Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 299-301




299: Thăng Chức Làm Phó Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị


Hơn nữa sau này Lâm Thiên sẽ là người thừa kế của Tỉnh Xuyên nên anh thay Tỉnh Xuyên tiêu tiền đối phó với tập đoàn Diệp Thị cũng là tiêu tiền cho bản thân trong tương lai.

Một khi tập đoàn Diệp Thị thật sự bị đánh ngã thì Tỉnh Xuyên cũng có thể nhân cơ hội tiếp tục làm lớn hơn hoàn toàn trở thành bá chủ của Kim Đô!
Hầu hết các quản lý cấp cao ở đây cũng lộ ra vẻ kích động, bởi vì đây quả thật là một cơ hội tốt.

Chỉ có sắc mặt của đám người Lê Minh Hằng rất khó coi, nhưng mà anh ta cũng không tiếp tục đứng dậy phản đối nữa, trước đó anh ta lấy lý do là tập đoàn không có tiền để phản đối, bây giờ anh ta lại không tìm thấy lý do để phản đối.

Lúc này giám đốc Lý Lâm Văn cũng đứng dậy nói:
"Tôi đề nghị nói với nhà họ Triệu để nhà họ Triệu kết thành đồng minh với chúng ta rồi tiến hành hạ giá chèn ép tập đoàn Diệp Thị, cứ như vậy sẽ càng nắm chắc được việc đánh ngã tập đoàn Diệp Thị.

"
"Nhưng mà chuyện này không dễ nói, nếu như nhà họ Triệu quả thật làm như vậy thì sẽ hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Phạm , dựa vào tác phong trước sau như một của nhà họ Triệu chỉ sợ sẽ rất khó đồng ý.

" Lê Chí Thành lẩm bẩm nói.

"Ông ngoại, chuyện nhà họ Triệu cứ giao cho cháu đi nói chuyện đi.

"Lâm Thiên nói.

"Cũng được, quan hệ giữa cháu và Triệu Linh không tệ nên cháu đúng là lựa chọn tốt nhất.

" Ông ngoại cười tủm tỉm gật đầu.

"Ông ngoại yên tâm, cháu chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để nói chuyện!" Lâm Thiên chân thành nói.

Lâm Thiên biết tầm quan trọng của việc để nhà họ Triệu tham gia vào.

Lê Chí Thành gật đầu sau đó tiếp tục nói với mọi người:
"Thời gian tiếp theo sợ rằng mọi người sẽ bề bộn nhiều việc, lượng công việc tất nhiên sẽ gia tăng thêm nhiều, mọi người vất vả một chút, cuối năm tiền thưởng tuyệt đối sẽ không ít!"
Dù sao thì sau đó cũng phải tiến hành chèn ép tập đoàn Diệp Thị nên sẽ có ưu đãi hạ giá trên phạm vi lớn, vì vậy sẽ hấp dẫn rất nhiều khách hàng, lượng công việc của mọi người hiển nhiên sẽ gia tăng thêm rất nhiều.

"Khụ khụ, tôi lại tuyên bố thêm một chuyện nữa.


" Lê Chí Thành hắng giọng.

Nhóm quản lý cấp cao ở đây đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Lê Chí Thành.

"Tôi tuyên bố Lâm Thiên sẽ thăng chức lên làm phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tỉnh Xuyên.

" Lê Chí Thành nói.

"Cái gì? Phó chủ tịch hội đồng quản trị?"
Lê Chí Thành vừa mới nói xong thì tất cả mọi người ở trong phòng họp đều xôn xao.

Mọi người vô cùng rõ ràng rằng chức vị phó chủ tịch hội đồng quản trị này là cấp quyết định cao nhất của tập đoàn, một khi đưa Lâm Thiên lên làm phó chủ tịch hội đồng quản trị, như vậy thì thân phận và quyền lực của Lâm Thiên tại Tỉnh Xuyên sẽ được tăng lên một độ cao mới.

Tất cả mọi người cảm giác vô cùng ngạc nhiên, dù sao thì Lâm Thiên mới vào công ty chưa được bao lâu, từ phó tổng giám đốc một bước đạp lên thành phó chủ tịch.

Sắc mặt Lê Minh Hằng giám đốc tài chính và những người cùng phe với anh ta đều trở nên vô cùng khó coi.

"Chủ tịch, tôi phản đối! Anh ta còn rất trẻ, kinh nghiệm rất ít nên hoàn toàn không thích hợp làm phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên! Chủ tịch nên thận trọng!"
Một người trong nhà họ Liễu đứng dậy phản đối.

"Đúng vậy chủ tịch, xin hãy thận trọng!"
Mấy quản lý cấp cao phe Lê Minh Hằng đều đứng dậy phản đối.

Lê Minh Hằng cũng đứng dậy vội vàng nói:
"Chủ tịch, chuyện bổ nhiệm phó chủ tịch lớn như vậy thì chắc chắn phải trải qua sự đồng ý của ban giám đốc chứ không thể qua loa như vậy!"
Sắc mặt Lê Chí Thành đang đứng ở phía trước trở nên âm u.

