Cực Hạn

Chương 127: Bích Thủy Thần Thú




Dù sao từng đánh Bích Thủy Thần Thú rất nhiều lần, mọi người đã rất quen thuộc với quá trình.

Từ khi vừa vào Vô Tẫn Thâm Uyên, một đội ngũ tiến lên hình thức đánh quái bên trong cơ hồ có thể dùng từ nghiền nát để hình dung. Thực ra Diệp Hiểu Hạ rất muốn giúp đỡ một chút, diệt quái, nhưng, cô căn bản không có cơ hội ra tôiy, chỉ thấy tất cả quái dọc theo đường đi đều đã bị đội ngũ cận chiến phía trước đẩy ngã hết, tốc độ kia... Thiết thái cũng không hơn gì cái này.

Nhìn thi thể quái vật dọc theo đường đi, cấp bậc cũng không thấp, ít nhất đều là quái tinh anh cấp chín mươi, nhưng những quái vật này trước mặt công hội Sát đúng là yếu ớt như giấy. Cứ một đường giết hại như vậy, đại đội đi tới trước một cái động khổng lồ rất nhanh, Vân Ẩn đi phía trước, lấy cái gì đó ra từ trong túi ra đổ vào trong hố rồi nhanh chóng lui trở về, tiếp theo thì thấy các chức nghiệp bắt đầu tự đứng vị trí.

Bởi vì Diệp Hiểu Hạ lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa lần này cô đến căn bản là đi ngang qua, cho nên cũng không đặc biệt hỏi vị trí của mình, tự giác đi theo đội ngũ âm dương sư, đứng trên vị trí xa xa.

Mới vừa đứng vững, Vân Ẩn mật cô: "Hiểu Hạ một hồi cô đừng quá mãnh liệt đánh, đừng thưởng thù hận, chỉ cần cam đoan sinh mệnh của mình nhất định còn sống là được rồi."

"Được, tôi đã biết." Như vậy đương nhiên là tốt nhất, mặc dù tử vong trong bí cảnh như vậy sẽ không rớt cấp, nhưng phí sửa chữa quần áo trên người này cũng không rẻ, có thể không chết, tự nhiên là không chết tốt hơn.

"Một hồi đại chiêu kia ra, tôi sẽ làm cho người che huyền phù thuật cho cô, cô không cần lo lắng." Qua một hồi Vân Ẩn lại nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói chuyện với Diệp Hiểu Hạ. Diệp Hiểu Hạ không khỏi cảm khái, không liên quan có phải có thành kiến với Vân Ẩn không, người này làm việc đúng là chu đáo, tình huống gì cũng nghĩ đến trước tiên, làm cho người tôi không thể không bội phục.

" Tạp toái ở đâu tới, dám quấy rầy ngô thanh tu! Ngô muốn đưa các ngươi đến Địa ngục!" Tiếng rống động trời lên phát ra từ phía dưới, giọng kia cực lớn, khiến mặt đất cũng kịch liệt run run lên, nếu không phải bên người có một âm dương sư nhanh tay đỡ cô một chút, đoán chừng hiện tại Diệp Hiểu Hạ đã ngã trên đất .

Cô vội vã đứng vững, thậm chí còn chưa kịp nói lời cảm tạ âm dương sư kia, chiến đấu chân chính đã mở màn.

Giai đoạn đầu tiên vô cùng thoải mái, được cho là đứng cọc chiến đấu, chỉ cần phân ra là được rồi, giai đoạn thứ hai cũng không có gì khó khăn, chính là cả đội ngũ chạy vị vòng quanh Bích Thủy Thần Thú. Tương đối khó khăn là giai đoạn thứ ba, bởi vì BOSS sẽ phóng thích kỹ năng công kích đất rung núi chuyển phạm vi lớn, làm mọi người bị đánh bay ra sau, cần nhũ mẫu tuần tự phóng lạc vũ thuật cho mọi người, nếu không thì tính không bị BOSS đánh chết, cũng bị ngã chết.

Tiến công chiếm đóng như vậy khi Diệp Hiểu Hạ xem video clip đánh Bích Thủy Thần Thú cũng đã rục rịch rồi. Nhưng rục rịch cũng tốt, cô cũng là lần đầu tiên tiếp xúc đến BOSS này, lần đầu tiên bị đánh bay, cô phát hiện, tư vị kia... Quả nhiên là mất hồn nói không nên lời.

Nhưng càng thêm mất hồn là, cư nhiên không có người che huyền phù thuật cho cô, mắt thấy cô thẳng tắp rơi trên đất, nếu không phải trong nháy mắt tiếp cận mặt đất kia, Tố luôn luôn lơ lửng trên không trung che vòng bảo hộ cho cô, đoán chừng, tên của cô đã xuất hiện trên bàn thờ.

