Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 174-1: Không phải cầm giấy chứng nhận đỏ đi cục công chứng biến nó thành giấy màu xanh sao? (1)




Hai tháng này Úy Nam Thừa trôi qua thê thảm ê chề cỡ nào! Bà xã tức giận không để ý đến anh, không nhận điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, còn mang theo con trai đi du lịch khắp nơi, chính là không mang theo anh, ném anh một mình ở đây làm việc mỗi đêm ngày.

Được, anh nhịn, đúng là do anh có lỗi trước, coi như phạt anh úp mặt vào tường sám hối.

Một khi công việc làm xong, anh nhớ nhung bà xã và con liên tục không ngừng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh bọn họ, ngược lại đi qua mấy lần, nhưng cho tới bây giờ không dám gần người, chỉ có thể nhìn từ xa xa, rất uất ức đó!

Mỗi lần cầm ống nhòm nhìn từ xa xa, người không biết còn tưởng rằng anh rình trộm, dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, không biết thật ra anh đang rình coi bà xã và con trai mình, buồn bực làm sao!

Rốt cuộc nhịn đến Tuệ Tuệ phải về nước rồi, anh lòng tràn đầy mong mỏi cô đã bớt giận, tha thứ cho mình.

Kết quả, lại ném cho anh một quả mìn lớn như vậy!

Nói gì... Trực tiếp có thể Fire rồi hả?

Thậm chí, nói anh là sản phẩm không hợp tiêu chuẩn cần quay lại nhà máy sửa chữa!

Để cho anh tức giận nổi trận lôi đình chính là câu “Mẹ nói, không có cha, cũng sẽ có chúng con!”

Người phụ nữ nhỏ mệt nhọc này! Chẳng lẽ cô còn định tìm người đàn ông khác hay sao? Anh tuyệt đối không cho phép! Ngọn lửa trong mắt càng lúc càng mạnh. Anh rất muốn nổi giận, nhưng lại không thể nổi giận trước mặt các con, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của các con, bất lợi cho quá trình lớn lên của hai đứa.

Dáng vẻ này nhìn trong mắt Học Học và Tập Tập, không tránh được kinh hồn bạt vía một trận, Thiên Tập Vũ die~nd a4nle^q u21ydo^n mím miệng khóc lên.

“Hu hu... Dáng vẻ của cha thật đáng sợ! Hu hu...”

Úy Học Nghiêu thấy thế, lập tức cũng khóc theo, “Oa oa” một trận gào thét.

—00—│││

Úy Nam Thừa rất 囧, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình như bình thường không có gì khác biệt, “Đừng khóc, không phải cha giận các con, nói cho cha, rốt cuộc mẹ ở đâu?

Đôi mắt đen ướt nhẹp của Học Học và Tập Tập mở thật to, lông mi thật dài chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt, đồng loạt lắc lắc đầu, tuyệt đối không thể nói, nếu không mẹ tức giận thì làm như thế nào?

“Không có việc gì, cha tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ là các con nói, cha có thể nói là do mình đoán được, tuyệt đối không liên quan đến các con.” Úy Nam Thừa bắt đầu dụ dỗ.

“Không được, mẹ nói phải làm đứa bé thành thật.” Tập Tập lắc lắc đầu.

Úy Nam Thừa rất nhức đầu, sau khi đứa nhỏ này trải qua chuyện lần trước, trong lòng nhất định có bóng mờ, mình tuyệt đối không thể cưỡng ép, bằng không sẽ phản tác dụng.

Thở dài, lấy điện thoại di động ra bấm số của tiểu Quế tử, “Cấp tốc chạy tới sân bay, hạn mười phút!”

Ngay sau đó tắt luôn, không cho Quế Bá Lăng có bất kỳ cơ hội phản bác nào.

Quế Bá Lăng vừa mới thu dọn xong tài liệu, chuẩn bị tan việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Thừa, quả thật để cho anh không giải thích được, trong vòng mười phút phải tới sân bay?

Đây không phải muốn mạng của anh sao? Trên đường không kẹt xe còn may, lỡ kẹt xe ít nhất phải nửa giờ!

Cầm chìa khóa xe, ra cửa, chạy chiếc Aston Martin màu xanh ngọc đi sân bay.

Thật ra thì, Thiên Ca Tuệ vẫn núp trong nhà vệ sinh nữ, cô cảm thấy chỗ càng nguy hiểm càng an toàn, cho nên trở lại thành phố W núp ngay dưới mắt Úy Nam Thừa nhất định anh không đoán ra được!

