Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 148: Yêu sự thật ở trước mặt (19)




“Buông mẹ tôi ra.” Giọng của cậu bé vang lên ở ngoài trăm thước, hai người nhất thời nghiêng đầu nhìn, thấy khuôn mặt cực kỳ tức giận của con trai, Vô Song không khỏi trợn to con mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy con trai phát hỏa lớn như vậy ~ “Con trai của em?” Gương mặt của người đàn ông lạnh lùng và nhỏ giọng hỏi.

Hiển nhiên chính hắn cũng không nghĩ đến thế giới này sẽ nhỏ như vậy, thật đúng là không phải oan gia thì không đụng đầu, đây chính là ^^ duyên trong truyền thuyết! “Ừ.” Vô Song gật đầu một cái, rồi ánh mắt nhìn về phía con trai hỏi: “Con trai, sao con lại ở chỗ này, hôm nay không lên lớp sao?” “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ cứu mẹ ——” Đến lúc nào rồi mà mẹ còn có tâm tình quan tâm cậu có lên lớp hay không, cậu bé đeo túi sách nhỏ nắm chặt nắm tay nhỏ, con ngươi như sao sáng hơi nheo lại, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người ở trước mặt đang ‘ bắt cóc ’ mẹ cậu —— Frankie.

Sợ? Vì sao cô phải sợ? Còn có ~ cứu cô? Đây là chuyện gì vậy, Vô Song muốn choáng! “Chủ tử.” Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử cấp tốc chạy tới, rồi đi tới bên cạnh cậu bé, hai người cùng nhìn chằm chằm vào Frankie, và tay phải đặt ở súng lục bên hông.

Thấy bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, Vô Song chen vào hỏi: “Các người biết nhau?” “Không phải, là rất quen thuộc.” Môi mỏng vừa mở ra, thì lúc này Frankie lại càng to gan hơn tay đang nắm bả vai của cô, đổi thành ôm cô, cố ý khiêu khích cậu nhóc.

“Này, tiên sinh anh đang làm gì đấy.” Vô Song đẩy hắn ta ra, đáng tiếc tức còn chưa đủ, nên cô hơi tăng thêm mức độ tức giận, “Này, mau buông tay!” Hắn ta không những không nghe, mà tay còn vòng chặt bả vai cô hơn, chặt đến mức làm cô đau! “F**k!, này ~ nếu anh không buông tay tôi sẽ không khách khí với anh đâu đó!” Vô Song không thoát được nên tức giận đến mức nói tục, phát ra cảnh cáo cuối cùng, cô ghét nhất là loại đàn ông không quen biết mà táy máy tay chân.

Mà hình như hắn cũng không nghe cảnh cáo của cô, hoặc là có nghe nhưng ngoảnh mặt làm ngơ.

“Mẹ.” Cậu bé không dám manh động mà tiến lên, chỉ có thể lo lắng gọi cô.

“Nhóc con, tao phải rất cảm tạ mày có một người mẹ tâm địa thiện lương như vậy, nếu không tao cũng sẽ không sống được đến bây giờ.” Frankie nhìn cậu giễu cợt, sau đó thành công khi thấy sắc mặt cậu bé thay đổi, trong lòng hắn sung sướng nói không nên lời.

Mà lúc hắn đang đắc ý, thì hiển nhiên là xem thường cô gái trong ngực —— Vô Song hít một hơi thật sâu, sau đó giẫm một cước lên trên giày da của hắn, đến lúc tay buông người ra thì cô lại giơ chân lên, cho một cước lên trên bụng của hắn, rồi đạp hắn ngã ở trên mặt đất.

“Hí.

.

.

.

.

.” Cậu bé, Bạch Dạ, Ảnh Tử cả ba người thấy thế, thì cũng không khỏi hít một hơi lạnh mạnh liệt, thật dũng mãnh nha! Nhìn thấy hắn ngã xuống đất, Vô Song cau mày rầm rì một tiếng, mẹ kiếp, thật sự cho rằng phụ nữ đều dễ bắt nạt à.

“Hô ~” Cơn tức giận không có phát ra ở trên người Đông Bác Hải, nên lúc phát ở trên người của hắn, thì Vô Song cũng cảm thấy đã ghiền rồi, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.

“Thủ lĩnh.” Hai tên thuộc hạ của Frankie đi tới, đỡ hắn từ trên mặt đất dậy, đám thuộc hạ ở phía sau hắn đều dùng súng chỉ vào Vô Song, hắn đứng dậy rồi quay đầu lại lên tiếng, “Bỏ xuống!” “Mẹ.” Lần này cậu bé mới chạy tới, nhìn Frankie một cái rồi nói: “Bạch Dạ, dẫn mẹ tôi lên xe trước.” Bạch Dạ gật đầu một cái, nắm cánh tay Vô Song mạnh mẽ kéo cô đi, Vô Song cũng không cam tâm mà quay cổ lại chất vấn con trai —— “Này ~ con trai, đừng nói với mẹ con là xã hội đen nha.” “Nhóc con xấu xa, nếu con là xã hội đen, về sau đi ra ngoài thì đừng nói là con trai của mẹ, đừng liên lụy mẹ, có nghe hay không.” Mồ hôi.

.

.

.

.

.

