Cực Hạn

Chương 113: Cô nghĩ thế nào ?




Trong nháy mắt đó, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy, anh lớn lên thật sự rất giống thiên sứ, xinh đẹp không gì sánh kịp.

Bỗng nhiên Trầm Hoan lại quay đầu lại, con ngươi xán lạn như tinh thần thật tốt chống lại ánh mắt Diệp Hiểu Hạ, khiến cô hơi hơi thẹn thùng. Anh chớp chớp mắt, không đầu không đuôi hỏi: "Cô họ Hạ đúng không?"

"Hửm?" Đối với một đột nhiên vấn đề bay tới như vậy Diệp Hiểu Hạ không phản ứng kịp, chỉ nhìn Trầm Hoan, không hiểu ý gì.

Trầm Hoan thấy Diệp Hiểu Hạ không hiểu ý của mình, vì thế cẩn thận lập lại một lần: "Tôi nghe thấy Chẩm Lưu gọi cô là tiểu Hạ, cô là họ Hạ phải không?"

Lúc này Diệp Hiểu Hạ xem như hiểu rõ ý của Trầm Hoan, cô cong mặt mày, cười trả lời: "Không là, tên của tôi là Hiểu Hạ, ý là tảng sáng mùa hè."

Trầm Hoan nghe vậy, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ lại sâu thêm vài phần, anh dừng một chút, như đang nghĩ gì đó. Sau một lúc lâu, anh lại hỏi: "Vậy, cô họ gì? Ý của tôi là tên đầy đủ của cô là gì?"

"Tôi họ Diệp, Diệp Hiểu Hạ."

Môi Trầm Hoan vốn khép chặt bởi vì Diệp Hiểu Hạ mà nói hơi hơi mở ra, anh nhìn Diệp Hiểu Hạ, dùng biểu cảm rất nghiêm túc rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Diệp Hiểu Hạ bị anh nhìn thì hơi thẹn thùng, cô cúi đầu thấp xuống, vươn tay dùng tư thế vén tóc che giấu sự xấu hổ của: "Có, có cái gì không đúng hả?"

"Không, không có gì." Trầm Hoan quay đầu, buông xuống mí mắt, nhìn cặp lồng cơm trong tay, khóe môi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cong lên một đường cong không dễ nhận ra. Anh nói: "Đây là một cái tên rất êm tai."

Trầm Hoan rất kỳ lạ.

Tuy biểu hiện của anh không có gì khác bình thường, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn ẩn ẩn cảm thấy, anh hơi kỳ lạ. Đặc biệt vừa nãy khi cô rời khỏi phòng khám, anh cư nhiên phá lệ bảo cô trên đường phải cẩn thận. Đến cùng là cô phát sốt, hay là anh phát sốt ?

Diệp Hiểu Hạ cầm cặp lồng cơm trống không một đường về nhà, cả đầu nghĩ đều là vấn đề làm cho người ta khó hiểu căn bản tìm không thấy đáp án như vậy.

Mới đi vào tiểu khu, thì thấy Thư Tiểu Mãn và Bạch Thiên Minh đi tới dưới lầu nhà mình.

Sao hai người này lại đến cùng nhau ?

Tuy trong lòng Diệp Hiểu Hạ nói thầm, nhưng vẫn mở miệng kêu hai người. Tự nhiên Thư Tiểu Mãn rất sôi nổi đi qua, còn Bạch Thiên Minh có vẻ vô cùng cẩn thận, anh ta đứng ở chỗ rất xa, có vẻ vô cùng mất tự nhiên, ánh mắt và biểu cảm nhìn Diệp Hiểu Hạ tràn đầy là áy náy.

Nhìn thấy anh ta thành dạng này, trong lòng Diệp Hiểu Hạ có vướng mắt, nhưng nhìn mặt mũi viện trưởng cũng không thể để anh ta không xuống đài được. Vì thế nhàn nhạt chào hỏi, lập tức đi lên lầu .

Thư Tiểu Mãn vẫn là một kẻ nói nhảm, đi theo sau cô líu ríu, Bạch Thiên Minh đi theo sau hai người giữ vũng khoảng cách hai bước này, không nói chuyện.

Đi tới cửa nhà, Diệp Hiểu Hạ mở cửa, cho Thư Tiểu Mãn đi vào trước, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thiên Minh, mặt lạnh: "Chỗ này của tôi nhỏ, sẽ không tiếp đãi anh."

Bạch Thiên Minh gật gật đầu, nhìn tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Tiểu Mãn, anh ở dưới lầu chờ em."

Thư Tiểu Mãn vừa thấy thế này vội vàng hoà giải: "Chị Hiểu Hạ, hôm nay là viện trưởng bảo em mang Bạch Thiên Minh tới tìm chị, chị không thể đuổi anh ấy như vậy."

Diệp Hiểu Hạ vừa nghe là ý của viện trưởng Vương, cũng không nói gì. Cô nhíu nhíu mày, liếc Bạch Thiên Minh một cái, xoay người vào phòng, hừ lạnh : "Như vậy tùy anh ta đi."

