Cục Cưng Có Chiêu

Chương 60: Em là người đầu tiên




"Cậu chủ, cậu thật sự..."

"Cứ theo lời tôi nói mà làm, tôi nói với má Trương rồi, cứ coi cô ấy như phu nhân để hầu hạ là được rồi."

Những lời này của Diệp Ân hơi nhấn mạnh.

Má Trương rất khó hiểu hỏi lại: "Cậu chủ, rốt cuộc cô ấy có thân phận gì? Cho dù là ngài muốn cưới vợ lần nữa, cũng không thể ném hết đồ đạc của vợ cũ đi chứ?"

Diệp Ân Tuấn vuốt huyệt thái dương của mình, thở dài một hơi nói: "Xếp hết những thứ đó vào nhà kho đi, cất kỹ vào chỗ nào khô ráo một chút."

"Cậu chủ..."

Má Trương không nhịn nổi khi thấy Diệp Ân Tuấn tự mình chịu thiệt thòi như vậy.

Người luôn luôn kiêu ngạo như Diệp Ân Tuấn lại chịu nhân nhượng chỉ vì một cô gái? Cho dù là người vợ trước đây Thẩm Hạ Lan yêu ngài ấy nhiều như vậy, cũng không thể bẻ gãy sự ngông nghênh của ngài ấy không phải sao?

Cô gái Lisa có tài đức gì!

Khóe mắt má Trương đỏ bừng, rõ ràng là đau lòng.

Tình cảm của má Trương đối với Diệp Ân Tuấn khác hoàn toàn so với bà chủ Diệp, năm ấy khi bà chủ Diệp sinh ra anh, thì ba Diệp qua đời, cả tập đoàn Hoàn Trí lớn như vậy đều do bờ vai của bà chủ Diệp gánh vác.

Lúc ấy bà chủ Diệp vội vàng chuyện công ty và mải mê tính toán với đám cổ đông cũ kia, căn bản không quan tâm gì đến Diệp Ân Tuấn. Có một khoảng thời gian rất dài Diệp Ân Tuấn không nhận ra nổi mẹ ruột của mình là ai, chỉ nhớ rõ má Trương người hàng ngày ở bên cạnh anh, an ủi anh, chăm sóc anh. Sau này khi bà chủ Diệp đã làm cho công ty ổn định rồi, lúc ấy mới có tinh lực để quan tâm đến con trai, nhưng lại nhận ra con trai đã không còn thân thiết với mình nữa, chỉ thân với má Trương, cho nên bà chủ Diệp tức giận không nhẹ, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đuổi việc má Trương.

Sau đó vẫn do Diệp Ân Tuấn đau khổ cầu xin thì má Trương mới được ở lại, có điều bà chủ Diệp thấy bà ấy cũng thật lòng đối xử với Diệp Ân Tuấn, nên cũng yên tâm giao con trai mình cho bà ấy.

Nhìn người phụ nữ có tầm quan trọng đặc biệt với anh đang đau lòng, Diệp Ân Tuấn hiếm khi nói ra mấy lời dịu dàng: "Má Trương, cháu biết mình đang làm gì. Trước đây, Thẩm Hạ Lan đối xử với cháu rất tốt, thím hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, nhưng mà cháu không nhận ra, thậm chí cháu còn lãng phí nhiều thời gian như vậy, để lỡ cô ấy. Hôm nay vất vả lắm cháu mới gặp được Lisa, cháu muốn nắm tay cô ấy cả đời này, cháu không muốn khiến mình lại phải tiếc nuối nữa, má Trương, thím có hiểu không? Cô ấy là cô gái duy nhất trên đời này mà cháu chấp nhận! Cũng là con dâu của nhà họ Diệp!"

Toàn thân má Trương khẽ run lên.

Rất hiếm khi bà nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói mấy lời như vậy, nhưng mà nếu anh đã nói thế, vậy cũng coi như đã xác định địa vị của Lisa trong nhà họ Diệp.