"Ầm!"
Lê Chí Thành vỗ bàn sau đó lớn tiếng quát tháo:
"Bây giờ tôi đang truyền đạt mệnh lệnh chứ không phải đang thương lượng với các người! Có ý kiến gì thì xé nát rồi nuốt xuống cho tôi, còn về chuyện ban giám đốc thì quyết định của tôi người nào trong ban giám đốc dám phủ định chứ!"
Vẻ mặt Lê Chí Thành uy nghiêm, giọng nói vang vọng khắp cả phòng họp.

Cả phòng họp trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lê Chí Thành đột nhiên nổi giận làm cho tất cả mọi người hơi run lẩy bẩy, mọi người đã thật lâu không có cảm nhận được cơn tức của Lê Chí Thành.

Lê Minh Hằng tức thì bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

"Bây giờ tôi không thích nổi giận nhưng không có nghĩa là Lê Chí Thành tôi không còn uy nghiêm nữa, một số người tốt nhất nên kiềm chế lại nếu ai dám can đảm tiếp tục giở trò ở trong tập đoàn thì tôi chắc chắn sẽ không buông tha!"
"Tan họp!"
Sau khi Lê Chí Thành nói xong thì sải bước xoay người rời khỏi phòng họp.

Lâm Thiên đứng dậy đi về phía Lê Minh Hằng.

"Chủ tịch Thiên.

"
"Chủ tịch Thiên.

"
Những nơi mà Lâm Thiên đi qua nhóm quản lý cấp cao đều nhao nhao hành lễ hỏi thăm Lâm Thiên.

Dù sao thì bây giờ thân phận của Lâm Thiên là phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn nên xưng hô hiển nhiên cũng phải thay đổi.

Lâm Thiên nhanh chóng đi đến đứng trước mặt Lê Minh Hằng và những quản lý cấp cao cùng phe với ông ta.

Tất cả họ đều cúi đầu.

"Ngô Khang, Lê Cương Trực, Lý Duy các người nhìn thấy tôi mà không biết chào hỏi sao?" Lâm Thiên nhíu mày hỏi.

"Chủ tịch Thiên.

"

Những người này chỉ có thể hành lễ rồi mở miệng chào hỏi.

Lâm Thiên lại nhìn về phía Lê Minh Hằng giám đốc tài chính cười giễu hỏi:
"Lê Minh Hằng , còn anh thì sao? Anh còn đứng thất thần ra đó làm gì? Có phải là muốn tôi dạy anh không?"
Khóe mắt Lê Minh Hằng hơi co lại, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

"Lâm! chủ tịch Thiên.

"
Sau khi Lê Minh Hằng nghiến răng nghiến lợi thì vẫn cúi đầu nói ra mấy chữ này.

"Lê Minh Hằng , tôi biết anh và Lê Hải Phong là cùng một giuộc, nếu bây giờ tôi đã là phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tỉnh Xuyên vậy thì tôi cam đoan những ngày tháng an nhàn của anh sắp kết thúc rồi.

" Lâm Thiên híp mắt nói.

Sau khi Lê Minh Hằng nghe vậy thì cơ bắp đột nhiên giật mạnh nhưng mà anh ta lại không có cách nào phản bác.

Sau khi Lâm Thiên nói xong cũng quay người rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi trở lại phòng làm việc của mình điện thoại của Lâm Thiên vang lên, Lâm Thiên nhìn thấy là Triệu Linh gọi tới.

"Alo Triệu Linh.

" Lâm Thiên nghe điện thoại.

"Lâm Thiên, lần trước tôi giúp anh thuyết phục ông nội của tôi anh đã nói là sẽ mời tôi ăn cơm, đã mấy ngày rồi không phải là anh quên đấy chứ?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Triệu Linh.

"Làm sao có thể quên chứ? Hôm nay cô có thời gian không tối nay tôi mời cô ăn cơm, cô thấy thế nào?" Lâm Thiên nói.

Vốn dĩ Lâm Thiên vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Linh, dù sao nếu muốn để nhà họ Triệu kết hợp với Tỉnh Xuyên hợp lực chèn ép nhà họ Phạm thị Lâm Thiên vẫn cần tới sự giúp đỡ của Triệu Linh.

"Đương nhiên là có thời gian.

" Trong điện thoại truyền ra giọng nói khẳng định của Triệu Linh.

"Vậy được, năm giờ chiều tôi sẽ đến dưới tòa nhà của tập đoàn Triệu Thị đón cô.

" Lâm Thiên nói.

Vừa cúp điện thoại thì Chu Tình đẩy cửa đi vào.

"Chủ tịch Thiên, chúc mừng anh thăng chức lên phó chủ tịch.

" Chu Tình vừa nói vừa đi đến.

Lâm Thiên cười: "Chu Tình đừng gọi tôi là chủ tịch Thiên, thật là xa lạ, cứ gọi tôi Lâm Thiên là được rồi.

"
Chu Tình cười gật đầu đồng ý.

"Chu Tình, thời gian tiếp theo công ty khẳng định sẽ vô cùng bận bịu, anh làm tổng giám đốc chấp hành thì chắc chắn sẽ rất bận bịu, vất vả cho anh rồi.

" Lâm Thiên nói.

"Đây là việc nằm trong phận sự của tôi nên đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức lực làm tốt.

" Chu Tình mỉm cười nói.

"Đúng rồi Chu Tình tôi có chuyện cần giao cho anh, anh hãy giúp tôi âm thầm điều tra giám đốc tài chính Lê Minh Hằng, xem anh ta ở công ty có quỹ đen hay không.

