Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 129: Bí mật không thể nói (5)




Xe khu tới cửa biệt thự thì dừng lại, Uông Dương xuyên thấu qua kiếng chiếu hậu, liếc mắt nhìn Vô Song ngủ say ở chỗ ngồi phía sau, anh ta nhắm mắt lại, xảy ra một cảm xúc phiền não, nện cho tay lái một cái, anh ta lấy ra một gói thuốc lá ở trong ví, lấy một cây ra đốt, rồi hít mạnh một hơi, nặng nề mà phun ra vòng khói lớn.

Càng rút ra thì trong lòng càng phiền não, hút được một nửa thì anh ta hung hăng ném thuốc ra ngoài cửa sổ, quay đầu ánh mắt tàn ác của anh ta hung ác nhìn mẹ con Vô Song, ánh mắt sắc bén kia giống như là con báo nhỏ phát hiện con mồi bình thường! Anh ta từ từ nâng tay lên đến gần Vô Song, chẳng biết lúc nào thì trong tay anh ta thêm một thanh dao găm bén nhọn.

“Ưm ~” Cậu nhóc cọ xát ở trong ngực mẹ, Vô Song ngửi thấy được một mùi thuốc lá gay mũi, nên vuốt vuốt lỗ mũi, nhưng lại không mở mắt mà tiếp tục ngủ.

.

.

.

.

.

Khi dao găm đến gần hai mẹ con họ, thì tay của Uông Dương cũng đang mơ hồ run rẩy —— Anh ta thật sự không thể xuống tay rồi, bỏ ra cô ấy là chị ruột của bạn tốt không nói, anh ta còn phát hiện cô ấy thật sự là một cô gái tốt, cô ấy không sai, sai chính là cô theo sai người, yêu sai người rồi.

Nhưng cuối cùng là cô ấy vô tội .

.

.

.

.

.

Vào giờ phút này trong lòng của Uông Dương chưa từng có rối rắm như từ trước tới nay.

Cái dao sáng loáng liền nhăm ngay vào trái tim của Vô Song, anh ta chỉ cần một cái đưa tay, là có thể lấy mạng của cô.

Dao găm đang run rẩy, trong lòng anh ta đang đung đưa không chừng! “Tí tách tí tách tí tách ——” Đột nhiên từ sau lưng truyền đến một trận tiếng kêu của xe hơi, Uông Dương kinh sợ nên lập tức đem dao dấu ở sau lưng, Vô Song cũng bị trận tiếng kêu ồn ào này làm cho thức tỉnh, nhăn nhăn ánh mắt mông lung, cô định thần nhìn lại chỗ này, trước mặt chính là cửa nhà rồi, cô cảm kích nói một câu với Uông Dương: “Thầy Uông, cám ơn thầy đã đưa chúng tôi trở về.” “Không.

.

.

Không cần khách khí.” Uông Dương cười không tự nhiên, mi tâm nhíu chặt lại, thật giống như đang chịu đựng cái gì đó.

Vô Song đẩy cửa xe ra, đỡ con trai ngồi dậy, đang chuẩn bị đứng lên thì phát hiện chân đã tê rần, Uông Dương vẫn nhìn cô, khi thấy thế thì anh ta xuống xe ôm lấy cậu bé, Vô Song nện mấy cái vào chân đã ngồi tê, sau đó cũng đi theo xuống xe.

“Thầy Uông, thật là rất cảm tạ thầy.” Vô Song mở cửa chính ra, lần nữa lại cảm kích nói.

“Không sao.” Anh ta ôm cậu bé vào phòng, Vô Song chỉ đường cho anh ta, anh ta để cậu bé lên giường rồi đắp kín mền giúp con trai, lúc đưa anh ta ra cửa, thì Vô Song mới phát hiện trên mu bàn tay của anh ta chảy rất nhiều máu, cô kêu lên: “Thầy Uông, tay của ngài bị thương.” Không sai, mới vừa rồi lúc Uông Dương dấu dao, lại vì quá khẩn trương, nên mu bàn tay đã con dao cắt một đường.

“Một chút thương nhỏ không có gì đáng ngại.” Anh ta vội vã đi, nhưng đã bị Vô Song ngăn lại, “Thầy Uông, tôi băng bó giúp thầy một chút thôi.” “Quá phiền toái.” Anh ta không còn mặt mũi nha, thương thế kia hoàn toàn là do anh ta gieo gió gặt bão .

“Thầy Uông quá khách khí rồi, là tôi áy náy mới phải, nếu không phải thầy đưa chúng tôi trở về, thì cũng sẽ không bị thương.” Vô Song rất xin lỗi, mặc dù nói không biết vì sao mà mu bàn tay của anh ta bị thương, nhưng có thể xác định là đưa bọn họ về mới làm bị thương , bởi vì lúc trước tay của anh ta vẫn còn rất tốt.

Uông Dương ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô đang ở trong phòng khách lục tung tìm hòm thuốc cho mình, thì càng không đành lòng giết cô hơn.

“Tôi nhớ rõ là để chỗ này nha, tại sao không có chứ?” Tìm nửa ngày cũng không tìm được cái hòm thuốc, Vô Song có chút nóng nảy mà tự nhủ.

“Ở phòng ngủ.” Đột nhiên, bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, dọa cho cô giật mình, nghiêng đầu nhìn thì chỉ thấy vẻ mặt người đàn ông đang cười đến mức vui sướng khi người gặp hoạ.