Tuy rằng bà cảm thấy Diệp Ân Tuấn làm như vậy là không công bằng đối với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà má Trương vẫn thở dài một hơi rồi lui ra ngoài, bắt đầu sắp xếp người làm việc theo lời dặn dò của Thẩm Hạ Lan.

Bản thân Thẩm Hạ Lan muốn cho Diệp Ân Tuấn khó chịu, cô cũng không tin, một người đàn ông đã quen phòng ngủ ấy tám năm, sẽ đồng ý để cô thay đổi cách trang trí, nhưng mà cô không ngờ thế mà Diệp Ân Tuấn lại đồng ý!

Thấy má Trương mang theo đám người giúp việc ra ra vào vào kéo hết đồ đạc của cô xuống rồi dọn đi, sau đó đổi thành màu đỏ thẫm theo lời cô nói, thì cả người Thẩm Hạ Lan đều cảm thấy không được tự nhiên.

Vốn định khiến cho người khác ngột ngạt, không ngờ hôm nay nhìn căn phòng đỏ thẫm này, làm cô có cảm giác giống như đêm động phòng vậy, trong lòng cô càng buồn phiền hơn.

"Đột nhiên tôi thấy hối hận rồi, nhận ra mấy màu sắc này rất chướng mắt, thay đổi hết đi. Bất kể màu gì cũng được, chỉ cần không phải màu đỏ thẫm."

Thẩm Hạ Lan biết dáng vẻ của cô bây giờ khiến người khác vô cùng chán ghét, nhưng mà như vậy thì đã sao? Nếu như có thể khiến Diệp Ân Tuấn chán ghét cô, có phải càng tốt hơn không?

Hoặc là nói cô muốn nhìn xem Diệp Ân Tuấn có thể để bản thân chịu ấm ức đến mức nào!

Người đàn ông từng lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bây giờ rốt cuộc lại định tính toán điều gì?

Má Trương thiếu chút nữa bị mấy lời của Thẩm Hạ Lan khiến bà giận điên lên.

Người giúp việc trong nhà đã bố trí xong căn phòng theo đúng lời sai bảo của cô, giờ cô lại nói muốn sửa, đây thật sự là quá buồn cười!

Ngay khi má Trương đang muốn nổi giận, thì Diệp Ân Tuấn đi đến.

"Chỉ cần em thích, cho dù muốn tôi hái sao trên bầu trời xuống, tôi cũng bằng lòng."

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người cô nổi hết da gà lên.

Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải Diệp Ân Tuấn đã bị thay đổi linh hồn rồi hay không?

Nếu không thì tại sao người đàn ông lạnh lùng như băng có thể nói ra mấy lời buồn nôn như vậy?

"Diệp tổng, có ai từng nói với anh, giọng anh rất chua chưa?"

"Không có, em là người đầu tiên."

Diệp Ân Tuấn cười hơi dịu dàng, nụ cười kia giống như nắng ấm trên núi băng, nhất thời khiến lòng người trở nên ấm áp.

Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nói nhỏ: "Tôi đang muốn xem nên đổi lại thành phong cách nào đây."

"Ừ, tùy theo sở thích của em."

Diệp Ân Tuấn tốt tính lại bảo người làm thay đổi lần nữa, tuy rằng không giống như trước kia, nhưng vẫn lấy màu nhạt làm chủ đạo.

Lăn qua lăn lại lâu như vậy, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan hơi đói bụng.

"Tôi đói rồi, bao giờ thì ăn cơm?"

Má Trương nghe thấy cô nói như vậy, lại nhe răng trợn mắt nhìn cô rất không vui, nhưng vì liên quan đến Diệp Ân Tuấn bà không thể không hạ thấp giọng rồi nói: "Tôi đi nấu ngay bây giờ."

"Nhớ kỹ, tôi không ăn cay, không ăn chua, không ăn ngọt, không ăn mặn, những thứ khác thì tùy bà."

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, má Trương tí nữa thì bùng nổ.

Ngọt bùi cay đắng cô đều không ăn, thế còn tùy ý thế nào?

"Cậu chủ, bữa cơm này tôi không nấu được!"

