Cục Cưng Có Chiêu

Chương 909




CHƯƠNG 909: CÓ CHỖ NÀO ĐÓ KHÔNG ĐÚNG.

“Diệp tổng?”

Lam Thần thấy Diệp Ân Tuấn không có phản ứng gì, lập tức gọi anh một tiếng.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên hoàn hồn lại.

“Tôi đích thân dẫn đội đi đến cảng gần đó, bên này giao cho anh.”

Diệp Ân Tuấn nói xong quay người rời đi.

Mặc dù Lam Thần cũng rất lo lắng, nhưng bây giờ rõ ràng Diệp Ân Tuấn đã phản ứng lại, anh ta cũng không cần phải đi theo.

Sau khi Tiêu Ái và Diệp Tri Thu lên thuyền, Diệp Tri Thu kêu người đổi một chiếc thuyền khác, dùng chúng để dụ người của Diệp Ân Tuấn đi, bản thân và Tiêu Ái còn có Thẩm Hạ Lan đang hôn mê lên một chiếc thuyền khác.

Thẩm Hạ Lan đang hôn mê, Tiêu Ái vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng.

Bà ta nhìn con gái của mình, liên tục lau mặt cho cô, nhưng cũng không biết lát nữa sau khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, mình nên nói gì.

Có lẽ là Thẩm Hạ Lan hiểu được sự khó xử của Tiêu Ái, cô vẫn ngủ, ngủ đến mức Tiêu Ái có chút lo lắng.

“Rốt cuộc ông đã làm gì với con bé? Tại sao con bé vẫn chưa tỉnh?”

Diệp Tri Thu lại hờ hững nói: “Bà yên tâm đi, tôi không hạ thuốc cô ta, tôi chỉ đánh cho cô ta ngắt đi thôi, còn về tại sao bây giờ cô ta vẫn chưa tỉnh, tôi cũng không rõ, có lẽ là vì thể chất cơ thể quá kém? Không phải tôi nói, đứa bé này của máy người, rời khỏi cơ thể mấy người, thể chất kém đi rất nhiều.”

Tiêu Ái chỉ lạnh lùng trừng mắt với ông ta, sau đó cẩn thận chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan.

Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Ái còn cho là mình đang nằm mơ.

“Mẹ? Quả nhiên con vẫn còn đang hôn mê, con lại nhìn thấy mẹ rồi.”

Thẩm Hạ Lan cười khổ, muốn đứng dậy, lại cảm thấy cổ mình vô cùng đau.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Diệp Tri Thul”

Cô lập tức ngồi dậy, nhưng lại vì như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng chóng mặt.

“Chậm một chút, Hạ Lan, con phải nghỉ ngơi một chút.”

Giọng nói của Tiêu Ái lại truyền đến, lần này khiến Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sững sờ.

“Mẹ? Thật sự là mẹ?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, có chút không dám tin, lấy tay xoa mặt bà.

Am!

Nóng!

Thẩm Hạ Lan lập tức nỗi giận.

“Diệp Tri Thu, cái đồ khốn kiếp nhà ông! Ông bắt tôi cũng thôi đi, ông bắt mẹ tôi làm gì?”

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan muốn liều mạng với Diệp Tri Thu, Tiêu Ái kịp thời kéo cô lại.

“Là mẹ tự muốn đến.”

“Cái gì?”

Thẩm Hạ Lan trở nên hoang mang.

Tiêu Ái kéo cô lại, cười nói: “Mẹ muốn đi gặp ba con, mẹ đã hơn 20 năm chưa gặp ông ấy rồi.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cô vẫn còn nhớ Diệp Tri Thu đã nói những lời như thế này, sao bây giờ Tiêu Ái cũng nói như vậy?

“Mẹ, mẹ đừng bị Diệp Tri Thu lừa! Người đã chết sao có thể vẫn còn sống chứ? Rõ ràng ông ta muốn lợi dụng điều này để khiến chúng ta thỏa hiệp mà thôi! Sao mẹ lại không hiểu chứ?”