“Anh.

.

.

.

.

.” “Anh là ngừơi đàn ông dễ giận như vậy sao?” Anh cầm ngón tay cô chỉ vào anh, Vô Song rút về rồi đứng dậy liếc mắt nhìn ghế sa lon sau lưng, a, sao không có ai vậy.

“Em đang tìm người đàn ông mới vừa ngồi ở chỗ đó sao? Anh ta đi rồi.” Đông Bác Hải cũng đứng dậy, thấy vẻ mặt cô kinh ngạc nên mới lành lạnh nói.

“Đi? Đi lúc nào.” Cô càng kinh ngạc trừng lớn mắt hạt châu hơn, đi thế nào mà im hơi lặng tiếng vậy, một chút cảnh giác cô cũng không có.

“Anh mới vừa tiến vào thì thấy anh ta đi ra ngoài.” “Làm sao anh không giữ anh ta ở lại?” “Anh giữ anh ta lại làm gì?” Đông Bác Hải tức giận nên hỏi ngược lại.

“Tay anh ta bị thương anh không nhìn thấy sao?” “Chuyện đó liên quan gì tới anh?” Anh lại phiền não, cũng không phải là anh làm cho anh ta bị thương mà .

Ách ~ Tam Thiếu hiển nhiên là không biết, chính là anh làm ngừơi ta bị thương.

“Phải, là không liên quan tới anh, nhưng anh ta đưa em và con về nhà nên mới bị thương, thay anh ta băng bó một chút vết thương, cũng không quá đáng chứ.” Vô Song nói xong lại cảm thấy hối hận, tại sao phải cùng cái tên đàn ông nhỏ mọn này giải thích chứ.

Cô xoay người muốn trở về phòng ngủ, Đông Bác Hải từ phía sau ôm lấy cô, tà mị mà cười nói: “Như vậy à!” Không phải như vậy, thì còn có thể như thế nào.

“Anh buông tay.” Hôm nay vì chuyện kia nên Vô Song vẫn còn đang giận, anh thật sự là quá vô lễ, trong mắt không có ai cả, anh không phải tốt số sanh ở nhà “đế vương”, giá trị con người cao hơn người thường chút, thì xem thường người khác chứ, “Vẫn còn đang giận anh à, anh cũng không có tức giận mà.” Anh vùi đầu vào cổ của cô, giọng nói dịu dàng mê hoặc.

“Anh tức giận?” Vô Song buồn cười, “Tại sao anh tức giận? Là do anh quá đáng mà.” “Được được được, là anh hơi quá đáng, anh xin lỗi.” Anh chuyển thân thể của cô qua, lưu manh mà nhếch miệng, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, con ngươi mỉm cười trêu chọc một điểm cũng không nghiêm túc.

“Nghiêm túc một chút đi.” Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, vẻ mặt Vô Song nghiêm nghị trừng mắt liếc anh một cái, anh không những không nghiêm túc, mà ngược lại còn hì hì nở nụ cười.

Cô tức giận đỏ mặt, cô nói với anh chuyện nghiêm chỉnh, anh thế nhưng cho rằng cô đang kể chuyện cười, cô đẩy ra anh, rồi xoay người sải bước đi về gian phòng, Đông Bác Hải chạy đuổi theo ở phía trước cô, dùng thân hình cao lớn chặn cửa lại, tay anh khoác lên trên tường bày ra bộ dáng rất khêu gợi, thu hồi khuôn mặt đùa cợt,, nghiêm trang nói: “Bà xã anh sai rồi, để tỏ lòng thành ý xin lỗi của anh, tối nay anh tuỳ em xử trí.” “Thật tuỳ em xử trí?” Vô Song nhíu mày, dấu vết cười nhàn nhạt lộ ra mấy phần tà ác.

“Ừ.” “Không cho đổi ý, xấu chính là tiểu Cẩu.” Vô Song đi tới, níu lấy áo khoác Tây phục của anh, nói mập mờ.

“OK.” Đông Bác Hải nghiêng cổ gật gật đầu.

Vô Song kéo cổ của anh xuống, nhón chân ghé vào lỗ tai anh nói: “Tối nay ngủ trên sofa cho em, không cho phép vào phòng của em.” “Cái gì?” Anh không nghe rõ.

“Tối nay anh ngủ trên sofa, không cho phép vào phòng của em.” Vô Song thật sự cho rằng anh không có nghe rõ, nên lặp lại một lần nữa.

Anh liếc nhìn cô, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tà mị cười một tiếng, “Tuân lệnh.” Vô Song cho rằng anh thật sự làm theo, ai biết người này đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô, siết chặt eo thon nhỏ của cô, một đường hôn lên tới giường, đè cô ở dưới thân thể rồi mới buông ra.

“Anh.

.

.

Anh xấu xa.” Vô Song thở hổn hển trách.

Anh cười nhẹ, “Chỉ cần không phải là vương bát (rùa), thì không sao cả.” Vương bát đáng thương có nhiều người ghét bỏ a.

Vô Song phát điên, a a a a a a tại sao lại có người đàn ông xấu xa như vậy! ! ! ! “Không.

.

.

.

.

.” Câu nói kế tiếp đã bị người đàn ông nuốt sống.