Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 72




Ads ch72 : Giơ lên  

Vệ Tề Hàn lộ ra nụ cười ảm đạm, bước tới: “Tư tổng, chúc mừng, chúc mừng!”

“Chẳng lẽ Vệ tổng và Nhan Nghiên có quen biết nhau?” Ánh mắt Tư Thành Đống lộ vẻ nghi hoặc, ông ta cảm thấy không vui khi tiểu quỷ kia dính vào bên người Vệ Tề Hàn, đúng là rất khó hiểu.

“Tôi và Nhan Nghiên lúc ở Mỹ có quen biết, chúng tôi là bạn bè tốt.” Vệ Tề Hàn giải thích, nói xong lại hướng Nhan Nghiên ôn nhu cười, Nhan Nghiên đương nhiên là cười lại, Tư Kình Vũ thấy cảnh tượng như vậy rất chói mắt, bây giờ nữ nhân này ở đây, lại dám ngang nhiên quyến rũ đàn ông.

“Đúng rồi, Tư Kình Vũ! Bây giờ Nhan Nghiên là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng quốc tế, lần này, tôi từ nước Mỹ trở về mời một trăm nhà thiết kế giỏi nhất” Trong mắt Tư Thành Đống đối với Nhan Nghiên vô cùng khâm phục.

Ánh mắt Tư Kình Vũ hiện lên một chút vẻ lo lắng, tốt xấu gì hắn cũng là tổng tài của tập đoàn, tuy ba hắn là chủ tịch, nhưng quyết sách quan trọng của công ty đều do hắn làm chủ. Nhưng mà hắn vẫn cười nói: “Ba, chuyện này quan trọng sao không nói với con.”

“Ba chưa nói sao?” Tư Thành Đống nhướn mi, “Chẳng qua ba nghĩ con cũng sẽ không phản đối, đúng không!” Tư Kình Vũ cười cười, rồi tới Nhan Nghiên thấy buồn cười, bởi vì cô hiểu Tư Kình Vũ, cô không có chút che dấu ném ánh mắt đắc ý .

Trên đường Vệ Tề Hàn đưa cô về nhà, ngồi ở ghế sau, Tử Hằng nằm úp sấp đang ngủ. “Nhan Nghiên, thật ra em không cần gấp như vậy!” Vệ tề Hàn nhìn cô qua gương, thấy cô mở cửa sổ ra, bên ngoài gió thổi lướt qua, làm những sợi tóc của cô lộn xộn, dưới ngọn đèn đường, cô đẹp mờ ảo như không có thật.

“ Chúng ta đã đợi nhiều năm như vậy, sao có thể không vội?” Nhan Nghiên quay đầu, không phải là nụ cười dối trá nữa mà thật sự mệt mỏi. Chỉ có ông trời mới biết lúc nãy tại hội trường, cô chống đỡ có bao nhiêu mệt mỏi.

Vệ Tề Hàn không khỏi lo lắng, hắn đương nhiên biết Nhan Nghiên chịu bao nhiêu đau khổ sinh hạ Tử Hằng, Nhan Nghiên đã từng bỏ lỡ mấy lần phẫu thuật. Thậm chí bác sĩ đã từng uy hiếp cô nếu không phẫu thuật nhanh chóng sẽ dãn tới mù vĩnh viễn. Nhưng mà Nhan Nghiên vẫn kiên trì, cô muốn sinh hạ Tử Hằng. Hắn lần đầu tiên gặp một cô gái có nghị lực như thế này, trong lúc bị mù vẫn không ngừng tự học tiếng Anh, mỗi ngày ở bệnh viện đều nghe phần mềm dạy tiếng Anh.

Lúc sinh Tử Hằng cô chịu không ít đau khổ, thai quá to, bác sĩ đề nghị mổ nhưng mà Nhan Nghiên muốn đẻ tự nhiên, cô ở phòng đẻ nằm một đêm, rốt cuộc sinh được Tử Hằng. Mẹ anh đã mang đến cho anh một đồng minh rất mạnh mẽ, nhìn qua cô có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng lại có ý chí và quyết tâm vô cùng lớn. Cho dù là học tập, trong cuộc sống hay là dạy dỗ Tử Hằng, cô đều cố gắng và kiên trì. Một cô gái như vậy, quen biết với cô đã lâu, không có mặt nào mà anh không khâm phục cả.

