên ngói ra thì cảm thấy có một ánh mắt nhìn anh, anh nhìn xuống thì cảnh tượng mà suýt khiến mắt của anh bị mù, trái tim càng đau đớn đến mức không thể hít thở.

Tên khốn Đường Trình Siêu!

Anh ta vậy mà dám đối xử Thẩm Hạ Lan như vậy?

Cả người Thẩm Hạ Lan bị trói thành hình chữ đại ở trên giường, miệng bị nhét rẻ, cổ tay cổ chân rỉ máu đã kích thích Diệp Ân Tuấn.

Anh nghĩ đến rất nhiều dáng vẻ khi gặp lại Thẩm Hạ Lan, nhưng lại không có chấn động lòng người như thế này, càng khiến người ta đau thấu tim gan.

Diệp Ân Tuấn mau chóng nhảy xuống.

Mắt của Thẩm Hạ Lan luôn nhìn Diệp Ân Tuấn, sợ hãi mình vừa chớp mắt, người trước mắt sẽ biến mất, mọi thứ trước mắt đều trở thành ảo giác và ảo ảnh.

“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn mau chóng đi đến trước mặt cô, gỡ miếng vải trong miệng cô ra.

“Ân Tuấn!”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan khàn đặc, cơ thể gầy không ra dáng vẻ gì nữa rồi.

Tay của Diệp Ân Tuấn đang run rẩy.

“Sao lại thành như này? Đường Trình Siêu không phải rất thích em sao? Tên súc sinh đó sao có thể đối xử với em như thế? Tôi phải giết anh ta! Tôi tuyệt đối phải giết anh ta!”

Diệp Ân Tuấn tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cẩn thận cởi dây trói trên người Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan bỗng chui vào trong lòng của anh.

Khi cô ngửi được hơi thở quen thuộc đó, chạm vào lồng ngực ấm áp, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như cách một kiếp.

Những gì phải chịu khiến cô cũng không dám tin mình còn có thể sống nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, hiện nay thật sự gặp được rồi, lại cảm thấy giống như một giấc mơ, không có một chút cảm giác chân thật nào.

Diệp Ân Tuấn bị cô ôm chặt mà có hơi ngạt thở, có điều lại không có đẩy cô ra.

Thẩm Hạ Lan gầy rồi.

Cơ thể gầy gò không còn cảm giác đầy đặn của trước đây nữa.

Anh không biết khoảng thời gian này Thẩm Hạ Lan chịu bao nhiêu đau khổ, nhưng nghĩ cũng biết, cô đã chịu bao nhiêu.

Anh không dám hỏi, không thể hỏi, thậm chí sợ hỏi Thẩm Hạ Lan trải qua những gì, anh sợ sau khi nghe được thì bản thân không chịu được.

“Tôi đến đưa em trở về.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn run rẩy, ít nhiều có hơi nghèn nghẹn.

Thật tốt!

Cuối cùng tìm được cô rồi!

Cuối cùng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan còn sống, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì, so sánh với những thứ khác, cái gì cũng không quan trọng bằng.

Thẩm Hạ Lan không nói gì cả, chỉ khóc, tiếng khóc hơi khàn đặc, khóc có hơi tuyệt vọng buồn bã, khóc vì vui mừng được sống lại trong tuyệt cảnh, và trai tim run rẩy khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn.

Chính vì có khoảnh khắc này cô mới ý thức sâu sắc được bản thân thật sự yêu sâu đậm người đàn ông này.

Thẩm Hạ Lan khóc rồi đột nhiên hôn lên môi Diệp Ân Tuấn.

Hương thơm đặc biệt đó khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững ra, sau đó cẩn thận hùa theo cô, sợ chạm vào vết thương người của cô.

Thẩm Hạ Lan cố gắng cuốn lấy, ham muốn, giống như một người tham lam, giống như một kẻ chết đuối, khẩn trương cần một vài thứ để chứng minh tất cả mọi thứ đều là thật, không phải ảo giác.

Diệp Ân Tuấn có hơi không thở được.

Anh tiếc nuối nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Chúng tôi về nhà, muốn làm cái gì, về nhà tôi đều chiều theo em.”

Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ chưa được thỏa mãn, chớp đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Diệp Ân Tuấn, khiến tâm trạng của anh sôi sục, suýt nữa không khống chế được bản thân.

Nhưng anh biết, bây giờ ở trên địa bàn của Đường Trình Siêu, Đường Trình Siêu bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.

Diệp Ân Tuấn đứng dậy, khi muốn làm cái gì đó mới phát hiện Thẩm Hạ Lân túm chặt áo của anh, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ mà nhìn anh.

Trái tim của anh đột nhiên đau đến mức có hơi không thở được.

“Tôi sẽ không vứt em lại, cũng sẽ không vứt em lại nữa, kiếp này, bất luận đi đâu, bất luận con đường phía trước có nguy hiểm như nào, tôi đều phải nắm tay em cùng đi tiếp. Hạ Lan, tôi mang em cùng đi lên, em còn có sức không?”

Giọng của Diệp Ân Tuấn rất thấp, rất dịu dàng, từ khi Thẩm Hạ Lan quen biết Diệp Ân Tuấn đến nay, hình như đều chưa từng nghe thấy anh dịu dàng nói chuyện với cô như thế.

Cô vẫn có hơi sốc, lại khẽ gật đầu, nhưng khi cô đứng dậy, cả người mau chóng ngã ra đất.

Bởi vì bị giam cầm mấy ngày nay, trên người Thẩm Hạ Lan một chút sức lực gì cũng không có, huống chi chỉ là sống dựa vào chất dinh dưỡng mà duy trì cũng khiến cô không có bao nhiêu sức.

Diệp Ân Tuấn vội vàng ôm lấy cô, đột nhiên cảm thấy giống như ôm một phiến lá, nhẹ như vậy, thật sự khiến người ta đau lòng.

Mắt của anh hơi híp lại, mau chóng cõng Thẩm Hạ Lan, sau đó từ từ leo lên trên.

Thẩm Hạ Lan nằm bò trên lưng của anh, đột nhiên cảm thấy lưng của Diệp Ân Tuấn dày rộng như vậy, an toàn như vậy, thật sự khiến cô an tâm.

Cô vòng qua tay qua cổ của Diệp Ân Tuấn, nước mắt sớm đã che mờ đôi mắt.

Diệp Ân Tuấn sau khi cõng Thẩm Hạ Lan lên, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện, nơi này là một cái rãnh nước ngầm.

Chỗ này thông với các phía, không nhất định phải đi ra từ cửa chính của nhà họ Đường, nhưng lại có điểm hạn chết, đó chính là con người phải cúi người mới có thể bò ra được.

Nghĩ đến Diệp Ân Tuấn phải bò như thế, mũi của Thẩm Hạ Lan lại hơi cay.

“Bỏ em xuống, tự em đi được.”

Giọng của Thẩm Hạ Lan rất nhẹ, nếu như không phải vì cách Diệp Ân Tuấn rất gần, Diệp Ân Tuấn căn bản không nghe rõ được.

Anh lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi cõng em trở về.”

Câu nói này nói rất bình thường, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan cảm động.

Hai người không có nói chuyện nhiều, thậm chí không có từ kích thích nào, nhưng trái tim lúc này lại đập thình thịch.

Sự trân trọng như cách cả kiếp mới gặp lại đó khiến tay của bọn họ không tự chủ mà siết chặt lại với nhau, một chút cũng không nới lỏng.

Bò chắc khoảng nửa tiếng, đầu gối của Diệp Ân Tuấn đã mài chảy máu, nhưng anh không để tâm, cả người anh đều ướt đẫm, mồ hôi rơi xuống mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan, sột soạt, nói không ra cảm giác lúc này là gì.

Cuối cùng khi trèo ra khỏi cái giếng, Thẩm Hạ Lan bởi vì không thích ứng được với ánh mặt trời bên ngoài mà nheo mắt lại.

Diệp Ân Tuấn vội vàng cởi áo khoác ngoài che lên đỉnh đầu của cô.

“Lên xe thì sẽ ổn.”