Diệp Hiểu Hạ ngã trên đất, may mà cái vòng bảo hộ kia hấp thu đại bộ phận thương hại, nên cô cũng không có rớt bao nhiêu máu. Cô vội vã nhét một viên thuốc vào miệng, mới phát hiện, tất cả mọi người đều lơ lửng trên không trung, không khỏi hơi囧, không phải đâu... Chẳng lẽ giờ chỉ còn có cô đứng trên mặt đất sao.

May mắn sau khi Bích Thủy Thần Thú phóng thích một lần đất rung núi chuyển, nó sẽ người tất cả công kích lâm vào trạng thái vô địch một phút đồng hồ, một phút đồng hồ này là thời gian hai bên tu chỉnh, bằng không, giờ Diệp Hiểu Hạ đã sớm bị Bích Thủy Thần Thú chụp chết.

Trong kênh đội ngũ truyền đến giọng nói tức giận của Vân Ẩn: "Lan Hồ Điệp! Tôi bảo đan sĩ các người che huyền phù thuật cho mọi người! Vì sao có người ngã xuống !"

Giọng Lan Hồ Điệp có vẻ không chút để ý, cũng không để Vân Ẩn tức giận ở trong lòng: "Đan sĩ chúng tôi tổng cộng mới bao nhiêu người, che huyền phù thuật cho cả đoàn nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ có thiếu sót, đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Lại nói, cô cũng không phải chủ lực DPS, anh xem cô ta đi, chỉ là kẻ đi ngang qua tôi, làm gì lãng phí lam của đan sĩ chúng tôi."

"Là cô chỉ huy hay là tôi chỉ huy!" Hiển nhiên Vân Ẩn bị chọc giận, tuy rằng hình tượng của anh luôn luôn là khiêm tốn kì nhân, nhưng giờ này khắc này anh cũng nhịn không được nổi nóng, hận không thể kêu to vài tiếng phát tiết lửa giận.

" Được thôi được thôi, tôi sai lầm rồi còn không được sao, nhưng anh Vân Ẩn à, giờ cô ta cũng ngã xuống rồi, tôi có thể có biện pháp nào chứ. Nếu không tôi lần sau chú ý, nhất định sẽ không lại cho những người khác ngã xuống ." Tuy rằng Lan Hồ Điệp nhận sai trên miệng, nhưng không có một chút ý tứ xin lỗi, ngược lại cười hề hề vui vẻ.

"Chạy theo hướng của tôi, ở trong nước cánh của tôi không có cách nào thả ra, em chạy đến phía dưới tôi, tôi ôm em lên, " ngay khi hai người đánh nước miếng chiến, giọng nói của tố lại từ mật ngữ bí truyền vào tai Diệp Hiểu Hạ.

Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, sau khi xác định vị trí Tố trong không trung, dùng đạp lãng vô ngân chạy tới chỗ của anh.

Nhưng, vị trí trên mặt đất và vị trí trên không trung thật sự khác nhiều lắm, Diệp Hiểu Hạ còn chưa có chạy đến chỗ của Tố, lại nghe thấy Bích Thủy Thần Thú kia rống to: "Các ngươi chọc giận ngô ! Ngô muốn cho các ngươi biết tư vị tử vong là thế nào!"

"Đan sĩ! Thêm huyết cho âm dương sư trên đất, ngàn vạn không thể cho cô ấy treo!" Vân Ẩn thấy Diệp Hiểu Hạ chạy tới chỗ Tố, mà giờ phút này thời gian Bích Thủy Thần Thú tu chỉnh đã hết, không khỏi khẩn trương, anh không biết nếu Diệp Hiểu Hạ treo, cái thứ đề cao bạo dẫn kia gì còn hữu hiệu không, cho nên, chỉ có thể yêu cầu mọi người bảo đảm Diệp Hiểu Hạ không chết."MT đi lên giữ chặt thù hận, DPS xuất ra, giữ âm dương sư trên đất!"

Vân Ẩn càng là nói như vậy, Lan Hồ Điệp càng giận, cô dứt khoát nói ở kênh thảo luận của đan sĩ: "Không cần lo cho cô ta, dù sao giờ cô ta chết cũng không thể ảnh hưởng cái gì, mọi người nhất định phải để ý MT và tất cả DPS, bọn họ ai treo, thì thật sự xong rồi."

"Nhưng, không phải Vân Ẩn nói không thể cho âm dương sư kia treo sao?"

Nghe nói như thế, Lan Hồ Điệp hung hăng trừng Diệp Hiểu Hạ còn đứng trên mặt đất, tức giận nói: “Cô có rảnh rỗi thì thêm cho cô ta, tôi nói trước, nếu mục tiêu của cô xuất hiện bất luận bất trắc gì, chớ có trách tôi trừ điểm của cô!"

Cô ta đã nói tới đây, những đan sĩ khác cũng không thể nói thêm cái gì, lại càng không ném mục tiêu trị liệu của mình đi bận tâm Diệp Hiểu Hạ , kết quả là, Vân Ẩn nói bao nhiêu câu vẫn chỉ là nói suông.

Tuy Vân Ẩn ở kênh chỉ huy luôn luôn kêu đan sĩ thêm huyết cho cô, nhưng thủy chung không có một kỹ năng bổ huyết nào dừng trên người Diệp Hiểu Hạ, nếu không phải trên người cô dược nhiều, chỉ sợ đã sớm treo.Cả đội ngũ bắt đầu công kích Bích Thủy Thần Thú, Diệp Hiểu Hạ cũng có thể hiểu giờ chỉ sợ không có ai lại bận tâm đến an toàn của cô. Cô vừa chạy vị, vừa uống thuốc bổ huyết cho mình, cũng không có chịu nhiều thương tổn.

Vân Ẩn vừa nhìn Diệp Hiểu Hạ chạy vị chuẩn xác trong phần đông thương hại, lại còn phải lưu tâm chỉ huy chiến đấu, chỉ cảm thấy chưa từng mệt như vậy. Nhưng, không thể không nói, Diệp Hiểu Hạ chạy vị vô cùng chuẩn xác vô cùng tinh chuẩn, thậm chí so với rất nhiều DPS trong công hội còn chính xác hơn, không chỉ như thế, cô còn đoán rất chuẩn, thường thường kỹ năng kế tiếp của BOSS chưa phóng ra đến đã linh hoạt tránh được phạm vi công kích của nno1, không thể không nói, cô là một Âm dương sư tốt lắm.

Càng xem như vậy, Vân Ẩn lại càng sinh ra ý nghĩ lấy Diệp Hiểu Hạ đến công hội của mình.

Chính là... Đan sĩ hôm nay... vừa nghĩ tới đám người ăn hại này thì Vân Ẩn nhịn không được muốn mắng người. Nếu không phải anh không thể rời khỏi vị trí hiện tại, anh cũng hận không thể đi lên BUFF vài cái lại bổ máu cho Diệp Hiểu Hạ.

Đang lúc chiến đấu thoạt nhìn thuận buồm xuôi gió, chỉ thấy kia Bích Thủy Thần Thú lung lay người, quát to một tiếng ô oa oa, Diệp Hiểu Hạ đang chạy vị bỗng nhiên phát hiện có một lốc xoáy thất lớn kéo cô tới chỗ Bích Thủy Thần Thú. Cô vốn định đứng lại, sau đó phát hiện mình căn bản là đang bay, cả người bay ra ngoài như con diều.

Không chết như vậy chứ! Diệp Hiểu Hạ ở trong lốc xoáy cào ra một viên siêu cấp cầm máu cao nhét vào miệng, hi vọng sẽ không chết mất như vậy. [rin: cho người ta là cao cấp cầm máu, cho mình là siêu cấp, xem như còn có chút thông minh]

"Hiểu Hạ!" Một tiếng hô to làm cô ngẩng đầu lên trong lốc xoáy, chỉ thấy Tố một thân hắc y bên ngoài lốc xoáy chạy vội tới chỗ cô.

"Tố!" Diệp Hiểu Hạ chỉ còn kịp kêu ra cái tên này, sau đó tầm nhìn của cô triệt để bị màu đen bao trùm .

Một khắc Diệp Hiểu Hạ bị lốc xoáy hút đi Tố lập tức vọt đi qua, tốc độ của anh cực nhanh, cơ hồ là đuổi theo lốc xoáy kia, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, cuối cùng Bích Thủy Thần Thú cuốn Diệp Hiểu Hạ vào cái động kia, biến mất không thấy.

"Anh Tố!" Lan Hồ Điệp thấy Tố xông ra ngoài, cũng không quản vị trí của mình ở đâu cũng không quản mục tiêu trị liệu của mình ở nơi nào, đuổi theo Tố xông ra ngoài theo.

"Đoàn đội của bạn đã rời khỏi chiến đấu." Hệ thống vô tình thông báo lần này Vân Ẩn chiến đấu lại thất bại một lần nữa, kết quả như vậy dù là Vân Ẩn tính tình tốt cũng nhịn không được cúi đầu mắng một câu.

Tố muốn nhảy vào cái động Bích Thủy Thần Thú xuất hiện kia nhưng kết quả có được cũng là khu vực không thể tới, điều này làm cho anh nóng vội vô cùng.

"Anh Tố, anh đừng đứng ở chỗ này, vạn nhất một hồi BOSS đi ra, sẽ đánh tới ngươi ." Lan Hồ Điệp cũng đã vọt tới phía sau Tố, cô ta cười tủm tỉm lôi kéo Tố, thoạt nhìn tâm trạng thật tốt.

Đúng là tốt, vốn muốn cho con nhỏ kia chết một lần, không nghĩ tới lúc này trực tiếp bị cuốn đi, đúng là đại khoái nhân tâm.

Tố lại lạnh lùng bỏ Lan Hồ Điệp ra, nhìn cô ta một cái thật sâu, dung giọng nói đạm mạc mà lạnh nhạt nhẹ nhàng nói: " Cút."