Má Trương bỏ gánh giữa đường.

Diệp Ân Tuấn coi như đã nhận ra, bởi vì chuyện của Thẩm Minh Triết nên trong lòng Thẩm Hạ Lan không được vui, nên cố ý bới móc.

Anh cởi áo khoác của mình, thản nhiên nói: "Để tôi nấu."

Những lời này vừa thốt ra, đã khiến Thẩm Hạ Lan và má Trương sợ ngây người.

"Cậu chủ, sao có thể như thế được? Để tôi nấu."

Má Trương vội vàng bước lên trước muốn cướp lấy công việc nấu ăn, Thẩm Hạ Lan thì lại chậm rãi bước đến.

"Diệp tổng, anh nấu cơm có thể ăn được sao? Tôi có cần mua bảo hiểm trước không?"

Lời này tuyệt đối là đang châm chọc!

Má Trương thở phì phì trừng mắt liếc cô.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười nói: "Em cứ mua bảo hiểm trước, tôi không để ý đâu."

Nói xong anh xắn tay áo lên, đi thẳng đến phòng bếp.

Trong mắt má Trương đều là vẻ đau lòng.

Bà nuôi cậu chủ từ nhỏ, đã bao giờ phải vào phòng bếp?

"Cậu chủ, để tôi nấu cho."

Má Trương chạy theo ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nhìn theo bóng lưng của bọn họ giống như đang suy nghĩ điều gì, cô cũng theo xuống lầu, đứng dựa vào lan can cầu thang, trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn bận rộn trong phòng bếp.

Cô vẫn luôn cho rằng người đàn ông này là chúa tể trên thương trường, mười ngón tay không dính nước, hôm nay lại thấy anh giống một người đàn ông tốt trong nhà bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi không quen.

Đây thật sự là Diệp Ân Tuấn trước kia sao?

Đầu óc Thẩm Hạ Lan hơi mờ mịt. Cô từng vì một nụ cười của Diệp Ân Tuấn mà vui sướng cả ngày, vì bảo vệ dạ dày anh, cho dù muộn đến cỡ nào, cô đều chuẩn bị cho anh thức ăn nóng hổi.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày người đàn ông này sẽ rửa tay nấu canh cho cô.

Là áy náy?

Hay là có ý đồ khác?

Đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất buồn bười!

Diệp Ân Tuấn có trái tim sao?

Anh là người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy sao có thể sẽ áy náy với cô?

Thẩm Hạ Lan ném ý tưởng buồn cười của mình ra sau đầu.

Đúng lúc này, thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh ngay lập tức khiến Diệp Ân Tuấn ngoái lại nhìn.

Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại lên không coi ai ra gì mà nhảy đến ghế sofa ngồi xuống, rồi ấn nút trả lời.

"Xin chào, ai vậy?"

"Cô Lisa phải không?"

Một giọng nói cuốn hút truyền ra từ trong điện thoại.

Thẩm Hạ Lan lờ mờ cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, có điều nhất thời cô không nghĩ ra được.

"Anh là?"

"Tôi là Tống Dật Hiên Dật Hiên, chúng ta ngồi chung chuyến bay về nước, hơn nữa lúc ở Mỹ, tôi từng giúp cô Lisa một chuyện!"

Tống Dật Hiên Dật Hiên vừa nói thì Thẩm Hạ Lan đã nghĩ ra.

"Là anh à! Đừng nói như thể đã giúp tôi chuyện gì to tát lắm vậy, thật ra cũng chỉ là quần áo của tôi bị ở nhà hàng, Tống tổng đã mua giúp tôi một bộ mà thôi. Có điều tôi nhớ tôi đã trả lại tiền cho Tống tổng rồi."

"Cô Lisa, cô nói như vậy thật sự khiến tôi rất đau lòng. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng ăn tối với nhau có phải không?"

Tống Dật Hiên Dật Hiên giả vờ ấm ức, lập tức đã chọc cười Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn thấy cô cười tươi như vậy, ánh mắt không khỏi tối lại.