" Lâm Thiên nói.

Lê Minh Hằng và Lê Hải Phong là cùng một giuộc hơn nữa lại nhiều lần đối đầu với Lâm Thiên nên Lâm Thiên muốn giải quyết anh ta.

"Không thành vấn đề.


" Chu Tình nghiêm túc gật đầu.

"Đúng rồi Lâm Thiên, gần đây tình trạng chị họ Lâm Mộc Thanh của anh không tốt lắm, nếu anh có thời gian thì nên đi thăm cô ấy.

" Chu Tình nói.

"Là chuyện công ty sao?" Lâm Thiên ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, trước mắt đã hoàn thành việc mở rộng vòng đầu nhưng hiệu quả không tốt lắm, công ty vẫn luôn ở trong trạng thái hao tổn, gần đây nhà đầu tư đột nhiên rút vốn không còn giúp cô ấy tiến hành đầu tư mở rộng nữa.

" Chu Tình nói.

"Được rồi, tôi đã biết.

" Lâm Thiên gật đầu.

! !
Sau khi Lâm Thiên ra khỏi công ty thì đi thẳng đến công ty của Lâm Mộc Thanh để chuẩn bị gặp Lâm Mộc Thanh.

Lúc trước khi Lâm Thiên khó khăn nhất không có tiền nộp học phí chính Lâm Mộc Thanh đã âm thầm giúp Lâm Thiên, Lâm Thiên sẽ không bao giờ quên phần nhân tình này.

Bây giờ Lâm Mộc Thanh gặp khó khăn thì Lâm Thiên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Khi Lâm Thiên đi vào gặp Lâm Mộc Thanh thì cả tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng trở nên bận rộn, bắt đầu việc hạ giá ưu đãi trên phạm vi lớn để chèn ép tập đoàn Diệp Thị.

Dưới sự cố gắng của giám đốc Lý Lâm Văn, tổng giám đốc chấp hành Chu Tình cùng với quản lý cấp cao chỉ vẻn vẹn một tiếng phương án thành thục đã được đưa ra.

Vẻn vẹn hai tiếng phương án đã được đưa xuống cho từng bộ phận, công ty chi nhánh sau đó bắt đầu chấp hành.

! !
Một bên khác, bên trong sân vườn nhà họ Phạm
Phạm Nhật Long bị một cô gái mập mạp kéo vào trong phòng khách.

Mặc dù cô gái mập mạp này mặc đồ thời thượng, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền trân châu nhìn rất cao quý, nhưng dáng dấp lại rất xấu rất mập, cân nặng tối thiểu là chín mươi kg giống như heo sề vậy.

Cô ta chính là cô con gái nhỏ Trần Mỹ của nhà nhà họ Trần.

Gia chủ Quang Đức thấy họ trở về thì ngay lập tức bận bịu cười híp mắt hỏi:
"Mỹ Mỹ, Nhật Long hôm nay hai đứa đi chơi có vui không?"
"Rất vui.

"Trần Mỹ vừa ăn pizza trong tay vừa nói.

"Mỹ Mỹ, vậy cháu có thấy hài lòng với Nhật Long nhà bác không?" Gia chủ Quang Đức cười hỏi.

"Đương nhiên là hài lòng, cháu rất thích anh Nhật Long.

"Trần Mỹ lộ ra vẻ vui mừng.

Ngay sau đó Trần Mỹ nhìn về phía Phạm Nhật Long vui mừng hỏi:
"Anh Nhật Long anh có hài lòng về em không? Anh có thích em không?"

300: Nguy Cơ Của Lâm Mộc Thanh


Phạm Nhật Long chỉ cảm thấy khi nói chuyện với Trần Mỹ, trong miệng cô ta bốc ra một hơi thở rất thối, cực kỳ thối.

"Oẹ!"

Sau khi Phạm Nhật Long hít vào một hơi, không khỏi nôn ọe một trận.

“Anh Nhật Long sao thế, không khó chịu sao?” Trần Mỹ vừa nói vừa tiến lại gần.

Mùi hôi trong miệng của cô ta khiến Phạm Nhật Long cảm thấy buồn nôn.

“Không… không có gì, anh cũng rất thích em Mỹ Mỹ.” Phạm Nhật Long cười gượng.

Phạm Nhật Long nghĩ đến lợi ích của việc liên hôn của nhà họ Trần, nghĩ đến việc có thể mượn thế lực của nhà họ Trần, xử lý Lâm Thiên và Tỉnh Xuyên, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Thích em sao, vậy hãy hôn em một cái đi!"

Trần Mỹ chu môi ra.

Phạm Nhật Long nuốt nước miếng, chuyện này còn khó hơn đưa anh ta ra chiến trường.

"Nhật Long!"

Chủ nhân nhà họ Phạm dùng ánh mắt ra hiệu với Phạm Nhật Long.

Phạm Nhật Long chỉ có thể cắn răng hôn Trần Mỹ, còn phải giả bộ làm ra bộ dạng hưởng thụ.

Lúc này, di động của Phạm Nhật Long vang lên, anh ta nhìn thấy là Giám đốc Tài vụ của Tỉnh Xuyên, Lê Minh Hằng gọi điện cho anh ta.

