Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 141: Chúng ta kết hôn đi




Hai giờ sau đó, bác sĩ trung niên mặc trang phục của phòng giải phẩu đi ra ngoài, Đông Bác Hải cùng cậu bé vội vàng chạy qua, anh lo lắng nắm chặt hai cánh tay của bác sĩ và dò hỏi: “Mẹ con đều bình an chứ?” Bác sĩ chậm rãi lấy khẩu trang xuống, và ấp úng nói: “Tam.

.

.

Tam thiếu gia, chúng tôi hết sức rồi.

.

.

.

.

.” Trước khi nói ra những lời này, dường như ông cũng đã nghĩ đến hậu quả, cho nên tự giác co cổ lại, chờ đợi bão táp tới.

Vậy mà, Đông Bác Hải cũng không giận dữ như trong tưởng tượng của ông, khó mà tiếp nhận sự thật như vậy.

Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm cánh tay của bác sĩ run một chút, rồi sau đó đẩy ông ta qua một bên, rồi vọt vào phòng giải phẩu.

“Bác sĩ, hết sức là có ý gì, em trai vẫn còn ở trong bụng mẹ chứ?” Cậu bé kéo áo khoác trắng của bác sĩ, nước mắt ròng ròng nhìn ông ta, đôi môi nhỏ nhắn run cầm cập.

“Ai.” Thấy bộ dáng đau đớn này của cậu bé, bác sĩ sờ sờ đầu của cậu bé, rồi thở dài một tiếng và lắc đầu: “Cháu ngoan thật xin lỗi, bác không thể giữ được em của cháu.” “Oa.

.

.

Ô ô.

.

.

.

.

.” Em trai không còn, đột nhiên cậu bé khóc lớn tiếng, ngồi xuống đất khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Cậu muốn có em trai đến cỡ nào, như vậy về sau cậu sẽ không còn cô đơn nữa! Đông Bác Hải vội vã vọt vào phòng giải phẩu, thiếu chút nữa đã đụng vào cô y tá bưng bàn máu ra ngoài, cô y tá làm sợ tới mức lui một bước, Đông Bác Hải nhìn máu phôi thai ở trên khay, thì che miệng lại, lệ nóng cuồn cuộn ở trong cặp mắt đỏ.

.

.

.

.

.

Kỷ tử của anh! Đã không trở thành là hình dáng con người nữa.

Thậm chí anh cũng đã làm xong kế hoạch tương lai cho nó, đợi đến khi nó được sinh hạ bình an, nhưng nó đã không còn rồi! Anh hận, thật sự rất hận.

.

.

.

.

.

Cô y tá bưng cuống rốn thấy anh khổ sở như vậy, cũng muốn nói gì đó, nhưng lúc này một vị y tá lớn tuổi đi ra, nhẹ nhàng đẩy cô một chút và lặng lẽ nói: “Mau mang đi.” “Dạ.” Cô y tá đáp một tiếng, rồi không dám chần chờ mà cúi đầu thấp chuẩn bị mang đi ra ngoài, không ngờ đột nhiên Đông Bác Hải ngăn cô ấy lại, hơn nữa còn lớn tiếng chất vấn: “Các người muốn mang kỷ tử của tôi đi đâu? Vứt bỏ giống như đồ bỏ đi sao?” Cô y tá bị rống đến mức co rúm lại, tay bưng cuống rốn run giống như là bị rút gân.

“Tam thiếu gia bớt giận, chúng tôi mang thi thể của tiểu thiếu gia đi hoả táng.” Y tá lớn tuổi lập tức tiếp lời.

Đông Bác Hải hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới đè xuống tức giận đang bốc lửa, trầm giọng nói: “Sau đó tôi tới lấy.” “Dạ!” Y tá lớn tuổi lên tiếng đáp ứng, rồi vội vã mang cô y tá trẻ rời đi.

Đợi sau khi họ rời đi, thì anh lau khô những giọt nước mắt ở trên mặt, nhìn trời hít một hơi thật sâu, quả đấm siết chặt đến mức vang lên tiếng rắc rắc, thù này không báo, anh thề không làm người! Đi vào phòng giải phẩu, thấy Vô Song đã tỉnh, hai mắt của cô nhìn ngơ ngác ở phía trên, coi trời bằng vung, thật giống như một thân thể không có linh hồn, Đông Bác Hải thấy thế thì cái mũi cũng chua xót một lúc, nhưng anh không thể khóc ở trước mặt cô, anh âm thầm cắn răng, rồi đi đến phía cô dịu dàng nói: “Em tỉnh rồi.” Vô Song làm như không nghe thấy anh nói chuyện, vẫn ngơ ngác như cũ nhìn đèn phẫu thuật đã tắt ở trên nóc.

“Có cảm thấy đau chỗ nào, hoặc là khó chịu chỗ nào hay không?” Người nào đó hỏi.

Vô Song vẫn không có phản ứng gì với anh, chỉ là hai hàng nước mắt trong suốt nóng hổi chảy liên tục.

.

.

.

.

.

“Vô Song, anh cầu xin em nói một câu có được hay không, hoặc là mắng anh cũng được.” Anh thật sự là sắp không ngụy trang đựơc nữa, anh nắm tay của cô, cảm thấy lạnh như băng.

“Thật sự xin lỗi!” Hồi lâu, cô nhẹ nhàng mở miệng, nhưng không nhịn được mà lên tiếng khóc.

“Vô Song, đứa nhỏ không giữ được không phải là lỗi của em, là anh thật sự xin lỗi em, thật sự xin lỗi con của chúng ta.” Đông Bác Hải quỳ gối ở bên cạnh và nắm tay của cô thật chặt, than thở khóc lóc, năm tuổi năm đó anh đã không thể giữ được mẹ, thì hôm nay anh cũng không thể bảo vệ con của bọn họ, anh thật sự cảm thấy mình bất lực, vô dụng! “Bác Hải.

.

.

đến tột cùng là anh có thâm thù đại hận sâu như vậy với ai?” Vô Song nghiêng đầu và đưa mắt nhìn anh, nước mắt lập lòe, cô không hận anh, bởi vì cô biết đứa bé không giữ được, khổ sở nhất, đau đớn nhất không phải là mình, mà là anh.

Cô muốn biết, tất cả đều là vì đau lòng cho anh, không muốn anh yên lặng chịu đựng đau khổ thù hận một mình.

“Vô Song, anh có thể không nói không?” Anh quen chịu đựng một mình, có đau đớn thì cũng chỉ có thể một mình chấp nhận.

Vô Song hít hít lỗ mũi mà gật đầu, rồi nuốt xuống một ngụm nước miếng, cô cầm ngược tay của anh, khẩn cầu: “Nhất định phải còn sống bình an, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không đựơc có chuyện.” Anh không nói thì nhất định là có lý do của anh, cô không hỏi nhưng mà yêu cầu duy nhất của cô chính là, anh phải còn sống bình an.

“Ừ, anh đáp ứng em!” Anh gật đầu thề, đặt tay lạnh như băng của cô lên bên môi rồi hôn hít lấy, nước mắt đã khô, anh ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc kiên định nói: “Vô Song, chúng ta kết hôn đi!” Kết hôn? Vô Song kinh ngạc một lúc rồi trợn to hai mắt, giống như là không thể tưởng tượng nổi.

.

.

.

.

.

Anh đứng lên một chân, còn một chân quỳ xuống đất từ trong túi tây phục lấy ra một hộp nhẫn màu đỏ, mở ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương mà lần đó Vô Song đã trả lại cho anh, anh vẫn luôn mang theo bên ngừơi, chờ đợi có một ngày để cầu hôn với cô, cuối cùng hôm nay cũng để cho anh đợi đựơc.

“Chúc Vô Song tiểu thư xinh đẹp, em nguyện ý gả cho anh không?” Anh nở một nụ cười xinh đẹp, tìm niềm vui trong đau khổ mà nói.

Vô Song liếm liếm cánh môi khô ráp, rồi cũng nín khóc và mỉm cười gật đầu: “Em nguyện ý.” “Đáp ứng rồi nhé, cả đời này em cũng đừng mơ tưởng đổi ý!” Anh bá đạo đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô, chỉ sợ cô do dự đổi ý, mang chiếc nhẫn vào xong, thì anh cúi đầu hôn lên cánh môi khô ráp của cô, nước mắt cùng nước mắt giao hoà với nhau chính là vui mừng.

“Mẹ.” Cậu bé đi tới, một đôi mắt đỏ hồng giống như là thỏ, thấy bộ dáng mẹ yếu ớt, thì cậu nhịn không được mà lỗ mũi chua xót.

“Bảo bối, thật xin lỗi, đứa em mà con chờ đợi đã không còn.” Vô Song kéo tay nhỏ bé của kỷ tử, thật xin lỗi mà nhìn con.

Cậu bé lắc đầu, ôm lấy cổ của cô, “Mẹ không có việc gì là tốt rồi, em trai hay em gái sau này sẽ có lại!” “Kỷ tử ngoan, về sau cha sẽ khiến cho mẹ sinh một đội bóng rổ.” Đông Bác Hải vuốt đầu kỷ tử, cười nói.

Cậu bé nức nở một chút, buông cổ của Vô Song ra, rồi quay đầu nhìn Đông Bác Hải nói: “Cha, đội bóng rổ có thể quá ít hay không, ít nhất cũng phải sinh một đội banh.” “Đựơc, thế thì đội banh!” Nghĩ một chút, Đông Bác Hải cảm thấy đề nghị của kỷ tử rất tốt.

Có thể có ngừơi không bị lừa gạt nên oa oa kháng nghị: “Wey wey Wey, hai ngừơi xem em là cái gì?” Ách.

.

.

.

.

.

Một lớn một nhỏ nhìn cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt nhau một cái, và cả hai rất có ăn ý, ai cũng không dám vạch trần, nhưng còn người trong cuộc thì kêu la: “Các người làm như em là heo mẹ à!” “Anh không có nghĩ như vậy, kỷ tử con nghĩ sao?” “Con không có, là tự mẹ nói .” “Hì hì.

.

.

.

.

.” Vốn là không khí nặng nề đột nhiên trở nên ấm áp, một nhà ba người ầm ĩ một lúc, nhưng trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, đây cũng chỉ là cười gượng.