Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 43: Bị một nhát đâm vô ích




Chủ nhiệm cảm thấy kỳ lạ: "Vậy sao được? Cô là nhân viên mà bị thương thì nhất định phải báo với cấp trên."

"Không, không," Cố Bảo Bảo gấp gáp, "Chủ nhiệm, tôi xin cô, nghìn vạn lần đừng nói cho anh ấy, đừng nói cho anh ấy!"

Cô lúc này mới phát hiện ra chân mình cũng bị thương, cơn đau từ hai nơi dần lan ra, cô nhíu chặt mày, trên mũi cũng hiện ra từng giọt mồ hôi rịn.

"Trước đừng nói, "Chủ nhiệm đỡ cô dậy: "Tôi đưa cô đi bệnh viện đã!"

Người nọ ra tay thật độc ác, vết thương của Cố Bảo Bảo phải khâu hai mươi mũi, cầm máu cũng mất hơn một giờ.

"Vết thương cô rất sâu, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày đi." Y tá vừa băng bó kỹ cho cô, vừa lặp lại ý kiến của bác sĩ.

"Ở lại đi!" Chủ nhiệm thư ký nói mau, "Chỉ cần cô không sao là tốt rồi."

"Chủ nhiệm, tôi..." Cô không thể nằm viện được a, ai sẽ chăm sóc Nhạc Nhạc đây?

"Đừng nói nữa," Chủ nhiệm cắt ngang lời cô, "Muốn tôi giữ bí mật thì ngoan ngoãn nằm viện đi!"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, đành phải mỉm cười không nói cái gì nữa.

Chỉ cần hắn không biết là được!

Không muốn cho hắn biết, không muốn hắn tưởng cô lại đang chơi trò đùa gì nữa.

Chủ nhiệm có phần áy náy: "Đều tại tôi bảo cô tăng ca sớm như thế, cô mới bị thương!"

Cô lắc đầu, nhịn không được khó hiểu: "Chủ nhiệm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Không phải vì chuyện bản giá sàn đó sao!" Chủ nhiệm nhún vai, "Nghe nói trong nhà tổng giám đốc từng bị "lục soát", có thể là không tìm được mới tới phòng làm việc."

"A?" Cố Bảo Bảo kinh hãi, không chút nghĩ ngợi hỏi: "Vậy Hoan Hoan không có sao chứ?"

Chủ nhiệm sững sờ, mặc dù thấy kỳ lạ trước sự lo lắng của cô nhưng vẫn trả lời: "Bình thường thái tử gia đều ở nhà ông nội, không ở nhà tổng giám đốc, hơn nữa đối phương là muốn bản giá sàn, cũng chẳng muốn làm bị thương người khác. Vừa rồi cô nhất định là quá anh dũng mới bị thương hả?"

"A..." Cô vội cúi đầu che dấu sự hoảng loạn của mình, "Đúng vậy, đúng vậy."

Chủ nhiệm thư ký cười: "Cô nghỉ ngơi cho tốt, bên phía tổng giám đốc tôi biết nói thế nào, tôi về trước sắp xếp văn kiện khẩn cấp đây."

Cô quay lại công ty, Mục Tư Viễn nhận được điện thoại liền chạy tới.

"Văn kiện trong két tại sao không bị trộm đi?" Không nghĩ tới vừa vào hắn đã nói một câu như thế.

Cô kinh ngạc: "Tổng giám đốc, cái này...?"

Mục Tư Viễn cũng nghi hoặc: "Tôi cố ý để bộ hậu cần rạng sáng đã chuyên chở hàng hóa chính là vì để cho người trà trộn vào lấy đi văn kiện này, hơn nữa người đã vào, văn kiện lại không có bị lấy đi? !"

Đây tuyệt đối là điều chủ nhiệm thư ký không có nghĩ tới, cô cũng không biết nên nói cái gì.

"Có chuyện gì?" Mục Tư Viễn nhìn sắc mặt khác thường của cô: "Cô tới sớm như thế, có đụng phải người kia?"

Chủ nhiệm gật đầu, lại lắc đầu, "Ai," Cô còn đang kinh ngạc, không khỏi lẩm bẩm: "Xem ra cô Cố nhận một nhát đâm vô ích rồi."