"Anh nói gì?"

Sau khi Phạm Nhật Long nghe được cái gì trong điện thoại, sắc mặt của anh ta trở nên nhợt nhạt.

Sau khi cúp điện thoại.

"Nhật Long, chuyện gì xảy ra?" chủ nhân nhà họ Phạm hỏi.

"Lê Minh Hằng cho biết, Tỉnh Xuyên sẽ lợi dụng điểm mấu chốt của việc thiếu vốn và khó khăn về doanh thu của Tập đoàn Diệp Thị, đầu tư hai mươi tư nghìn tỉ năm trăm triệu VNĐ vào các hoạt động và chiết khấu để cướp mối làm ăn của chúng ta, khiến cho nguồn vốn duy trì của Tập đoàn Diệp Thị bị đứt đoạn, rồi từ đó hoàn toàn sụp đổ!" Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi nói

"Cái gì!?"

Chủ nhân nhà họ Phạm mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.

Chủ nhân nhà họ Phạm vô cùng hiểu rõ, lần trước lấy ra một trăm tỷ cho Lâm Thiên, khiến cho nguồn vốn của Tập đoàn Diệp Thị trở nên vô cùng khó khăn, chí ích cũng phải nửa năm, nguồn vốn của Tập đoàn Diệp Thị mới bớt căng thẳng và từ từ hồi phục lại.

Vào thời điểm này, nếu Tỉnh Xuyên thật sự bùng nguồn vốn ra để cướp mối làm ăn của họ, thì nguồn vốn điều động của Tập đoàn Diệp Thị sẽ bị đứt quản, như thế chẳng khác nào tiêu diệt con đường sống của Tập đoàn Diệp Thị.

“Trước đây Tập đoàn Tỉnh Xuyên buôn bán thua lỗ, quỹ cũng eo hẹp? Tiền ở đâu ra!” chủ nhân nhà họ Phạm vẻ mặt hoài nghi.

“Nghe nói phần lớn tiền là của nhóc Lâm Thiên bỏ ra” Phạm Nhật Long nói.

"Cái gì? Tiền Lâm Thiên lấy ra! Nó… nó đang dùng tiền của tôi đưa cho anh ta rồi quay lại để hạ bệ tôi?"

chủ nhân nhà họ Phạm sắc mặt tức giận đến xanh mét.

Lúc này, Tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị vội vàng đi vào.

“Chủ tịch Quang Đức, cậu chủ Nhật Long, việc lớn không tốt, Tỉnh Xuyên đang cạnh tranh với chúng ta, đều rầm rộ hoạt động giảm giá, giảm giá chưa từng có, bây giờ rất nhiều khách hàng của chúng ta đều tìm đến Tỉnh Xuyên!” Tổng giám đốc háo hức nói.

Sau khi chủ nhân nhà họ Phạm nghe xong, sắc mặt càng thêm ảm đạm.

“Nghĩ gì vậy?” chủ nhân nhà họ Phạm nhìn tổng giám đốc.



"Chủ tịch Quang Đức, trong tình huống hiện tại, nếu chúng ta muốn giành lại khách hàng và giữ vững thị trường, chúng ta cũng phải có hoạt động giảm giá ngang hàng với họ."

"Nhưng hoạt động kiểu này rất đốt tiền, bây giờ số tiền hiện có của Tập đoàn chưa đến một tỷ, chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, nếu làm hoạt động giảm giá kiểu vậy sợ là không kham nổi", Tổng giám đốc lo lắng nói.

“Nếu chúng ta không làm hoạt động thì phải làm sao đây?” chủ nhân nhà họ Phạm hỏi.

"Cái đó... sau đó không ai mua bất động sản mới xây của chúng ta, hàng hóa tích lũy không bán được, thu hồi chi phí, đến hạn trả nợ thì ngân hàng không có tiền trả, nguồn vốn thu vào bị đứt đoạn, phát sinh quá nhiều thứ phải chi, Tập đoàn này sẽ phá sản mất." Tổng giám đốc sắc mặt trắng bệch.

"Binh!"

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chắc lại là cách mà Lâm Thiên nghĩ ra!"

chủ nhân nhà họ Phạm nện một đấm lên trên ghế sô pha, sắc mặt càng thêm trầm xuống.

chủ nhân nhà họ Phạm trong lòng biết có lẽ lần này Tập đoàn Phạm thị thật sự sẽ phá sản.

“Chủ nhân nhà họ Phạm , cách duy nhất bây giờ là bỏ nhiều tiền ra để tạo ra hoạt động tương xứng thì mới đấu lại hoạt động của Tỉnh Xuyên, không thể để khách hàng bỏ đi được!” Tổng giám đốc nói.

“Tình huống này, tôi làm sao có thể lập tức rút ra bảy hai mươi tam nghìn tỉ VNĐ tiền mặt được?” chủ nhân nhà họ Phạm hung ác nói.

“Chủ tịch Quang Đức, tôi đề nghị trước tiên hãy bán những tài sản không quan trọng của tập đoàn, rồi Chủ tịch Quang Đức, anh có thể nghĩ cách để gom tiền lại sau.” Tổng giám đốc nói.

Chủ nhân nhà họ Phạm lắc đầu: "Hiện tại tôi nóng lòng muốn bán gia sản, như vậy giá cả cũng không bán được cao, bán gia sản cũng giống như bị xẻ mất miếng thịt!"