Cô nhìn đồng hồ đeo tay đánh giá, con trai đã đi ra ngoài gần nửa giờ, chắc rời khỏi sân bay rồi?

Để cho an toàn, cô quyết định đợi thêm mười phút.

Mà đổi lại, trong sảnh chính sân bay.

Úy Nam Thừa nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười lăm phút rồi, tiểu Quế tử còn chưa tới? Lấy điện thoại di động ra gọi tới, die nda nle equ ydo nn điện thoại vừa mới thông, đã nhìn thấy Quế Bá Lăng thở hồng hộc chạy tới.

“Tôi nói cậu... Cố ý... Giày vò tôi... Phải không? Một đường đi... Tôi đều bị camera... Soi cho vô số lần! Đoán chừng hóa đơn phạt... Ngày mai sẽ gửi đến nhà tôi, tự cậu nói đi, bồi thường tôi như thế nào?” Quế Bá Lăng thở hổn hển ai oán nói.

“Chút việc nhỏ thế cậu còn nói với tôi, không phải hóa đơn phạt sao? Có bao nhiêu tôi giải quyết cho cậu bấy nhiêu!” Úy Nam Thừa khinh bỉ nhìn cậu ta.

“Đây chính là cậu nói, cũng đừng trách tôi cố ý hại cậu.” Quế Bá Lăng cười đến rất gian trá.

Hai năm nay cũng không biết có phải phạm vào sát khí gì không, chỉ cần một lần vượt qua đã bị camera chụp lại, vận số không phải xui tầm thường, hoa đơn phạt ở đội cảnh sát giao thông anh tích cóp từng ít một đoán chừng dày một chồng rồi, số tiền bao nhiêu là một chuyện khác, đoán chừng khi nộp tiền phạt sẽ bị phê bình, O(∩0∩)O ~~

Đây chính là lý do vì sao anh không muốn đi, cho nên có người đi thay anh dĩ nhiên vui mừng không xong.

Sau đó khi Úy Nam Thừa đi nộp phạt cho cậu ta, quả thật bị nói một trận, nghe được mà anh định đánh người, nhưng anh tự chủ siêu cường đơn giản nhịn được.

Cũng rốt cuộc hiểu rõ vì sao tiểu Quế tử lại không thể chờ đợi ném “Chuyện nhỏ” này cho mình, hóa ra nghe giảng dạy đấy!

“Đừng nói nhiều nữa, cậu phụ trách đưa Học Học và Tập Tập an toàn về đến nhà, tên đường lái xe cẩn thận một chút, đừng dọa đứa bé.” Úy Nam Thừa giao hai con trai bảo bối vào trong tay tiểu Quế tử, dặn dò.

“Hả? Tuệ Tuệ còn chưa trở lại hả?” Quế Bá Lăng liếc nhìn chung quanh, phát hiện không thấy Tuệ Tuệ.

“Chú Quế, mẹ còn chưa về.” Úy Học Nghiêu mở miệng.

“A, thì ra Tuệ Tuệ còn chưa hết giận!” Quế Bá Lăng cười đến được gọi là bỉ ổi.

Tròng mắt đen lạnh như băng sương của Úy Nam Thừa quét mắt qua nhìn cậu ta, hình như muốn nói: Cậu dám hả hê?

“Học Học, Tập Tập, về nhà cùng chú Quế nào, không để ý tới cha hư của các con.” Quế Bá Lăng mỗi tay dắt một, đi tới bãi đậu xe.

Học Học và Tập tập sau khi đi được mấy bước quay đầu lại liếc nhìn cha, giơ tay nhỏ bé lên vẫy vẫy, hình như rất lưu luyến.

Sau khi nhìn con trai đi xa, Úy Nam Thừa tìm một chỗ ẩn núp đi, theo như suy đoán của anh, Tuệ Tuệ 80% núp trong nhà vệ sinh, 20% còn chưa trở lại.

Vì 80% này, anh quyết định đợi thêm nửa giờ, nếu như trong vòng nửa giờ không thấy Tuệ Tuệ ra ngoài, vậy anh sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch thứ hai.

Mười phút sau, Thiên Ca Tuệ sửa sang tóc tai trước gương phòng vệ sinh, cũng không tệ lắm, lấy mắt kính ra đeo lên, chu môi bôi một lớp song bóng màu hồng đào, mấp máy, thơm thơm ngọt ngọt, cũng không tệ lắm.

Lưng đeo ba lô, chuẩn bị lên đường đến biệt thự ở ngoại ô của anh trai, chỗ bình thường hiếm có người tới, một năm anh trai cũng không tới ở được mấy lần, mà cô vừa lúc có chìa khóa, hắc hắc...

Wow, khà khà khà! Quả thật quá tuyệt vời, chờ đêm tối cô lại đi siêu thị mua chút lương thực đề phòng thì không sơ hở chút nào rồi.

Càng nghĩ càng tốt đẹp, bước chân cũng nhẹ nhàng, vốn không chú ý tới sau lưng vẫn có người đang nhìn cô chằm chằm.

Còn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cầu Cầu, “Ok, giải quyết xong, tớ rốt cuộc tự do!”

【Buổi tối, có cần ra ngoài ăn một bữa cơm không? 】

“Không cần đâu, tớ không sao, d1en d4nl 3q21y d0n bạn yêu, taxi tới rồi, chờ tối tán gẫu.” Nói xong cúp điện thoại, vẫy tay gọi một chiếc taxi trống đang tới.

Khi cô mở cửa xe chuẩn bị lên xe, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, mùi này, vô cùng quen thuộc!

Quay đầu, sau khi thấy rõ người, miệng há thành hình chữ “O”, trong đôi mắt trong trẻo như mặt nước tràn ngập không thể tin, kinh ngạc và không thể nào, không phải anh mang con trai về nhà sao? Sao còn ở đây?

Ánh mắt Úy Nam Thừa sắc bén vững vàng tập trung vào người phụ nữ trong ngực, trong tròng mắt đen chớp động một đám ngọn lửa nhỏ, hình như có khuynh hướng bùng nổ, môi mỏng mím thật chặt, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Tài xế taxi kia thấy tình thế không ổn, cho rằng anh là xã hội đen, “Vèo” một cái lái xe chạy trốn thật nhanh.

Trong lòng Thiên Ca Tuệ thầm nói không xong, đôi môi mấp máy mấy cái, cũng không nói ra một chữ, hoàn toàn bị khí thế cường đại của Úy Nam Thừa kinh hãi.

“Anh bị Fire rồi hả?” Giọng nói tuyệt đối âm trầm.

Thân thể người nào đó ngửa ra sau một phân, eo ếch vẫn bị giữ chặt vững vàng.

“Anh là sản phẩm không hợp quy cách? Cho nên cần quay về nhà máy sửa chữa?” Một cơn gió độc “Vèo vèo” thổi qua.

Thân thể người nào đó tiếp tục ngửa ra sau một phân, rất muốn trực tiếp ngất đi.

“Không có anh? Con trai cũng được sinh ra?” Gió lạnh đến thấu xương!

“Vốn chính là vậy!” Thiên Ca Tuệ ngước đầu lên nhỏ giọng lầm bầm.

“Em lặp lại lần nữa!” Úy Nam Thừa cắn răng nghiến lợi hừ lạnh, người phụ nữ đáng chết này, lá gan càng lúc càng lớn!

“Lặp lại lần nữa thì thế nào chứ? Vốn chính là vậy! Chỉ cần đàn ông và phụ nữ quan hệ tình dục, cũng sẽ sinh con có được không! Có gì đáng ngạc nhiên!” Thiên Ca Tuệ không vui khẽ nói.

Dám uy hiếp cô! Hừ! Còn dám uy hiếp cô, cô lập tức ly hôn! Không phải cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ đi cục dân chính đổi thành giấy chứng nhận ly hôn màu xanh lá sao? Có gì khó!

Ngón tay cái của Úy Nam Thừa mân mê môi bà xã, tròng mắt đen không hề chớp nhìn cô chằm chằm, giọng nói cuốn hút lại hấp dẫn, “Anh hỏi chính là em, không phải người khác.”

Kết hôn đã bốn năm, Thiên Ca Tuệ chưa từng thấy Úy Nam Thừa phát giận lớn như vậy với mình, mặc dù hai người đã từng náo loạn mâu thuẫn, bình thường là bên đó sai rồi, bên kia sẽ chịu thua cầu xin tha thứ, sau đó lăn ga giường rồi chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có.

Lần này, rõ ràng cho thấy huyên náo một lần dài nhất, chủ yếu chính là hành động của Úy Nam Thừa quá mức ác liệt! Lừa cô nói đi công tác nhưng thật ra ở chung một đêm với bạn gái mối tình đầu, cho dù chưa từng phát sinh chuyện gì nhưng cũng tuyệt đối không thể tha thứ!

Cô nghĩ tình yêu thật ra rất đơn giản: Em đối xử tốt với anh, anh phải rất tốt với em; mọi người tin tưởng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, không cần che giấu, có sao nói vậy.