Thư Tiểu Mãn vội vàng nháy mắt với Bạch Thiên Minh, mang anh ta vào phòng, đóng cửa lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn, trong phòng trống trơn, phòng khách ngay cả cái bàn cũng không có, chỉ có vài băng ghế nhỏ không giống nhau đặt chỉnh tề ở góc tường, trong lòng biết đồ bên trong đều bị người đòi nợ nâng đi rồi, lại càng phát thẹn với Diệp Hiểu Hạ .

"Tùy tiện ngồi đi, điều kiện nơi này không tốt." Diệp Hiểu Hạ nhắc hai cái ghế tới tùy tay đặt trên đất, ý bảo hai người ngồi xuống.

Sau khi ba người đều ngồi vào chỗ của mình về sau, Diệp Hiểu Hạ đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói đi, viện trưởng bảo anh tìm tôi có chuyện ?" Tuy rằng cô không nhìn Bạch Thiên Minh, nhưng lời này cũng là nói với Bạch Thiên Minh.

Bạch Thiên Minh tự nhiên biết, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thư Tiểu Mãn đã cướp lời: "Viện trưởng nói..."

"Bạch Thiên Minh anh không có miệng sao?" Thư Tiểu Mãn mới mở đầu, đã bị Diệp Hiểu Hạ đánh gãy. Cô ta nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ lại nhìn nhìn Bạch Thiên Minh, cuối cùng sáng suốt ngậm miệng lại, không lại nói nhiều.

"Hiểu Hạ, mười vạn đồng tiền kia anh sẽ trả lại cho em." Bạch Thiên Minh cúi đầu, giọng nói thành khẩn: "Anh biết anh từng làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ sự, thực xin lỗi em. Anh không xin em tha thứ, chỉ muốn cho em biết, anh thật sự biết sai rồi."

"Viện trưởng bảo anh đến vì nói những lời này sao?" Diệp Hiểu Hạ thở dài, tuy khẩu khí không cứng rắn như lúc nãy, nhưng cũng không có dấu hiệu mềm hoá: "Tôi đã biết, tôi rất mệt, các người đi về trước đi."

"Không, Hiểu Hạ, còn có việc khác." Bạch Thiên Minh thấy Diệp Hiểu Hạ nói lời đuổi khách, cũng không vô nghĩa nữa, nói thẳng ra ý đồ của mình: "Anh biết bản lĩnh của anh, muốn trong khoảng thời gian ngắn lấy hơn một trăm nhiều vạn không có khả năng, anh hỏi viện trưởng có cách gì có thể không phạm pháp nhưng kiếm nhiều tiền không, viện trưởng bảo anh tới hỏi em, cho nên, anh..." Giọng anh ta dần dần thấp đi xuống: "Cho nên, anh tới hỏi hỏi em."

Diệp Hiểu Hạ cũng không lập tức trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Bạch Thiên Minh rất lâu, có thế này mới đứng lên nói: "Có một thứ này có lẽ anh biết." Nói xong cô ý bảo Bạch Thiên Minh đi theo cô vào phòng ngủ.

Bạch Thiên Minh đi theo vào phòng ngủ, Thư Tiểu Mãn cũng lập tức đi theo vào phòng ngủ.

Nhìn máy trò chơi màu lam đặt ở phòng ngủ kia, Bạch Thiên Minh sững sờ ở đó, qua thật lâu về sau anh mới tìm được giọng nói của mình: "Em dựa vào Cực Hạn kiếm tiền sao?"

"Ở trong mắt anh, có lẽ trò chơi chỉ là cách giải trí, nhưng là, đối với tôi mà nói, nó lại là thủ đoạn mưu sinh." Diệp Hiểu Hạ chậm rãi đi tới ngồi xổm trước máy trò chơi, ngón tay lướt qua khoang bóng loáng kia. Lại nói tiếp thật là may mắn, tam gia kia dù bắt mình đi, cũng không lấy máy trò chơi này.

Bạch Thiên Minh đi khỏi. Lúc đi, anh ta cúi đầu rất sâu với Diệp Hiểu Hạ, không lại nói xin lỗi, cũng không có nói gì khác.

Thư Tiểu Mãn cũng đi theo anh ta, nhưng trước khi đi, tiểu nha đầu này ôm nhiệt tình và hiếu kỳ trước nay chưa có với máy trò chơi này, ríu ra ríu rít làm hòa dịu không khí lạnh như bang giữa Diệp Hiểu Hạ và Bạch Thiên Minh.

Tiễn hai người, thế này Diệp Hiểu Hạ mới cảm thấy cả người đều muốn rời ra từng mảnh, hỗn loạn rửa mặt chải đầu rồi ngủ mất.

Sáng ngày hôm sau Diệp Hiểu Hạ theo thường lệ đi đưa cơm cho Trầm Hoan, giữa trưa trở về, thấy thời gian còn sớm, cô đi vào trò chơi. Lúc này cũng không lập tức vào trò chơi, mà là lẳng lặng nằm trong khoang trò chơi, thưởng thức hoạt hình của《 cực hạn OL》.