Dừng một chút, chủ nhân nhà họ Phạm tiếp tục:

"Anh xuống trước đi. Hiện tại trong tài khoản còn có bao nhiêu tiền, tất cả sẽ dùng để giảm giá và tham gia vào các hoạt động, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề thiếu vốn."

Tổng giám đốc gật đầu, rồi đi ra ngoài.

“Cha, muốn rút thêm bảy hai mươi tam nghìn tỉ VNĐ, điều đó là không thể đâu.” Phạm Nhật Long vẻ mặt cũng rất lo lắng.

"Con cứ để yên, con cứ theo kế hoạch của con, hôm nay sẽ cùng ông nội lên đường đến nhà họ Trần, Gặp chủ nhân nhà họ Trần, tốt hơn là nên bàn bạc chuyện đính hôn luôn."

“Chỉ cần liên hôn với nhà họ Trần, có được sự sự giúp đỡ của Gia tộc Mộ Dung, chúng ta cũng không cần sợ Tỉnh Xuyên nữa!” chủ nhân nhà họ Phạm nói.

“Cái gì Tập đoàn Tỉnh Xuyên, ở trong mắt chủ nhân nhà họ Trần, chẳng là cái đinh gì!” Trần Mỹ kiêu ngạo nói.

...

Mặc dù hiện tại Tập đoàn Tỉnh Xuyên rất bận, nhưng Lâm Thiên không chịu trách nhiệm cụ thể về bất kỳ dự án nào, nên Lâm Thiên cũng không bận, Lâm Thiên chỉ cần cùng ông ngoại nhìn tổng thể và khống chế tình hình là được rồi.

Đối với trấn áp nhà họ Phạm , đo cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là có kết quả liền, loại chuyện như thế này, phải cần có thời gian.

Lâm Thiên lái xe đến công ty của chị họ Lâm Mộc Thanh.

Phần mềm do Lâm Mộc Thanh phát triển có tên là Shoppe, và công ty của cô có tên là Công ty Internet Thanh Thiên.

Bên trong phòng làm việc của Lâm Mộc Thanh.

"Lâm Thiên, tới nếm thử cà phê mà chị mới pha cho em."

Nở nụ cười trên môi, Lâm Mộc Thanh đặt ly cà phê đến trước mặt Lâm Thiên.

“Cảm ơn chị Thanh.” Lâm Thiên cười nhẹ, sau đó nhấp một ngụm cà phê.

“Lâm Thiên, em là người bận rộn, sao lại nghĩ tới ghé thăm công ty chị chơi vậy?” Lâm Mộc Thanh cười hỏi.

“Chị Thanh, Chu Tình đã nói hết với em về tình hình của công ty chị rồi.” Lâm Thiên nói.

“Ôi… Chị đã nói với chị ấy là đừng nói với em rồi, chị ấy vẫn nói.” Lâm Mộc Thanh thở dài, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Rõ ràng Lâm Mộc Thanh vừa mới cười, hoàn toàn là để diễn cho anh xem mà, ý không muốn Lâm Thiên lo lắng cho mình.



"Sao chị không nói cho em biết? Em là em trai của chị mà!" Lâm Thiên nghiêm mặt.

Ngừng một chút, Lâm Thiên tiếp tục hỏi: "Chị Thanh, hiện tại dự định như thế nào?"

"Kế hoạch của chị là tiếp tục nghĩ cách để tăng đầu tư, nhưng giai đoạn đầu của bên chị xúc tiến không hiệu quả, gần đây chị đã đi đến rất nhiều công ty và lên kế hoạch thu hút đầu tư, nhưng bây giờ không ai muốn đầu tư quy mô lớn."

Lâm Mộc Thanh bất lực lắc đầu nói tiếp:

"Hiệu ứng giai đoạn đầu của đợt quảng bá không tốt, có lẽ lúc đầu chị đã suy nghĩ quá đơn giản, có lẽ dự án này thực sự không khả thi."

Lúc này, nhân viên quầy lễ tân của công ty gõ cửa tiến vào văn phòng.

“Chủ tịch Lâm, cậu chủ của tập đoàn Thiên Lạc, Ngô Thiên Cao, đang ở bên ngoài, nói là đến bàn về việc đầu tư.” Nhân viên lễ tân nói.

"Thật không? Nhanh mời vào đi." Lâm Mộc Thanh vội vàng nói.

Ngay sau đó, người phụ nữ ở quầy lễ tân dẫn một người đàn ông trẻ tuổi vào văn phòng.

"Cậu chủ Ngô, xin chào! Xin chào!"

Lâm Mộc Thanh đứng dậy bắt tay chào hỏi.

Bên đầu tư, đó là chủ sở nguồn vốn đầu tư, có thể được coi như là cha đẻ của doanh nghiệp, có thể thấy bên đầu tư và bên được đầu tư là mối quan hệ như thế nào, bên được đầu tư thì được coi như là con cái, là cháu chắc.

Tuy nhiên, sau cái bắt tay, Ngô Thiên Cao không khép tay lại mà đặt tay còn lại lên mu bàn tay Lâm Mộc Thanh vuốt ve nhẹ nhàng, nói một cách thèm khát:

"Đôi tay của cô Mộc Thanh thật là mềm mại."