“Mẹ hiểu, nhưng mẹ cũng biết ba con sớm đã rời đi rồi. Hơn 20 năm rồi, em cảm thầy sắp quên ông ấy trông như thế nào rồi. Trước khi chết có thể nhìn thấy ông ấy, để mẹ nhớ rõ dáng vẻ của ông ấy, cả đời này của mẹ cũng đáng.”

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ tỉnh táo một chút có được không?”

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Tri Thu tẩy não Tiêu Ái kiểu gì, cô chỉ cảm thầy bây giờ hận không thể giết chết Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu lại cười nói: “Mẹ cô vẫn luôn tỉnh táo, không có ai tỉnh táo hơn bà ta, bởi vì tỉnh táo, nên đời này của bà ta mới trải qua như thế này, đúng không? Tiêu Ái?”

“Ông câm miệng! Lúc tôi với con gái tôi nói chuyện, ông ít nói chen vào thôi!”

Giọng điệu của Tiêu Ái rất không tốt.

Mấy năm nay Diệp Tri Thu luôn được người khác tôn kính, ai dám nói chuyện với ông ta như thế này chứ?

Bây giờ Tiêu Ái mắng ông ta như vậy, nói thật ông ta có chút mất mặt, nhưng lại không nồi giận, mà lạnh lùng liếc nhìn bà ta, sau đó thật sự ngậm miệng lại.

Thẩm Hạ Lan vô cùng ngạc nhiên về điều này.

“Mẹ, sao ông ta lại nghe lời mẹ như vậy?”

“Bởi vì ông ta cảm thấy nhục nhã, hồ thẹn.”

Tiêu Ái lạnh lùng nói: “Sợ rằng con không biết, người này đã từng là anh em tốt của ba con. Nhưng cũng chính người anh em tốt này đã hại chết ba con, bây giờ lại giấu thi thể của ba con không muốn giao ra.

Đã nhiều năm như vậy, sợ rằng ông ta cũng sợ gặp ba con.”

“Cái gì?”

Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Hoắc Chắn Phong là một quân nhân, càng là một liệt sĩ, thậm chí còn là một họa sĩ, một người như vậy sao có thể trở thành anh em với người như Diệp Tri Thu chứ?

Nhưng Diệp Tri Thu cũng không phủ nhận, vậy chứng tỏ điều này là thật.

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, thấp giọng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì? Mẹ nói thi thể của ba là chuyện gì?”

“Chuyện này nói ra rất dài, điều mẹ có thể nói với con chính là, ba con ông ấy là một thiên tài. Ông áy không chỉ vẽ đẹp, quân nhân làm rất tốt, thậm chí trong một vài lĩnh vực nào đó ông ấy cũng có thành tích rất xuất sắc.”

*#Ví dụ…”

*Ví dụ ba con là một nhà nghiên cứu vật lý cắp quốc gia.”

Câu này của Tiêu Ái vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút hiểu ra.

*Vì vậy năm đó ba con cũng tham gia vào nghiên cứu số liệu gen sao?”

“Không thể nói là nghiên cứu, chỉ có thể nói năm đó ba con chỉ ra một vài vần đề trong lĩnh vực gen, vừa đúng những vấn đề này giúp đỡ rất nhiều cho Diệp Tri Thu.”

Tiêu Ái nhìn Diêp Tri Thu, tức giận nói: “Năm đó, là ông ta lửa ba con, nói chỉ muốn nghiên cứu vấn đề này, ba cũng không biết tại sao, càng nói chuyện với ông ta càng ăn ý, sau đó thật sự bắt đầu giúp ông ta nghiên cứu hạng mục này. Sau đó ông ấy còn thật sự thử ra một bộ số liệu, bộ số liệu này được cho là hỗ trợ cho bộ số liệu mà trước đây ông cụ Diệp đã nghiên cứu ra, vừa vặn giải quyết được tai hại của tổ số liệu kia của ông cụ Diệp. Sau khi chuyện này bị ông cụ Diệp biết được, ông ấy đã mời ba con đến nhà họ Diệp, cũng lấy bộ số liệu đã nghiên cứu kia ra, hai người nói chuyện rất lâu, người ngoài đều không biết bọn họ nói cái gì.”

“Sau đó ông cụ Diệp tự mình đưa Chắn Phong ra. Sau khi Chấn Phong trở về thì muốn đốt cuốn nhật ký, hơn nữa đêm hôm đó còn say bí tỉ. Mẹ nghe ông ấy nói ông ấy đã phạm một sai lầm rất lớn. Suýt nữa ông ấy đã trở thành tội phạm. Là mẹ, mẹ không nỡ những thứ mà Chắn Phong mắt bao nhiêu ngày đêm nghiên cứu ra biến thành tro bụi, vì vậy đã lén lút đổi quyển nhật ký của ông ấy. Từ đó về sau Chấn Phong và Diệp Tri Thu đã ân đoạn nghĩ tuyệt. Tất cả mọi người đều cho là quyền nhật ký của Chấn Phong đã bị đốt, lúc đó Diệp Tri Thu cũng tin, nhưng sau này không biết ông ta từ chỗ của ai biết được mẹ có quyền nhật ký này, đã bắt mẹ giao cho ông ta, thậm chí còn uy hiếp mẹ, ông ta tìm người chuốc mẹ say, chụp ảnh mẹ khỏa thân.”

Lúc nói đến đây, Tiêu Ái căm hận trừng mắt với Diệp Tri Thu, hận không thể xé ông ta thành hàng vạn mảnh.

Đồng tử của Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo lại.

“Thật sự không phải là chuyện con người có thể làm.”

Đối với chuyện này, Diệp Tri Thu không nói gì, giống như người đang nói đến không phải là ông ta vậy.

Tiêu Ái sống đến tuổi này đã không còn gi là không thể nói.

Chuyện mắt mặt nhất cả cuộc đời này của bà ta chính là chuyện này.

“Mẹ là vì chuyện này mới chia tay với ba con đúng không?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lên tiếng.

Đôi mắt của Tiêu Ái đột nhiên ẩm ướt.

“Đúng vậy, chuyện này Chấn Phong không biết, nhưng mẹ không có cách nào đối diện với ông ấy. Mẹ là người phụ nữ ông ấy yêu nhất, nhưng lại không mảnh vải che thân trước mặt người đã từng là anh em tốt nhất với ông ấy, cảm giác nhục nhã này cả đời này mẹ không thể quên được. Đúng lúc khi đó nhà họ Hoắc tìm ông ấy về tham gia quân đội. Mẹ nhân cơ hội này đề nghị chia tay. Nhưng ông ấy vì chiếu cố đến danh tiếng của mẹ, cứ thế ở bên ngoài nói là vì ông ấy nhập ngũ nên mới chia tay với mẹ. Lúc đó mẹ biết, có lẽ ông ấy biết tất cả.”

Nói rồi lại nói, Tiêu Ái bật khóc.

“Lúc đó mẹ rất hận Diệp Tri Thu, thận chí mẹ còn muốn đốt quyển nhật ký kia đi, nhưng tiếc là mẹ vẫn không nỡ, mẹ gửi quyền nhật ký cho Chấn Phong, cũng từ giây phút đó đã định trước Chắn Phong phải hi sinh.”

“Có ý gì?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan siết chặt lại.

Dường như cô đã đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám xác định.

Tiêu Ái lau nước mắt, nói: “Bởi vỉ, quyển nhật ký kia lại ở trong tay của Chắn Phong, vì vậy mới đặt phụ bút cho cái chết của ông ấy. Lúc đó mẹ nghĩ, có lẽ Diệp Tri Thu không có bản lĩnh lớn như vậy vào được quân khu, lúc đó có lẽ ông ta là đã dựa vào người nào đó có chức cao vọng trọng, không biết nói lời ngon ngọt như thế nào lấy được sự tín nhiệm của đối phương, bắt đầu sắp xếp cho Chấn Phong nhiệm vụ ngoài vùng lãnh thổ. Mỗi lần Chắn Phong đi làm nhiệm vụ đều thập tử nhất sinh. Có thể là bản thân ông ấy cảm nhận được điều gì đó, ông ấy đã bí mật nhờ người đưa quyền nhật ký này cho mẹ. Lúc đó mẹ thật sự cảm thầy cuộc đời không còn gì để lưu luyến, là ông ấy viết thư cho mẹ, bảo mẹ bảo vệ quyển nhật ký này, nếu như có thể, bảo mẹ tìm cơ hội giao cho bên quân đội. Nhưng lúc đó mẹ không muốn đưa cho bắt kỳ ai. Sau này mẹ phát hiện mình mang thai, mẹ cũng không dám liên lạc với ông ngoại con, một mình lặng lẽ học những kiến thức về nhân viên ngoại giao, chuẩn bị thi.”

“Mẹ thành công thi được chức vụ nhân viên ngoại giao, nhưng mẹ cũng sắp sinh rồi. Mẹ biết một khi mình được sắp xếp công việc nhát định sẽ phải đi ra vùng ngoài lãnh thổ. Nhưng một khi mẹ rời đi, đứa bé đi theo mẹ sẽ vô cùng nguy hiểm. Bát đắc dĩ mẹ mới giao con cho ba mẹ nhà họ Thẩm nuôi dưỡng, một mình mẹ đem theo quyền nhật ký đi ra nước ngoài.”

“Dọc đường đi thật sự ý định giết người trùng trùng, mẹ phải trải qua thập tử nhất sinh mới có thể đến ngoại quốc nhận chức. Lúc đó mẹ nhận được thư của ba con, ông ấy nói với mẹ có người sẽ tiếp ứng cho mẹ, bảo mẹ đưa quyển nhật ký cho người kia, nhưng tiếc là mẹ không đợi được người kia, đợi được chỉ có cái chết của cha con. Lúc đó mẹ cảm thấy bầu trời sụp đổ, mẹ muốn trở về tham gia tang lễ của ông ấy, nhưng bên phía quân đội nói ông ấy chết vô cùng thê thảm, thi thể không còn phân biệt được, lầy DNA đi xét nghiệm gì 80% là ba con, chuyện này đã được kết luận như vậy.”

Tiêu Ái hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Tri Thu nói: “Ba của con có lẽ là đã chết thật, nhưng chết như thế nào thì mẹ không biết, hơn nữa mẹ dám khẳng định cái chết của ba con có liên quan đến Diệp Tri Thu.

Bây giờ ông ta nói ông ta giữ lại thi thể của ba con, bảo mẹ cầm quyền nhật ký đến đổi, mẹ đã không còn quan tâm cái gì nữa rồi. Mẹ đã cống hiến cho đất nước cả đời rồi, bây giờ mẹ muốn ở cùng người mà mẹ yêu nhất.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm được thông tin gì đó.

“Đợi đã, mẹ nói, mẹ đem quyển nhật ký đến?”

“Đúng vậy, thứ đồ này khiến mẹ và ba con âm dương cách biệt, mẹ cũng sắp chết rồi, mẹ không thẻ để lại sự nguy hiểm này cho các con, vì vậy mẹ đã đến, mang theo quyển nhật ký.”

Tiêu Ái nói xong rồi lại mỉm cười, nhưng trong lòng Thẩm Hạ Lan lại trở bên căng thẳng.

“Không đúng! Mẹ, có chỗ nào đó không đúng. Thứ ông ta muốn chắc chắn không chỉ có quyển nhật ký trong tay mẹ, chắc chắn không chỉ có vậy!”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tri Thu, nhìn thấy khóe miệng ông ta nhéch lên, nụ cười đắc ý kia kích thích đến tầm mắt của cô.