Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 104: Cô cởi hay không cởi




Cô gái và An Sâm đều không khỏi giật mình mà trợn to con ngươi, cho rằng nghe lầm.

Tổng giám đốc đã có Vô Song tiểu thư, còn. . . . . .

An Sâm cả gan lên tiếng nói: "Tổng giám đốc, khuya lắm rồi, Vô Song tiểu thư và Q Tử thiếu gia đều đang ở nhà đợi ngài đó."

"Đi ra ngoài!" Đông Bác Hải liếc cô một cái, lạnh lùng tàn khốc nói, anh biết rõ anh đang làm cái gì, không cần cô nhắc nhở.

An Sâm bị anh đột nhiên tức giận thì sợ hết hồn, chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống ——

"Anh buông tôi ra."

Xác định mình không có nghe lầm, cô gái ở trong lòng anh kích động vùng vậy, làm gì mà chống được với hơi sức của đàn ông.

"Cô có thể không đáp ứng, ngày mai, không ~ bây giờ tôi có thể bảo người ta giết chết em trai cô." Anh cúi người, hai mắt đen nhánh như kiểu ma quỷ khủng bố, cô gái nước mắt lưng tròng nhìn anh, rồi sợ tới mức khóc lên.

"Nghĩ xong, thì cởi ra cho tôi ——"

Anh đẩy cô gái ra, rồi đẩy cô ngã xuống đất, rồi lần nữa ngồi trở về ghế sa lon, anh cầm lấy rượu đỏ để trên quầy rồi rót một lý, thản nhiên thưởng thức một ngụm, giống như một con báo nhỏ tao nhã nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mắt, mà không hề chớp mắt.

"Ô ô. . . . . ."

Cô gái run rẩy đau đớn ngồi nghiêng ở dưới đất không dám nhìn anh, và bả vai cũng run lẩy bẩy.

Đông Bác Hải là người rất không có kiên nhẫn, nhìn cô mấy lần rồi phiền não, sau đó anh lấy điện thoại ra nhấn, "A lô, là cục trưởng Lưu phải không?"

"Đừng ~ van cầu anh đừng mà ~~" Cô gái bò dậy rồi quỳ nắm lấy cánh tay của anh, hai mắt đẫm lệ mà cầu khẩn.

"Vậy rốt cuộc là cô cởi, hay là không cởi?" Anh không kiên nhẫn nữa mà nói.

"Tôi ~~" Cô gái do dự, nước mắt rơi lách cách.

Đông Bác Hải đầy tay của cô ấy ra, "Cục trưởng Lưu, tôi là ~"

"Tôi cởi, tôi cởi ~"

Cô gái vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó Đông Bác Hải cúp điện thoại, rồi rất tùy ý mà ném điện thoại sang một bên, mắt không chớp nhìn cô ta, con ngươi sâu không thấy đáy từ từ tỏa sáng.

Cô gái run rẩy đứng dậy, vừa rơi lệ vừa đưa tay cởi bỏ áo khoác, áo, quần, và cuối cùng chỉ còn lại là áo lót quần lót, cô ta thật sự đã không còn dũng khí để cởi nữa, rồi cúi thấp đầu khóc đến mức không thành tiếng ~

"Tiếp tục ~" Đông Bác Hải cố ý gây khó khăn, cô ta siết chặt ngón tay, còn thân thể thì run lẩy bẩy!

Thấy cô ta chậm chạp không động đậy, thì con mắt sắc bén của Đông Bác Hải trầm xuống, ném đi cái ly trong tay, cô gái sợ tới mức liên tục thét chói tai, anh vòng chắc eo của cô ta, nghiến răng rồi lạnh lùng khiển trách: "Cởi ——"

"Ô ô ~~" cô gái run lẩy bẩy rồi từ từ cởi dây áo lót ra, hai con Tiểu Bạch Thỏ bị kinh sợ nhảy ra ngoài, cô khuất nhục mà nhắm hai mắt lại.

Đông Bác Hải cúi đầu nhìn cảnh xuân cô ấy tiết ra ngoài, chân mày càng chau càng chặt, con ngươi đen nhánh sáng ngời lại không có nửa điểm tình dục, lại một lần nữa đẩy cô gái ra, anh xoay người sải bước bỏ đi ra ngoài.

"Tổng giám đốc." Thấy anh nhanh như vậy đã đi ra, thì An Sâm lấy làm kinh hãi.

"Sắp xếp cho cô ta thế nào, thì không cần tôi dạy cho cô chứ?" Ánh mắt của anh lạnh như băng che, An Sâm lập tức hiểu ý gật đầu, "Vâng"

Anh nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi ——

Nhìn bóng lưng anh rời đi, An Sâm làm thế nào cũng nghĩ không thông, mục đích Tổng giám đốc làm như vậy là vì cái gì? Anh ta đã không thích cô gái này, tại sao lại muốn cô ta làm tình nhân, cái này nếu bị Vô Song tiểu thư biết được, ai. . . . . .