"Cậu chủ Ngô, cậu... cậu quá khen rồi!"

Lâm Mộc Thanh cười khan một tiếng, sau đó vội vàng rụt tay lại.

Ngô Thiên Cao xoay người ngồi trên sô pha, chéo chân lại nói:

"Lâm Mộc Thanh, lần trước cô đến công ty chúng tôi nói chuyện đầu tư, tôi nghe nói rồi tập đoàn Thiên Lạc của tôi có thể đầu tư vào dự án của công ty cô, nhưng... không phải khi khổng khi không đầu tư."

“Tất nhiên đó không phải là khoản đầu tư miễn phí, nếu dự án của chúng tôi thành công, lợi tức đầu tư của bên anh Cao sẽ rất hậu hĩnh.” Lâm Mộc Thanh cười nói.

"Không, tôi không nói về chuyện này, tôi có yêu cầu khác."

Sau khi Ngô Thiên Cao nói xong những lời này, liền ngẩng đầu lên, thèm thuồng nhìn chằm chằm Lâm Mộc Thanh, vẻ mặt dâm đãng thể hiện một cách không biết xấu hổ.

“Cậu chủ Thiên, ý của cậu là gì?” Lâm Mộc Thanh nhìn anh ta.

"Vậy thì để tôi nói thẳng Tập đoàn Thiên Lạc của chúng tôi sẽ đầu tư hai trăm triệu tệ. Ngoài việc hoàn vốn thành công trong hợp đồng, cô phải ngủ với tôi ba mươi lần, nếu cô đồng ý tiếp nhận cùng lúc với nhiều người, tôi sẽ bỏ thêm vốn đầu tư thêm một trăm triệu." Ngô Thiên Cao cười nói.

Sau khi Lâm Mộc Thanh nghe được lời này, đương nhiên sặc mặt lộ ra vẻ rất khó chịu.

Ngay khi Lâm Mộc Thanh đang định từ chối, Lâm Thiên ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên lửa giận.

Đây mà gọi là nói về đầu tư? Thật chất chỉ muốn ngủ với Lâm Mộc Thanh!

"Cậu chủ Thiên Cao, phải không? Cút ngay cho tôi! Xa thật xa vào!" Lâm Thiên chỉ vào anh gầm lên.

Sau khi Ngô Thiên Cao nghe Lâm Thiên mắng, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

“Ôi, cái thứ ngu xuẩn này ở đâu ra vậy, dám chỉ thẳng mặt tao mà mắng sao?” Ngô Thiên Cao ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Ngô Thiên Cao vẻ mặt buồn bực, quay đầu nói với Lâm Mộc Thanh:

"Lâm Mộc Thanh, đây là nhân viên công ty của cô sao? Còn dám mắng ông đây, không muốn nói chuyện đầu tư đúng không?"


Chương 301


"Tôi đang nói về mẹ của anh!"

Lâm Thiên vốn rất tức giận, đã dùng nắm đấm đánh Ngô Thiên Cao, làm anh ngã xuống sô pha.

Lâm Thiên nhìn thấy anh họ mình có thái độ khinh bỉ, lập tức tức giận!

Con rồng có vảy ngược sẽ chết nếu chạm vào!

Đối với Lâm Thiên mà nói, người thân, bạn thân, người yêu của hắn chính là con rồng có vảy ngược đó, bị người khác cấm đoán tuyệt đối!

Ngô Thiên Cao bị đánh vào vết máu trên khóe miệng. Sau đó hét lên:

"Cậu nhóc, cậu ... không dám đánh tôi, cậu xong rồi! Còn Lâm Mộc Thanh, cậu và công ty của cậu cũng xong!"

"Không dám!"

Lâm Thiên ánh mắt ngưng tụ, đồng thời lại vung nắm đấm.

“Lâm Thiên, bình tĩnh.” Lâm Mộc Thanh ngăn lại.

Ngay sau đó, Lâm Mộc Thanh quay sang Ngô Thiên Cao và nói:

"Anh Cao, anh ấy không phải là nhân viên của công ty chúng tôi. Anh ấy tên là Lâm Thiên, cháu trai của Lê Chí Thành."

“Anh ấy... anh ấy là Lâm Thiên?” Ngô Thiên Cao giật mình.

Bố của Ngô Thiên Cao, vài ngày trước, anh ấy có tham gia một buổi tiếp tân từ thiện, sau khi bố anh ấy trở về, anh ấy đã kể cho anh ta nghe về Lâm Thiên.

“Đúng vậy, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên hơi hơi nheo mắt.

Sau khi Ngô Thiên Cao nghe thấy điều này, anh ta nhanh chóng thay đổi nụ cười của mình.

“Lâm… Anh Thiên, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không biết là anh, nên nói ra lời xúc phạm.” Ngô Thiên Cao cười đứng lên.

Tập đoàn của gia đình Ngô Thiên Cao có giá trị thị trường lên đến vài tỷ, nhưng so với tài sản kếch xù của Tỉnh Xuyên. Rõ ràng là nó vẫn còn tệ hơn nhiều.

“Anh biết Lâm Mộc Thanh là ai sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói, híp mắt.

“Chẳng lẽ..., các người là quan hệ chị em?” Ngô Thiên Cao sửng sốt.