“Ừm!”

Thẩm Hạ Lan gật đầu, ngoan ngoãn giống như đứa trẻ, nhưng sự ngoan ngoãn này lại khiến Diệp Ân Tuấn có hơi đau lòng.

Anh bế Thẩm Hạ Lan lên, mau chóng đi về phía xe, sau đó giúp Thẩm Hạ Lan thắt dây an toàn, sau đó đạp ga rời khỏi phạm vi của nhà họ Đường.

Khi về đến bệnh viện, Diệp Ân Tuấn không có vội để Thẩm Hạ Lan đi gặp Thẩm Nghê Nghê bọn họ, thậm chí không có để bà cụ Diệp nhìn thấy bọn họ.

Anh tự mình tìm một căn phòng cho Thẩm Hạ Lan, đích thân mở vòi của bồn tắm, xả nước tắm cho Thẩm Hạ Lan, sau đó tự mình tắm cho cô.

Trong hơi nóng cuồn cuộn, Diệp Ân Tuấn vẫn nhìn thấy vết thương đã nhạt đi trên người cô. Mắt của anh bỗng nheo lại.

“Đường Trình Siêu đánh?”

“Không phải, bị người của Fallen Heaven đánh, đã qua rồi, không đau nữa.”

Thẩm Hạ Lan nói rất thản nhiên, nhưng càng nói thản nhiên như thế, càng khiến người ta đau lòng khó lòng chấp nhận.

Diệp Ân Tuấn không có nói chuyện nữa, chỉ là động tác của tay càng thêm nhẹ nhàng.

Anh dường như đối đãi với Thẩm Hạ Lan như con búp bê sứ.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh không cần đối với em cẩn thận như vậy đâu, Diệp Ân Tuấn, em trừ bị thương vài chỗ, em cái gì cũng không có mất, em vẫn là của anh.”

Mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng ươn ướt.

“Cho dù em trải qua chuyện gì, anh cũng không có tư cách trách em, là anh không bảo vệ tốt em, là anh khiến em phải chịu tất cả mọi chuyện.”

Mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi đỏ.

Thẩm Hạ Lan lại đưa tay ra, khẽ nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, nói: “Anh biết không? Khi bị bắt cóc lên thuyền, mỗi ngày em đều thấy người bên cạnh vì mọi lý do mà chết. Mạng người ở trong mắt những người đó giống như con kiến vậy, từng mạng người chôn thân trong biển lớn, rất nhanh bị nuốt chửng rồi. Không có biết bọn họ đi đâu, thậm chí người thân của bọn họ khả năng sẽ không tìm được xác của bọn họ. Mỗi ngày em đều sợ hãi, sợ người tiếp theo sẽ là em, sợ hãi người tiếp theo bị vứt xuống là em. Em mỗi ngày người nhớ đến nhiều nhất là anh. Diệp Ân Tuấn, bất luận là 5 năm trước hay 5 năm sau, người vào thời khắc cuối cùng em nghĩ đến vẫn là anh.”

“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn không biết trong lòng có mùi vị gì, có cảm động, lại khó chịu, càng nhiều hơn là sự chua xót.

Cô rốt cuộc phải trải qua những khổ sở như thế nào, mới có thể mơ thành ác mộng như thế.

“Không sao, chúng ta về nhà rồi, sau này anh cũng sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em nữa.”

Anh ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đã trở nên gầy gò, mất đi phong thái trước đây, có điều Diệp Ân Tuấn một chút cũng không cảm thấy cô xấu đi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn đối mặt sau 5 năm, nhưng không có bất ngờ gợn sóng lăn tăn nào, mà đau lòng khiến người ta gần như rơi lệ.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vết sẹo để lại trong trận cháy trên người Thẩm Hạ Lan vào 5 năm trước, cho dù Thẩm Hạ Lan dùng hình xăm che đi, anh vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Anh cuối cùng cũng hiểu Thẩm Hạ Lan đã từng rất ghét xăm hình như vậy, tại sao còn muốn xăm lên cả người của mình, thì ra cô vẫn hy vọng đem mọi thứ đẹp nhất của mình để cho anh xem.