“Anh tìm gặp em có việc gì vậy?” Nhan Nghiên bị anh nhìn nên không được tự nhiên, không ngừng hỏi cái này đến cái khác.

“Anh đã mua một căn hộ ở bên cạnh công viên Triều Dương cho em và Tử Hằng, đã trang trí lại rất đẹp. Hai người tạm thời ở lại đó, nếu trang trí không vừa lòng, muốn sửa cái gì thì nói với anh, anh sẽ tìm kỹ sư thiết kế lại.” Vệ Tề Hàn cũng cảm thấy mình hơi thất thần, bên tai thoáng nóng lên, nói.

“Cảm ơn anh, Tề Hàn!” Vệ Tề Hàn phải sắp xếp chỗ ở cho cô, đương nhiên có mục đích, đúng là Tư Kình Vũ ở đây.

Về tới nhà, Tề Hàn ôm Tử Hằng, còn giúp mẹ con cô mang đồ đạc ở phía sau. Cô ở tầng thứ 17, nếu cô nhớ không nhầm cô đã từng nghe qua Tư Kình Vũ ở tầng 18. Vệ Tề Hàn đưa cô đến phòng, không lưu lại lâu: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Nhan Nghiên đưa hắn tới cửa thang máy, “Mấy năm nay Tư Kình Vũ đều ở nơi này, em ở đây có thể đụng phải hắn nên cẩn thận một chút.” Vệ Tề Hàn ở trong thang máy nói với cô.

“Em sẽ cẩn thận! Cảm ơn anh!” Nhan Nghiên tiễn Vệ Tề Hàn xong, lúc về đến nhà, Tử Hằng đã tỉnh ngủ, và đang ngồi ở trên sô pha , mở mắt to nhìn cô.

“Tiểu Nghiên, có phải bác bại hoại quái lạ là ba của con phải không?” Ánh mắt Tử Hằng ảm đạm u buồn.

 

“Tiểu Nghiên, có phải bác bại hoại quái lạ là ba của con phải không?” Ánh mắt Tử Hằng ảm đạm u buồn.

Hô hấp Nhan Nghiên cứng lại, bước tới vài bước ôm lấy Tử Hằng: “Hằng Hằng, con có mẹ mà, không phải sao?”

“Đúng vậy, con có tiểu Nghiên!” Tử Hằng ôm lấy mẹ, “Hơn nữa, con tuyệt đối không thích bác bại hoại quái lạ kia đâu, ông ta đối với tiểu Nghiên không tốt, hơn nữa ông ta cũng không thích Tử Hằng.”

Mắt của Nhan Nghiên đã ươn ướt, cô ôm chặt đứa con, nhẹ nhàng hỏi: “Hằng Hằng, con muốn có ba ba,có phải là?”

“Con không muốn có ba ba” Lập tức, Tử Hằng kịch liệt lắc đầu, “Con cũng không muốn bác bại hoại quái lạ kia làm ba của con, lại càng không muốn người mà chỉ biết chửi, chỉ biết mắng kia làm bác của con đâu. Còn có ông già mê gái xấu xa, bà già độc ác hung dữ, con không muốn bọn họ làm ông bà nội của con.”

Tử Hằng nói xong lại khóc. Nhan Nghiên cũng khóc, cô vỗ về đứa con , rồi hôn và nói: “Thực xin lỗi, Hằng Hằng thực xin lỗi!”

“Tiểu Nghiên đừng khóc a!” Tử Hằng cũng dùng bàn tay nhỏ bé gạt đi những giọt nước mắt hai bên má cô. “Con có tiểu Nghiên là đủ rồi, trên đời này, chỉ có tiểu Nghiên là đối với con tốt nhất.”

Nhan Nghiên đem đứa con ôm càng chặt, kỳ thật không có cách nào để giấu diếm Tử Hằng, Tử Hằng rất thông minh, nó sẽ không tin vào lời nói dối là nó được sinh ra từ tảng đá. Khi lần đầu tiên nó hỏi cô, ba đang ở đâu? Lúc đó cô vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể chưa bình phục, cô chưa thể thông suốt được. Cô vội vàng thốt với con “ Ba con đã chết!”

Sau đó, Tư Hằng cũng không hỏi lại, nhưng mà Tử Hằng thông minh như vậy, làm sao nó có thể tin rằng ba đã chết hay không? Lần này về nước, mục đích của cô rất rõ ràng, cô mang theo đứa con đến lễ đính hôn của Tư Kình Vũ, Tử Hằng và Tư Kình Vũ quá giống nhau, đương nhiên Tử Hằng có thể nghĩ ra.

“Tiểu Hằng, con nói đúng , chỉ cần chúng ta có nhau là tốt rồi!” Mà những người đó không thể trở thành người thân của Tử Hằn được, vì bọ họ đều là cừu nhân. Trong mắt Nhan Nghiên lóe lên oán hận. “Được rồi, Hằng Hằng, khuya rồi đi ngủ nhanh lên. Ngày mai, mẹ muốn mang con đi nhập học!”

Tử Hằng ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng của mình, chỉ một lát sau lại ôm cái gối nhỏ nói với cô “Tiểu Nghiên, đêm nay con ngủ với mẹ được không?”

“Đương nhiên là được, mẹ đi tắm xong, rồi đi ngủ.” Nhan Nghiên đối với đứa con cười, liền tiến vào phòng tắm. Trên mặt Tử Hằng không có nụ cười, mà ôm gối lặng lẽ vào phòng.

Sáng sớm, Nhan Nghiên mang theo Tử Hằng ra khỏi nhà. Tử Hằng mặc một bộ đồ tây màu đen, phía trong là áo sơ mi trắng, còn đeo cả cà vạt, lưng mang ba lô đứng ở bên cạnh Nhan Nghiên. Và cùng đợi xe của Tề Vệ Hàn tới.

Không ngờ tới, có một chiếc xe màu trắng bạc to lớn lướt qua bên cạnh hai người, rồi dừng lại cách đáy vài mét. Cửa xe mở ra, Tư Kình Vũ bước xuống, không nghĩ tới lại thấy hai người ở đây. Hắn tiến tới vài bước, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt hòa nhã: “Sao hai người lại ở chỗ này?”

 

Không ngờ tới, có một chiếc xe màu trắng bạc to lớn lướt qua bên cạnh hai người, rồi dừng lại cách đáy vài mét. Cửa xe mở ra, Tư Kình Vũ bước xuống, không nghĩ tới lại thấy hai người ở đây. Hắn tiến tới vài bước, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt hòa nhã: “Sao hai người lại ở chỗ này?”

“Tư thiếu, thật là trùng hợp!” Nhan Nghiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Hằng, vẻ mặt không ngờ nói, “Đương nhiên là chúng tôi ở chỗ này! Không ngờ lại trùng hợp như vậy, Tư tổng tài cũng ở chỗ này à.”

Hiển nhiên là Tư Kình Vũ không tin cô thật sự trùng hợp ở chỗ này. Thực tế, năm đó trước khi làm phẫu thuật hắn đã cùng cô ở đây mấy ngày, bây giờ hắn ở chỗ nào không phải cô đã biết rõ rồi sao. Đôi mắt hắn càng trở nên sâu thẳm: “ Bây giờ cô đã là một nhà thiết kế đứng đầu, khi nào thì có thể đi làm?”

“Về việc này, tôi và bác Tư cũng đã từng nói qua.” Hôm nay, Nhan Nghiên mang một đôi giày ở nhà vừa vặn, lúc cô đi giày cao gót , còn thấp hơn Tư Kình Vũ nửa cái đầu. Bây giờ, ở trước mặt cô, phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy mặt hắn. Nếu biết, sáng nay sẽ gặp hắn thì cô phải để ý ăn mặc thêm một chút. “Chiều nay, tôi sẽ đi làm!”

“Có điều này cô nên biết,Lãng Ức ngay lập tức muốn đẩy mạnh phát triển trang phục mùa hè, hy vọng cô không làm tôi thất vọng.” Tư Kình Vũ rất hài lòng với tình huống như vậy, từ trên cao nhìn xuống cô gái này, khiến hắn rất thoải mái.

“Tôi sẽ mời Tư thiếu chứng kiến thành tích của tôi.” Cho dù không phải là tình thế thuận lợi, nhưng Nhan Nghiên vẫn thong dong mỉm cười mà chống đỡ.

“Tiểu Nghiên, xe của bác Vệ đến rồi!” Tử Hằng lặng lẽ đứng ở bên cạnh Tư Kình Vũ khiến nó có chút bất an. Còn tối hôm qua, xảy ra sự việc kia, gặp được bác bại hoại kì quái này, liền có cảm giác là lạ.

Tư Kình Vũ cũng thấy được Vệ Tề Hàn đang lái xe tiến tới, trong đôi mắt hắn cố không hờn giận, nhưng nhịn không được lại ném ánh mắt ấy lên người Tử Hằng. Một đôi mắt đen bóng, liền nhìn thấy vẻ mặt của đứa bé kia cùng mình giống nhau như đúc. Hờn nữa, hình như nó rất chán ghét mình, nhưng mà hắn cũng không bao giờ thích đứa trẻ không vui như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn một lúc, trong lòng hắn không sinh hờn giận, thậm chí còn muốn thân thiết với nó.

Vệ Tề Hàn xuống xe: “Tư tổng, thật là có duyên, đến chỗ nào cũng gặp được!”

“Chỉ sợ không phải duyên phận thì sao!” Tư Kình Vũ nhìn thật sâu ánh mắt Nhan Nghiên, “Không làm phiền mấy người nữa, tôi đi làm trước.”Vệ Tề Hàn gật gật nhìn theo hắn rời đi.

“Không ngờ ngày đầu tiên tới đây ở, đã gặp hắn rồi.” Ở trên xe, Nhan Nghiên cười khổ.

“Cái bác kia rất kì quái, cũng rất đáng ghét nữa.” Tử Hằng ngồi ở phía sau nói thêm vào.

Vệ Tề Hàn nhìn về phía Tử Hằng rồi nhìn lại Nhan Nghiên. Dù sao Tư Kình Vũ cũng là cha đẻ của Tử Hằng mà Tử Hằng đối với cha như vậy thật là chuyện tốt hay sao? Anh lái xe đến ra khỏi khu chung cư, nhìn thấy Nhan Nghiên trầm mặc nói: “Chỉ sợ về sau loại duyên phận này xảy ra rất nhiều!” Nhan Nghiên nhìn sâu vào ánh mắt anh, rồi nhìn qua kính chiếu hậu thấy tâm tình không tốt của đứa con. Trong lòng cô cũng lo lắng, cô hận Tư Kình Vũ. Nhưng mà cô hận, thì nhất định con cô cũng sẽ hận. Nó là một đứa trẻ rất hiểu cô, những chuyện này không nên để nó phải tiếp nhận những chuyện như thế này.

“Tử Hằng, cháu chuẩn bị tốt chưa? Tí nữa đến trường học, hiệu trưởng sẽ phỏng vấn cháu.” Vệ Tề Hàn nhìn vẻ mặt trầm trọng của Nhan Nghiên, lập tức chuyển đề tài nói.

“Yên tâm đi! Tiểu Nghiên, bác Vệ!” Hắn đến nhà trẻ là để chơi, kì thật trước khi đến Trung Quốc một tháng, hắn đã học xong chương trình đại học. Tiểu Nghiên cho hắn đi nhà trẻ vì muốn hắn hưởng thụ tuổi thơ vui vẻ có nhiều bạn bè. Dù sao ở độ tuổi này hắn cũng rất thích được chơi đùa.