Khi anh nghĩ về nó, cả hai đều có họ Lâm.

"CTập đoàn Tỉnh Xuyên mừng, anh đã trả lời đúng. Phần thưởng của anh là hãy mau cút đi. Sau này đừng quấy rối chị họ tôi nữa, nếu không... hậu quả do chính anh tự chuốc lấy!" Giọng điệu của Lâm Thiên lạnh lùng.

"Vâng, vâng, tôi sẽ ra khỏi đây!"

Ngô Thiên Cao nhanh chóng gật đầu.

Ngô Thiên Cao biết rất rõ lai lịch của Lâm Thiên nhất định không được xúc phạm, mặc dù là thế hệ thứ hai nhưng hắn biết ai có thể khiêu khích và ai không thể khiêu khích.

Về phần nắm đấm vừa nhận được, hắn đương nhiên không dám nhận lại, chỉ có thể dùng làm bài học.

Ngô Thiên Cao nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau khi người này rời đi.



"Chị Thanh!"

Lâm Thiên nghiêm mặt đi tới gần Lâm Mộc Thanh nói:

"Chị Thanh, chẳng lẽ chị đi lôi kéo đầu tư đều bị đối xử kiểu này sao?"

Lâm Thiên nghĩ Lâm Mộc Thanh nhất định đã chịu không ít bất bình khi đi kéo đầu tư.

Nếu Lâm Thiên biết rằng chị mình sẽ bị đối xử như thế anyf khi đi kêu gọi đâù tư, anh sẽ không bao giờ để chị mình đi như vậy.

"Sao... sao vậy, hôm nay là lần đầu tiên chị gặp phải tình huống này."

Lâm Mộc Thanh gượng cười.

Có thể thấy rằng Lâm Mộc Thanh không muốn Lâm Thiên lo lắng cho mình.

"Chị nói dối em! Đồ ngốc! Chị biết không, em đang cảm thấy có lỗi với chị, tại sao không nói cho em biết sớm hơn! Không phải là vấn đề tiền bạc sao, em có thể giúp chị!" Lâm Thiên đau khổ nói.

“Lâm Thiên, chị xin lỗi, nhưng… là chị đã che giấu em. Đừng tức giận.” Lâm Mộc Thanh cười lắc cánh tay Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhìn kỹ Lâm Mộc Thanh, nghiêm túc nói:

"Chị không được phép đi mời gọi đầu tư nữa! Về phần tiền, chị thiếu bao nhiêu, đều để em đầu tư, nghe chưa!"

"Nhưng..." Lâm Mộc Thanh muốn nói cái khác.

“Không nhưng!” Lâm Thiên ngắt lời cô.

"Thôi, chị thiếu bao nhiêu tiền, từ từ ngồi xuống nói chuyện!"

Lâm Thiên nói, kéo Lâm Mộc Thanh ngồi ở sô pha bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống.

“Chị Thanh, tình hình của công ty bây giờ thế nào chị nói cho em biết đi.” Lâm Thiên hỏi.

"Hiện tại tài chính của công ty eo hẹp, tiền lương của nhân viên gần như không thể gửi ra ngoài. Bởi vì hiệu quả quảng bá kém, họ không thể kiếm tiền. Họ rất cần tiền để gia nhập thị trường. Một là để duy trì hoạt động của chính công ty, hai là tiếp tục quảng bá." Cúi đầu xuống nói.

“Chị cần bao nhiêu?” Lâm Thiên hỏi.

"Cần 7 trăm đến hơn 1 nghìn tỷ đồng. Suy cho cùng, việc thăng tiến phụ thuộc vào việc đốt tiền", Lâm Mộc Thanh nói.

"7 trăm đến 1 nghìn tỷ đồng? Vậy em sẽ đưa cho chị 1 nghìn tỷ đồng. Hãy giải quyết vấn đè trước mắt trước, nếu không đủ em sẽ bổ sung". Lâm Thiên nói.

“1 nghìn tỷ đồng!” Lâm Mộc Thanh sợ hãi lấy tay che miệng.

Đối với Lâm Mộc Thanh, nếu có 1 nghìn tỷ, cô sẽ thắp hương cầu nguyện, 1 nghìn tỷ đồng là chuyện cô chưa từng nghĩ tới.

"Đã muốn quảng bá, quảng cáo nhỏ không nên nữa. Chị nên bỏ tiền ra mời người nổi tiếng chứng thực, bạn lấy toàn bộ phí tài trợ quảng cáo cho các chương trình truyền hình, tiếng. Ngoài ra còn có các quản lí cho các kho ứng dụng phần mềm khác nhau. Mua hết đi! ”Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên nói tiếp: "Ngoài ra, quảng cáo ngoại tuyến cũng được truyền bá điên cuồng. Tóm lại, tất cả những nơi có thể quảng cáo đều được trả tiền. Sau đó, chị có thể bỏ tiền ra để ưu đãi khách hàng. Đó phải là giảm giá thật."

Lâm Mộc Thanh sững sờ sau khi nghe Lâm Thiên nói.



Đợt khuyến mại quy mô lớn như vậy là điều cô chưa từng dám nghĩ tới. Cái chính là bỏ tiền ra để quảng bá một làn sóng trên kho ứng dụng nhưng do ứng dụng mua sắm không nổi tiếng nên không nhiều người tải về.