Cậu bé lau đi mồ hôi lạnh, mẹ cũng quá thực tế mà, cho dù mẹ lẫn vào cái bang, cũng không phải là mẹ sanh! Trở lại chuyện chính, cậu quay đầu lại nhìn về phía Frankie, lông mày nhỏ tuấn tú giương lên, lấy bộ dạng ra vẻ người lớn, hài hước mà mở miệng nói: “Hi, Frankie, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ? Ổn chứ? Buổi tối có gặp ác mộng hay không?” Cậu liên tiếp hỏi nhiều câu châm chích, Frankie chỉ cười trừ.

“Nhóc con, có thể ngông cuồng thì mày hãy tận lực ngông cuồng đi, đợi đến lúc mày mất mạng, thì tao xem mày còn phách lối thế nào.” “A, Frankie à Frankie, tôi đột nhiên có chút đồng tình với ông đó, chỗ ngồi bố già Mafia thật sự hấp dẫn ông đến thế sao, chỉ vì chỗ ngồi đó, mà ông đã ngu đến mức tự đào mồ chôn mình?” Cậu bé vòng chắc hai cánh tay, nói như ông cụ non: “Ông cho rằng ông cướp chút súng ống đạn dược kia là có thể chống lại tôi sao? Làm ơn đi, đây đã là thế kỷ hai mươi mốt là thời đại của công nghệ thông tin, ông còn tưởng rằng đó là thời đại thổ phỉ liên minh quốc gia sao, hừ ~” đồ cổ hủ cứng nhắc.

Cậu bé lạnh lùng nén hơi thở rồi nói: “Làm người ——vẫn là nói thật làm đến nơi đến chốn .

.

.

Đáng tin!” Sắc mặt của Frankie trở nên rất khó coi, tên nhóc này là đang dạy dỗ hắn sao? F**k!, nó coi hắn là rễ hành cây tỏi sao.

Cậu bé hình như vẫn còn nhiệt tình, nên không ngừng lảm nhảm, “Nói đến làm người, ông thật sự là nên học tôi, tôi cũng không sợ mà nói cho ông biết, chỉ cần tôi mở miệng, thì phương diện đạn dựơc súng ống kia quân Anh có thể cung ứng cho tôi vô điều kiện, ngay cả chút súng ống đạn dựơc kia của ông, cũng chỉ là.

.

.

.

.

.” Cậu bé bỗng giật một sợi tóc từ trên đầu xuống, nhẹ nhàng thổi, “Tám con gia súc chỉ kéo bằng một sợi tóc” (câu này ý chỉ sự keo kiệt, không thể tin tưởng, hoặc lời nói không có giá trị ^^) Lần này thì mặt của Frankie là hoàn toàn đen thui, quả đấm siết chặc đến mức vang lên tiếng rắc rắc, hai mắt phóng hỏa, thấy thế cậu bé nhứơng mày đắc ý, đấu với miệng lưỡi sắc bén của cậu, quả thực là tìm cứt, cũng không hỏi lời nói ác độc thiên phú của cậu chính là di truyền! “Vậy chúng ta hãy chờ xem.” Frankie hung ác bỏ lại một câu, rồi tức giận xoay người đi.

“Chờ xem thì chờ xem.” Cậu bé rì rầm một tiếng với bóng lưng của hắn, bộ dáng rắm thúi, kéo đến chết.

Thình thình Bạch Dạ dội cho cậu một chậu nước lạnh, “Chủ tử, cậu trở về giải thích thế nào với phu nhân?” Ách.

.

.

.

.

.

Cậu bé giương mắt nhìn cậu ấy, cái vấn đề này, thật đúng là hao tổn tâm trí, cậu phải suy nghĩ cẩn thận một chút, suy nghĩ một chút.

.

.

.

.

.

“Chủ tử, nếu không thì cậu trở về Italy trốn đi, chờ phu nhân hết giận, thì cậu lại trở về.” Ảnh Tử này khá cẩn thận, không giống như Bạch Dạ, sẽ cho cậu rất nhiều ý tưởng sai lệch.

“Ai, nếu cả đời mẹ không hết giận, chẳng lẽ cả đời tôi đều phải trốn ở Italy?” Thở dài, tránh cũng không phải là biện pháp tốt, phải suy nghĩ lại.

“Vậy làm sao bây giờ, phu nhân mạnh mẽ như vậy, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cậu, không phải là không có khả năng.” Hôm nay rốt cuộc cậu cũng thấy được sự dũng mãnh của Vô Song phu nhân.

Mà cậu bé cũng đã sớm biết mẹ mạnh mẽ, thân là con cái nên cũng không thể không biết tính khí của mẹ, vả lại cậu ăn cơm chùa nhiều năm như vậy, thế nhưng tránh cũng không phải là biện pháp, vậy thì dũng cảm một chút, “Tôi vẫn là nên về nhà, chịu đòn nhận tội có lợi hơn!” “Chủ tử, nếu mà phu nhân muốn đánh cậu, Ảnh Tử sẽ chịu đựng thay cậu.” Ảnh Tử này như khúc gỗ, không có bản lãnh nói năng ngọt xớt, nịnh hót, nhưng đặc biệt trung thành.

“Cám ơn cậu Ảnh Tử.” Cậu bé nhìn cậu ấy nói cảm kích.

Ảnh Tử thẹn thùng cừơi cười, “Vì chủ tử nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cũng sẽ không tiếc.” “Lời này tôi thích nghe, hì hì, đi thôi!” Có lời hứa của Ảnh Tử, thì trong lòng cậu bé kiên định hơn, có người chịu đòn thay cậu, cậu còn sợ gì.