Là ai gọi điện thoại cho cô ấy?

Thế mà có thể làm cô vui vẻ như vậy?

Đã rất lâu rồi anh chưa thấy nụ cười tự nhiên như vậy của cô!

Diệp Ân Tuấn không khỏi hơi ghen ghét!

Là Đường Trình Siêu sao?

Anh tắt bếp theo bản năng, rồi đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan lại hoàn toàn không biết gì cả, vừa cười vừa nói: "Được được được, anh đẹp trai anh nói cái gì cũng đúng."

"Đương nhiên là thế! Tôi đẹp trai được cả thế giới công nhận đấy!"

Tống Dật Hiên Dật Hiên da mặt dày tự biên tự diễn.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Tìm tôi có chuyện gì? Chẳng lẽ anh cũng bị giống như tôi trong nhà hàng nên cần tôi cứu giúp? Người đàn ông đẹp trai giống như Tống tổng, chắc có lẽ không bị cô gái nào hắt cà phê đâu nhỉ?"

"Khụ khụ, Lisa, cứ nói chuyện phiếm thế này thì không có ý nghĩa ha ha, cô sẽ khiến tôi đau lòng đấy."

Mặc dù Tống Dật Hiên Dật Hiên nói như vậy, nhưng mà giọng nói rất sung sướng, nghe như anh ta cũng không thật sự để ý.

Nói thật, cô chỉ quen biết Tống Dật Hiên Dật Hiên một cách ngẫu nhiên, có điều người đàn ông này đúng là nói rất nhiều, chỉ vài câu lý luận giải thích thôi cũng khiến người khác phải lau mắt mà nhìn, ngoài việc hơi phong lưu đa tình một chút, những mặt khác Thẩm Hạ Lan vẫn rất tán thưởng.

Làm bạn với người đàn ông như vậy, Thẩm Hạ Lan không cảm thấy có áp lực, huống chi cô cũng rất có bản lĩnh trên thương trường, quen biết vài vị Tổng Giám đốc, cũng có thể xem ra cô là người có mạng lưới giao tiếp và cơ hội.

Thẩm Hạ Lan điều chỉnh lại tư thế ngồi, khiến mình ngồi thoải mái hơn một chút, lúc này mới cười nói: "Tống Dật Hiên Dật Hiên, rốt cuộc anh muốn nói gì? Không phải gọi điện thoại đến chỉ để tâm sự với tôi chứ?"

"Nếu như tôi nói phải thì sao?"

Tống Dật Hiên Dật Hiên trả lời cợt nhả một câu.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Anh nên biết, bây giờ tôi là người bệnh, tôi cần nghỉ ngơi."

"Đúng đấy, cô còn biết mình là người bệnh. Mới về nước được vài ngày đã biến mình thành như thế. Cô biết không, khi tôi nghe tin cô đến tập đoàn Hoàn Trí đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế, tôi đã đau lòng đến mức nào? Lisa, cũng may là chúng ta có quen biết, sao cô lại ở cùng một chỗ với tòa núi băng Diệp Ân Tuấn kia thế?"

"Tôi không ở cùng Diệp Ân Tuấn!"

Thẩm Hạ Lan chối cãi theo bản năng.

Ngay lập tức sắc mặt của Diệp Ân Tuấn rất khó coi.

Cô quen Tống Dật Hiên, khoảng thời gian trước khi tài liệu của công ty bị tiết lộ ra ngoài, đúng lúc bị Tống Dật Hiên bắt được thời cơ đã cướp mất không ít mối làm ăn của anh, hôm nay Thẩm Hạ Lan lại cố hết sức bác bỏ quan hệ với anh cho Tống Dật Hiên biết, chẳng lẽ cô thật sự có quan hệ gì với Tống Dật Hiên hay sao?

Hay là cô muốn giúp Tống Dật Hiên chèn ép anh?

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan hơi phức tạp. Nếu như tất cả chuyện này là sự thật, thì anh phải đối xử với cô gái trước mắt này thế nào đây?