"Lâm Thiên, cái này... 1 nghìn tỷ đồng không phải là số tiền nhỏ, tác dụng của một đợt quảng cáo thôi cũng không tốt, nếu đập vào 1 nghìn tỷ đồng vẫn không thể thành công, vậy... Thì 1 nghìn tỷ đồng có khả năng mất trắng." Yếu tố rủi ro rất cao. ”Lâm Mộc Thanh nghiêm túc nói.

Tại sao trong khoảng thời gian này Lâm Mộc Thanh không tiến hành kêu gọi đầu tư, đó là bởi vì hiệu quả quảng bá không tốt, khiến công ty đầu tư cho rằng dự án của Lâm Mộc Thanh không đáng đầu tư.

“Cứ mặc nó trôi theo dòng nước đi, chỉ cần có thể khiến chị thực hiện được ước mơ của mình, thì cũng đáng!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Mộc Thanh cảm động trước lời nói của Lâm Thiên, cô khóc và những giọt nước mắt chảy xuống má.

Mấy ngày nay, cô phải chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, cảm xúc bị kìm nén đến cực điểm, nhưng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô đã cố gắng kìm chế.

Thấy Lâm Mộc Thanh khóc, Lâm Thiên tiến lên an ủi cô và cho cô mượn bờ vai.

Lâm Mộc Thanh khóc nói: "Lâm Thiên, cám ơn em!"

Khi Lâm Mộc Thanh bất lực nhất, Lâm Thiên đã cứu cô, trong lòng cô thật sự cảm ơn Lâm Thiên.

“Chị Thanh, em biết chị chịu nhiều uất ức, nên khóc đi, cứ kêu lên.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Mộc Thanh nằm trên vai Lâm Thiên, khóc.

Sau vài phút, Lâm Mộc Thanh, người đã khóc lớn, cuối cùng đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

"Lâm Thiên, công ty vẫn có 70% cổ phiếu trong tay chị, và 30% cổ phiếu khác. Em và ông nội mỗi người có 10%, và 5% là của Chu Tình, và cuối cùng 5% là của các nhà đầu tư khác."

"Bây giờ em đầu tư 1 nghìn tỷ đồng. Chị sẽ trao cho em toàn bộ 70% cổ phiếu công ty trong tay. Công ty sẽ là của em trong tương lai" Lâm Mộc Thanh nói.

Lần trước khi ở nhà họ Lâm, Lâm Thiên đã dùng 3 trăm 50 tỷ để mua dự án tái thiết thành phố cũ của nhà họ Lâm, 1 trăm tỷ ông nội đưa cho Lâm Mộc Thanh, Lâm Mộc Thanh đổi lại cho ông nội và Lâm Thiên, mỗi người 10% cổ phần của công ty.

Lâm Thiên vội lắc đầu: "Chuyện này làm sao có thể! Chị chỉ cần cho em thêm 10% cổ phiếu. Công ty do chị thành lập, dự án do chị làm. Làm sao em có thể lấy được?"

"Nếu không phải 1 nghìn tỷ đồng của em, công ty sẽ phải phá sản. Cho dù sau này thành công, cũng sẽ là khoản tín dụng 1 nghìn tỷ đồng của em. Nếu em không lấy cổ phần, thì chị sẽ không lấy tiền của em được, một xu cũng không!" Bĩu môi.

Lâm Thiên biết tính tình của Lâm Mộc Thanh, bây giờ nói ra lời này, hẳn là cô ấy sẽ đổi ý.

“Chính là như vậy, chị Thanh, chị cho em 40%, cộng với 10% gốc của em, em có 50%, chị giữ lại 30% cổ phiếu, làm cổ đông lớn thứ hai thì sao?” Lâm Thiên nói.

Ngừng một chút, Lâm Thiên cũng nghiêm túc nói: "Nếu chị không đồng ý yêu cầu này, em sẽ giận chị."

“Cái đó… không sao cả.” Lâm Mộc Thanh suy nghĩ một chút. Vẫn gật đầu.

Bằng cách này, Lâm Thiên trở thành cổ đông lớn nhất với 50% cổ phiếu và Lâm Mộc Thanh với 30% cổ phiếu, là cổ đông lớn thứ hai của công ty.

"Mặc dù em đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng em sẽ không can thiệp vào bất kỳ hoạt động quản lý và ra quyết định nào của công ty. Chị, chị vẫn là người ra quyết định cao nhất của công ty", Lâm Thiên nói.

“Ừ!” Lâm Mộc Thanh gật đầu.

Sau khi sự việc được giải quyết, Lâm Thiên đã chuyển 1 nghìn tỷ đồng vào tài khoản của công ty.

Do đó, số dư trên thẻ Lâm Thiên cũng thay đổi.

Để đối phó với nhà họ Phạm, Lâm Thiên bỏ ra 14 nghìn tỷ đồng, còn để giúp Lâm Mộc Thanh, Lâm Thiên lại đầu tư thêm 1 nghìn tỷ đồng nữa, Lâm Thiên không cảm thấy xót xa, số tiền này không phải là vừa dùng sao?

Hơn nữa, nếu ứng dụng thực sự bắt lửa khi đầu tư vào công ty của Lâm Mộc Thanh, Lâm Thiên cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền!