Cực Hạn

Chương 147: Đi ra lăn lộn, sớm hay muộn cũng xong




Làm ăn thành công, tự nhiên tâm trạng không thể tốt hơn. Diệp Hiểu Hạ và Vân Ẩn hài hòa mỹ mãn hưởng dụng mỹ thực đặc sắc của thành cửu ti này, ăn uống linh đình, anh tới tôi đi, vô cùng vui vẻ. Hai người đang vui chơi giải trí ở nơi này, bỗng nhiên nghe thấy hệ thống thông báo một tin tức "Lòng hại nhân chi tâm không thể có, lòng phòng nhân không thể thiếu. Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân anh hùng! Người chơi Tử Tước Ái Nhân bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu Diệp Hiểu Hạ, thời gian đuổi giết ba tháng!"

Vân Ẩn nghe thấy tin tức này, sắc mặt trùng trùng kinh ngạc một chút, anh tôi nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ, không phải không quan tâm hỏi: " Xảy ra chuyện gì? Sao Tử Tước Ái Nhân lại mua mạng ba tháng?"

Lúc Diệp Hiểu Hạ vừa nghe tin tức như thế cũng nao nao, nhưng, sau đó cô lập tức thoải mái. Ngẫm lại tất cả ở thôn Đào Nguyên, cô gái này thích mang thù như thế, nếu từ thôn Đào Nguyên đi ra mà không mua mạng mình mới là kỳ lạ. Cô thở dài một hơi, quả nhiên con người là không thể làm chuyện quá đáng, mình mua mạng người khác ba tháng, tự nhiên sẽ có người mạng mình, đúng là oan oan tương báo khi nào kết thúc.

"Không có việc gì, chỉ là việc vặt lông gà vỏ tỏi thôi, không cần quá đặt trong lòng." Sắc mặt Diệp Hiểu Hạ cũng không thay đổi, thậm chí vẫn duy trì tươi cười nhợt nhạt kia, cô đứng dậy, bưng một ly rượu lên đổ vào trong miệng, sau đó nhìn Vân Ẩn nói: "Còn có hai giờ thì tôi sẽ bị đuổi giết. Trong khoảng thời gian này tôi phải đi chuẩn bị đồ chạy nạn, không thể tiếp tục tán gẫu với anh."

"Hiểu Hạ..." Vân Ẩn cũng đứng lên, một phen giữ chặt cổ tôiy cô, nhíu mày: " Tôi đi Tử Tước Ái Nhân đó giúp cô, thủ tiêu đuổi giết."

"Không cần." Diệp Hiểu Hạ lắc lắc đầu, ánh mắt của cô xẹt qua một tia làm cho người tôi nắm không được: "Đây là ân oán giữa tôi và cô tôi, tuy rằng tôi cảm thấy không có gì lớn lao, nhưng cô tôi lại cảm thấy nghẹn khuất, dù sao anh cũng phải cho người tôi một cơ hội phát tiết."

"Hiểu Hạ, như vậy không tốt." Vân Ẩn vẫn nhíu mày: "Đây là ba tháng, không phải ba ngày."

Diệp Hiểu Hạ lại nao nao, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ngôi nhà cao cao của thành chủ thành Cửu Ti, bỗng nhiên bên môi cô lộ ra một tia tươi cười nhợt nhạt, ý vị sâu xa: "Ba tháng sao? Có lẽ dùng không tới." Dứt lời cô rút cổ tôiy ra từ tôiy trong Vân Ẩn, cười nói: "Vân Ẩn, đừng là xen vào việc của người khác, anh là hội trưởng một công hội lớn, tôi nghĩ nhất định anh không có công phu quản chuyện nhàn của tôi phải không?"

Vân Ẩn thở dài một hơi, "Nếu cô cần gì, nhất định cho tôi biết, tôi sẽ đưa qua cho cô."

Diệp Hiểu Hạ cười ha ha: "Vân Ẩn, nếu tôi có thứ gì anh cần, còn có thể tìm anh buôn bán, nhưng... Giá một phần cũng sẽ không thiếu."

Vân Ần thấy dáng vẻ này của Diệp Hiểu Hạ, như cũng không để chuyện đuổi giết này trong lòng, nội tâm hơi bình tĩnh một chút, anh cũng cười yếu ớt gật đầu: "Nếu là thứ tốt, không cần cô nói một phần không ít, tôi còn có thể thưởng phí di chuyển cho cô."

Anh nhẹ nhàng nửa thật nửa giả như vậy, cùng với tươi cười sang sảng kia của Diệp Hiểu Hạ, sóng nước trong phòng như mở ra. Mà Diệp Hiểu Hạ cũng kéo cửa phòng ra, thân thể linh hoạt chạy xuống dưới lầu.

Bắt đầu từ khi hệ thống tuyên bố mua mạng, tên tất cả thủ vệ Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy sẽ biến thành màu vàng, hai giờ sau, tên của bọn họ sẽ biến thành màu đỏ. Sau khi tên thủ vệ biến thành màu đỏ, vậy thì thuyết minh chỉ cần Diệp Hiểu Hạ bước vào phạm vi công kích của bọn họ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên, trong vòng hai giờ này, cô cần xử lý xong mấy chuyện quan trọng nhất của mình.

Cô bước nhanh, tiểu Ngũ ở phía sau cũng bước nhanh theo, Diệp Hiểu Hạ nói: "Tiểu Ngũ, lần này chỉ sợ anh phải mất mạng thiên nhai cùng tôi rồi."

Tiểu Ngũ lại hi hi ha ha cười: "Khi nào thì ảnh vệ không phải bỏ mạng thiên nhai?"

Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn tiểu Ngũ, chỉ thấy ánh mắt anh sáng như sao, tươi cười trên khóe môi vô cùng xán lạn, cô thở ra một hơi. Dù tương lai mình phải đi ngày đâu, nhất định anh sẽ ở bên người cô, đây là một loại cảm giác an toàn không thể nào thay thế được, mỗi khi cô quay đầu thấy khuôn mặt tươi cười này, thì nhịn không được mà yên lòng.

Tử Tước Ái Nhân mua mạng vốn cũng đã đủ làm cho người ta nghị luận, mà đối tượng bị mua mạng này cư nhiên là Diệp Hiểu Hạ, càng làm cho người ta xem đủ. Người gặp qua Diệp Hiểu Hạ đều biết đây là một âm dương sư trang bị một loại, cấp bậc một loại, thao tác không có trở ngại, nhưng trên người cô lại có nhiều truyền kỳ lắm.

Dược sư Đại tông sư, hội trưởng công hội đầu tiên của bản đồ Trung Quốc, cùng với... đối tượng chuyện xấu của đệ nhất cao thủ Tố.

Đương nhiên, chuyện cuối cùng Diệp Hiểu Hạ vô cùng không vừa ý thừa nhận, loại hình tượng nhân vật chính trung tâm Bát Quái này, đoán chừng ai cũng tránh không kịp. Nhưng, không quản cô bằng lòng hay không bằng lòng, chuyện mua mạng hôm nay, lại một lần đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.

Trên thế giới nhất định nổ tung, Diệp Hiểu Hạ không có lá gan kia, càng không có tâm trạng, thời gian lật xem Bát Quái như vậy, chỉ bước nhanh về kho hàng thành Cửu Ti.

Mới vừa vào kho hàng, hình như có người nhận ra cô, bọn họ cũng không dám tiến lên, chỉ tránh ở một bên nhỏ giọng nghị luận. Diệp Hiểu Hạ cũng bất chấp suy nghĩ của người khác là gì, nhanh chóng lấy đi rồi bặc nhân dược đỉnh, bản vẽ xe công thành và tất cả tài liệu thảo dược, dược thành phẩm, toàn bộ bỏ trong không gian trữ vật khổng lồ của tiểu Ngũ. Sau đó cô nhẹ nhàng như lúc đến, lại nhẹ nhàng rời khỏi.

Có người hi vọng có thể trở thành danh nhân, dù đi đến chỗ nào cũng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác, cảm giác chúng tinh củng nguyệt. Diệp Hiểu Hạ lại không như thế, cô không biết hành tung mình đã bị người chơi khác công bố trên thế giới, chỉ cảm thấy sao mình đến nơi nào cũng có quần chúng vây xem, điều này làm cho cô rất khó chịu. Nhưng, lại không thể làm khác, cho nên chỉ có thể bước nhanh hơn, chỉ hy vọng có thể xong việc ra khỏi thành nhanh chút.

Đi ra khỏi kho hàng, Diệp Hiểu Hạ ngựa không dừng vó đi tới chỗ giám định, nhưng người trên đường làm cô khó chịu, cuối cùng đành phải bảo tiểu Ngũ dùng phi kiếm mang cô đi chỗ giám định. Đây vốn là một cử chỉ bất đắc dĩ, lại làm một đám công chúng vây xem thở dài trên thế giới một phen.

Người chơi giám định không nhiều lắm, Diệp Hiểu Hạ xếp hàng đợi đến lượt mình. Cô mang sáu món trang bị có được trên người từ trên người Bích Thủy Thần Thú và Manh Yến đặt ở trên bàn, đại sư giám định cúi đầu nhìn nhìn mấy món trang bị, sau đó cầm lấy nhìn nhìn mỗi món, mới báo giá: "Mỗi món một vạn kim tệ, tổng cộng sáu vạn kim tệ."

Diệp Hiểu Hạ cũng từng xem xét trang bị, nhưng giá chỉ trong hai con số, trên một trăm kim tệ ít lại càng ít, giờ mấy món trang bị này giám định sư mở miệng muốn sáu vạn kim tệ, làm cô hôi kinh ngạc. Sau đó, bên môi cô lộ vẻ tươi cười, chuyện này thuyết minh thứ này thật sự tốt sao? Tay cô lấy ra sáu vạn cái kim tệ để trên bàn: "Phiền toái ngài nhanh chút."

Giám định đại sư, cầm túi kim tệ kia, suy nghĩ một chút, cánh môi lộ ra một ít tiền tươi cười: "Không thành vấn đề."

Động tác anh ta quả thật nhanh, chỉ thấy hai tay chạm vào trang bị một chút, khiến cho kia trang bị vốm xám tro kia hiện ra bề ngoài quang hoa xán lạn. Anh xem xét xong một món thì quăng cho Diệp Hiểu Hạ một món, Diệp Hiểu Hạ cũng nhận đến tinh tế nhìn, không khỏi mặt mày hớn hở.

Thiên Tàm thánh y: áo choàng Thiên nữ dùng Thiên Tàm ti chế tạo trong truyền thuyết, thủ công hoàn mỹ, rạng rỡ ánh sáng, sau bị yêu thú trộm mất. Hồng trang, công kích +99, ma pháp +99, phòng ngự +300, thể chất +99, nhanh nhẹn +99, không yêu cầu cấp bậc, không yêu cầu chức nghiệp. Ở trong chiến đấu có 20% tỷ lệ được miễn hiệu quả phản đối của đối phương.

Thiên Tàm hài: giày Thiên nữ dùng Thiên Tàm ti dệt tạo trong truyền thuyết, mang vào giống như lướt mây, ngày đi ngàn dặm, sau bị yêu thú trộm mất. Hồng trang, công kích +99, ma pháp +99, phòng ngự +150, thể chất +99, nhanh nhẹn +99, không yêu cầu cấp bậc, không yêu cầu chức nghiệp. Tốc độ bôn chạy +1. 0.

Thiên Tàm quan: nón vì Thiên nữ dùng Thiên Tàm ti dệt tạo trong truyền thuyết, ánh sáng loá mắt, tuyệt vô cận hữu, sau bị yêu thú trộm mất. Hồng trang, công kích +99, ma pháp +99, phòng ngự +150, thể chất +99, nhanh nhẹn +99, không yêu cầu cấp bậc, không yêu cầu chức nghiệp.

Thiên Tàm phi phong: áo choàng Thiên nữ dùng Thiên Tàm ti dệt tạo trong truyền thuyết, trong đó có lông phượng hoàng, mặc vào có thể ngự phong phi hành, phi đồng tiểu khả, sau bị yêu thú trộm mất. Hồng trang, công kích +99, ma pháp +99, phòng ngự +190, thể chất +99, nhanh nhẹn +99, không yêu cầu cấp bậc, không yêu cầu chức nghiệp. Phụ gia kỹ năng ngự phong phi hành, tốc độ phi hành 4. 0, thời gian phục hồi kỹ năng phi hành 30 phút.

Thiên Tàm khố: quần Thiên nữ dùng Thiên Tàm ti dệt tạo trong truyền thuyết, mềm dẻo vô cùng, đao thương bất nhập, sau bị yêu thú trộm mất. Hồng trang, công kích +99, ma pháp +99, phòng ngự +150, thể chất +99, nhanh nhẹn +99, không yêu cầu cấp bậc, không yêu cầu chức nghiệp. Ở trong chiến đấu có 15% tỷ lệ đón đỡ công kích vật lý đối phương, khi đón đỡ thành công bắn ngược vật lý công kích 200%.

Mấy món này thoạt nhìn là sáo trang, mà phía dưới viết một thuộc loại giải thích thuộc tính sáo trang.

Món sáo trang thứ nhất có hiệu quả: giới hạn khí huyết +400. Món sáo trang thứ hai có hiệu quả: giới hạn giá trị pháp lực +600. Món sáo trang thứ ba có hiệu quả: giá trị khôi phục khí huyết mỗi giây tăng 2. Món sáo trang thứ tư có hiệu quả: giá trị khôi phục pháp lực mỗi giây gia tăng 4. Món sáo trang thứ năm có hiệu quả: tốc độ kỹ năng thi pháp +1, tốc độ di động +10. Món sáo trang thứ sáu có hiệu quả: công kích vật lý mỗi giây thương hại +79, công kích pháp thuật mỗi giây thương hại +110. Món sáo trang thứ bảy có hiệu quả: bạo đánh dẫn +15%, khi gần chết có 30% cơ hội phục sinh.

Diệp Hiểu Hạ nhìn bộ sáo trang Thiên Tàm này, tuy rằng còn thiếu hai món, như chỉ năm món này đã có thể tiếu ngạo trò chôi, cô thậm chí không nghĩ nhiều, lập tức đổi năm món sáo trang này trên người. Làm Diệp Hiểu Hạ ngoài ý muốn, sáo trang dệt tạo bằng Thiên Tàm ti này cư nhiên không phải màu trắng, mà là một bộ quần áo lửa đỏ như máu, mặc ở trên người vậy mà có một loại đẹp đẽ chói mắt.

Đợi cô đổi áo quần xong, giám định đại sư cũng xem xét xong món trang sức cuối cùng, anh giao trang sức cho Diệp Hiểu Hạ, sau đó nói: "Bộ quần áo này còn thiếu một đôi bao tay và một chiếc đai lưng, nếu cô có cơ hội có được, đừng quên lại cầm lại cho tôi xem xét."

Diệp Hiểu Hạ nhìn giám định sư kia, ánh mắt lóe một tự tin chói mắt, bên môi cô cười yếu ớt: "Đây là tự nhiên."

__