Đông Bác Hải về đến nhà, thì anh đi vào phòng của con trai trước, nhóc con hôm nay lại không về nhà.

Cỡi áo khoác xuống, anh đi vào phòng của Vô Song, thấy cô đã ngủ rồi, thì anh lấy áo ngủ giắt ở bên cạnh đi vào phòng tắm, xông lên một trận nước lạnh, rồi mới tới cạnh cô nằm xuống.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực để cho cô ngủ được thoải mái một chút, ngửi thấy được mùi thơm cơ thể quen thuộc, Vô Song hướng về phía ngực của anh cọ xát, giọng điệu buồn ngủ hỏi: "Trở về rồi."

"Ừ, đánh thức em à?" Anh đem càm dưới chống ở trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Anh uống rượu?" Cô ngửi thấy được một mùi rượu nhàn nhạt.

"Vừa ăn cơm cùng với khách hàng hợp tác, nên uống một chút." Anh ôm thân thể của cô lên cao, hai người mặt đối mặt rồi anh hỏi: "Vô Song, em nói xem con người có kiếp trước kiếp này hay không?"

"Sao thế, sao đột nhiên hỏi cái vấn đề kỳ quái này?" Vô Song đưa tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi em có tin hay không thôi?" Anh kéo môi cười nhạt.

Vô Song chau đầu chân mày lại rồi suy nghĩ một chút, "Có đi, Cổ Ngữ nói, Phật viết, năm trăm lần kiếp trước ngoái đầu nhìn lại, thì mới đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua. Đây không phải là chỉ kiếp trước kiếp này sao? !"

"Đứa ngốc." Đông Bác Hải cưng chìu cười cười.

"Wey wey Wey ~ anh hỏi em mà, em nói thì anh lại giễu cợt em." Ai nha.

"Anh không có giễu cợt em, em tin thì anh tin."

Anh ôm cô thật chặt, môi mỏng hôn lên cô, hôn được một lát thì Vô Song hơi đẩy anh ra, mặt đỏ gay rồi nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay là giai đoạn nguy hiểm."

Anh "Ừ" nhẹ một tiếng, rồi không thèm để ý mà tiếp tục đòi hôn ~

"Bác Hải, thật sự không được." Vô Song nắm lấy mặt của anh.

Anh nhíu mày rồi lạnh lùng nói, "Sợ mang thai rồi anh không chịu trách nhiệm?"

"Không phải vậy, em chỉ là cảm thấy tình trạnh bây giờ của chúng ta, là không thích hợp có con." Cô không muốn anh vì con mới cưới cô.

"Tình trạng bây giờ của chúng ta là cái gì?" Đông Bác Hải hỏi ngược lại.

"Chính là. . . . . ." Vô Song cứng họng, tình trạng gì thì cô cũng không rõ ràng lắm, tựa như tình nhân tựa như người tình.

"Chúng ta là quang minh chính đại nói yêu thương, tại sao không thể có con, anh nói rồi, em muốn danh phận thì lúc nào anh cũng có thể cho em."

Đông Bác Hải vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cô, thì ra cô vẫn xem mình là tình nhân, thật là đáng yêu!

". . . . . ." Vô Song cúi thấp đầu đè xuống lời nói ở trong lòng, danh phận không hẳn là muốn, mà là anh cam tâm tình nguyện cho. Là anh đoán không ra lòng của cô, hay là anh căn bản cũng không đủ yêu cô. . . . . .

Lúc cô đang mất hồn, thì Đông Bác Hải hôn lên môi của cô lần nữa, nhiệt độ ở trong căn phòng tiếp tục thiêu đốt, ngọn lửa kích tình hết sức căng thẳng.

————————————————� �—

"Thầy, tại sao thầy biến thái như vậy chứ?"

Ông thầy bảnh bao ở trong hậu hoa viên, trong miệng cậu bé ngậm một cây cỏ dại, ôm hai quả đấm lười biếng nằm ở trên võng xích đu, nhìn anh đang bón phân mà nói.

Ông thầy bảnh bao cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Tiểu QQ, tôi biến thái chỗ nào."

"Thầy là một người đàn ông lại thích hoa thì đã là rất biến thái rồi, nhưng thầy còn chọn loại Tulip tràn đầy u buồn này, thầy là đang phát tiết thực tế không công bằng đối với thầy, nên mới dùng cái này để nguyền rủa những người hơn thầy trên toàn thế giới đều chết sạch đi."

Hoa Tulip màu đen chính là nói: u buồn ~ tử vong ~

"Tiểu QQ, thầy càng ngày càng thích cậu rồi, quả thật là thông minh, cái này mà cũng có thể đoán được!" Không nhịn được, nên ông thầy bảnh bao ngẩng đầu cười rồi khen ngợi cậu ấy.

Cậu bé không để ý mà "xì" một tiếng, nói thầm nho nhỏ: "Biến thái chết đi được, sao thầy không chết luôn đi hả!" Cậu bé giận vì cậu cũng là một trong những đối tượng bị anh ta nguyền rủa.