Ban đầu cô vội vàng kiếm tiền, chưa từng có thời gian nhàn nhã làm chuyện như vậy. Thường thường vào máy trò chơi thì lập tức trực tiếp login vào trò chơi, nào có xem qua cảnh đẹp phô thiên cái địa, chuyện xưa rung động đến tâm can.

Nợ nần biến mất, cả người cũng trở nên thoải mái. Diệp Hiểu Hạ đứng bên cạnh sông đào bảo vệ đế đô, trong lúc nhất thời không biết mình muốn đi làm gì, chỉ ngốc nghếch nhìn dòng chảy trong suốt từ sông đào bảo vệ chảy vào, bên trong cư nhiên còn có không ít cá nhỏ hình dạng khác nhau bơi qua bơi lại, thật là đáng yêu.

Cô đang ngẩn người ở nơi này, bỗng nhiên, có một người đứng trước mặt cô, hỏi: "Xin hỏi cô có phải hội trưởng Cửu Trọng Thiên Diệp Hiểu Hạ không?"

Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy là một nam tử khuôn mặt trẻ tuổi sạch sẽ thanh tú, anh ta mặc một thân giáo phục đan sĩ màu xanh, nhìn từ giáo phục kia, người này ít nhất đã ngoài bảy mươi lăm cấp. Nhưng, Diệp Hiểu Hạ xác nhận mình cũng không biết anh ta.

Đối với câu hỏi nam tử này đặt ra, Diệp Hiểu Hạ sửng sốt ba giây, mới xem như phản ứng lại. Cô quả thật có một thân phận là hội trưởng Cửu Trọng Thiên, vì thế cô gật gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."

"Tôi là một hội viên của Cửu Trọng Thiên, tôi tên Như Mặc Thấm Trần." Nam tử này tự giới thiệu một chút.

Vừa nghe là hội viên công hội mình, Diệp Hiểu Hạ không khỏi có vài phần thẹn thùng, cô là hội trưởng đó, nhưng là cũng chỉ có mặt trong mấy ngày lập hội, sau đó cơ bản không ở tuyến, giờ bị hội viên nhận ra, cô cư nhiên không biết người ta, thật sự là quá xấu hổ .

"Nga, chào anh, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Như Mặc Thấm Trần nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt sâu thẳm. Tuy trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, nhưng, Diệp Hiểu Hạ vẫn vì kia ánh mắt chuyên chú mà cảm thấy kỳ lạ. Bỗng nhiên anh ta mở miệng nói: "Tôi muốn biết ý nghĩa cô thành lập công hội này là gì?"

"Như thế nào?" Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm nghiêm túc của Như Mặc Thấm Trần, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này hơi không đúng.

"Nếu cô chỉ vì chơi đùa, hôm nay tôi hao phí thời gian tới tìm cô là lãng phí hoàn toàn. Nếu cô kiến lập vẫn có chút khát vọng, như vậy tôi muốn biết loại tình huống này của công hội đến cùng là chuyện gì xảy ra? Cô làm hội trưởng có thể cho tôi một lời giải thích không?" Mặt Như Mặc Thấm Trần không biểu cảm, nhưng, cũng có thể cảm thấy phẫn nộ phát ra từ nội tâm.

"Chuyện gì?" Biểu cảm Diệp Hiểu Hạ cũng nghiêm tức lên: "Ngượng ngùng, thời gian trước vì việc tư mà tôi luôn luôn không thể login, không biết anh nói là chuyện gì, nếu anh không để ý, có thể nói rõ ràng một chút cho tôi không?"

"Cô không biết?" Như Mặc Thấm Trần vì lời nói của Diệp Hiểu Hạ, biểu cảm hơi hơi thay đổi. Nếu nói vừa rồi là có thể cảm giác được anh phẫn nộ, thì bây giờ, vẻ mặt của anh ta từ đầu chí cuối thuyết minh anh thật sự phẫn nộ rồi.

"Tôi quả thật không biết anh nói chuyện gì." Diệp Hiểu Hạ nhìn anh ta nhăn mày và mũi thở hơi hơi mở ra trong lòng trần xuống.

"Được rồi, cô không biết. Trúc Nhận Ngàn Trần, Máng Xối Hoa Lưu, Điền Gia Nhị Thiếu Gia ỷ vào thân phận quản lý viên lấy dược thành phẩm trong kho hàng bán đi cô cư nhiên không biết!! Không phải bọn họ nói cô và bọn họ là bạn tốt trong hiện thực sao? Không phải bọn họ nói việc này đều là cô cho phép sao? Giờ cô nói với tôi cô không biết! Diệp Hiểu Hạ, cô đừng tưởng rằng cô là hội trưởng, cô là dược sư đại tông sư duy nhất trong cả trò chơi thì ỷ thế hiếp người không biết xấu hổ như vậy!"

Nghe Như Mặc Thấm Trần nói, Diệp Hiểu Hạ đã trợn mắt há mồm, trong đầu loạn thành một mảnh.