Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 601




"Bác gái, Như Tuyết bị bệnh gì ạ?" Lâm Thiên khẩn trương hỏi.

"Bác sĩ nói bác cũng không bác cũng không hiểu, nhưng mà bác sĩ nói, không phải vấn đề lớn." Mẹ Như Tuyết nói.

Lâm Thiên nghe mẹ của Như Tuyết nói như vậy, mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi bác gái, sau khi cháu đến thành phố Bảo Thạnh, sẽ đến bệnh viện trước." Lâm Thiên nói.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên liền dựa vào chỗ dựa lưng trên ghế, nghỉ ngơi, loại xe lửa màu xanh lá này, thật sự rất ồn.

Xe lửa dừng ở nhiều trạm, hành khách lên xuống tập nập.

Vừa vào địa phận tỉnh Tây Xuyên, trong một nhóm hành khách vừa lên, có một bà thím trung niên, cùng người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, ngồi đối diện Lâm Thiên.

Về phần người phụ nữ trẻ tuổi kia, ăn mặc cũng không tệ, về phần nhan sắc, hiện tại trong mắt Lâm Thiên mà nói, không xấu, nhưng cũng bình thường.

"Trên xe lửa này, thật sự vừa bẩn vừa thối, thật sự nếu không phải vì khoang hạng nhất hết vé rồi, ai lại ngồi đây chứ, thật sự là hạ thấp giá trị con người tôi." Bà thím trung niên bụm mũi, vẻ mặt khó chịu.

Lâm Thiên ngồi ở đối diện, sau khi nghe câu ấy, nhịn không được mở to mắt, liếc mắt đánh gái bà ta một cái.

Bà thím trung niên này, đeo dây chuyền vàng, nhẫn vàng, ăn vận có pha chút phong cách phương Tây.

Nhưng ở trong mắt Lâm Thiên, nói thật là có chút bẩn thỉu, ít nhất hiện tại trong mắt Lâm Thiên, người thật sự có tiền, còn ai đeo dây chuyền và nhẫn vàng chứ.

"Cậu nhóc, cậu nhìn gì đấy?" Bà thím trung niên khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Thiên.

"Xin lỗi."

Lâm Thiên cũng không muốn cùng người như thế nói nhả, sau khi trả lời hai chữ này, liền nhắm mắt lại.

"Tên nhóc này ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, nói thật cũng không xứng ngồi chung với tôi." Bà thím trung niên khinh thường nói.

Lâm Thiên vốn đã muốn nhắm mắt lại, sau khi nghe nói như thế, lại mở mắt ra.

"Thím này, vậy cho hỏi thím cao cấp như thế nào?" Lâm Thiên cười bỡn cợt.

"Nhà tôi ở thành phố Tây Khúc này, tài sản hơn 3 triệu đô, tên nhóc cậu thì sao?" Bà thím trung niên tỏ vẻ khoe mẽ.

Thành phố Tây Khúc nơi xe lửa dừng hiện tại là một thành phố cấp tỉnh thuộc tỉnh Tây Xuyên, ở một địa phương nhỏ bé như thế này, tài sản hơn 3 triệu đô, dĩ nhiên là người giàu có.

Về phần thím trung niên này, Lâm Thiên đã nhìn ra được, nhất định cuộc sống trước kia không ra làm sao, hiện tại phát tài, cho nên mới khoe khoang như vậy.

Bà ấy khoe khoang Lâm Thiên sẽ không can thiệp, nhưng bà ấy khoe nhầm người rồi.

"Hơn 3 triệu đô? Ha ha, thím hỏi tài sản của tôi, tôi sợ tôi nói ra, sẽ hù chết thím." Lâm Thiên lắc đầu cười nói.

"Hù chết tôi? Ha ha, vậy cậu có nói hay không." Bà thím trung niên cười nói.

"Cũng khoảng... ba trăm triệu đô." Lâm Thiên hời hợt nói một câu.

Lúc Lâm Thiên rời Hà Nội, thông qua việc bán hội viên Vân Thiên, và lừa được bốn mươi lăm triệu đô từ chỗ Kurokawa Kuro, những thứ này cộng lại, tổng giá trị đã hơn ba trăm triệu đô.

"Ba trăm triệu đô? Ha ha! Sao cậu không nói mình là người giàu nhất Hoa Quốc đi." Bà thím trung niên cười to.

"Nhà giàu nhất Hoa Quốc sao? Tin rằng không bao lâu, hẳn là tôi rồi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lấy tốc độ phát triển hiện tại của Lâm Thiên, cùng với tốc độ nổi dậy của nước thần tiên, trở thành nhà giàu nhất Hoa Quốc chỉ là vấn đề thời gian.

Lời Lâm Thiên vừa nói ra, chẳng những bà thím trung niên cười lớn hơn, đến người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh bà thím trung niên, sau khi nghe được liền không nhịn được mà trộm che miệng cười.

Ngay sau đó, bà thím trung niên cười lớn tiếng nói: "Mọi người mau nhìn nè, ở đây có người nói tài sản của cậu ta hơn ba trăm triệu đô, nói rất nhanh cậu ấy sẽ trở thành nhà giàu nhất Hoa Quốc!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đều hướng về Lâm Thiên, đồng thời cười vang lên.

"Tài sản ba trăm triệu lại ngồi xe lửa? Nói đùa gì vậy chứ?"

"Cậu nhóc này đúng là khoác lác mà."

"Chậc chậc, lại một tên điên rồi."

Nghe thấy đủ loại châm biếm xung quanh, chế nhạo, Lâm Thiên nhắm mắt lại, không nói gì nhiều, giải thích cũng phí công.

"Mẹ, mẹ bớt tranh cãi đi." Người phụ nữ trẻ tuổi lôi kéo bà thím trung niên.

"Không còn cách nào khác, mẹ không quen nhìn mấy tên nhóc chỉ biết khoác lác." Thím trung niên ngạo nghễ nói.

Ngay sau đó, bà thím trung niên nhìn chằm chằm Lâm Thiên, kỳ quái nói: "Xem ra là khoác lác khoe khoang, khoác lác không nổi nữa rồi à."

Lâm Thiên vẫn không để ý đến.

Sau khi xe lửa ngừng trong chốc lát, liền tiếp tục khởi động.

Ngồi xe lửa nửa ngày, rốt cuộc xe lửa cũng đến thành phố Bảo Thạnh.

Lúc xe lửa đến thành phố Bảo Thạnh, đã là buổi chiều.

Lúc Lâm Thiên xuống xe ở thành phố Bảo Thạnh, người phụ nữ cùng bà thím kia, cũng xuống xe ở thành phố Bảo Thạnh.

Nhưng sau khi rời khỏi trạm, Lâm Thiên liền không gặp lại bóng dáng hai mẹ con họ nữa.

Lâm Thiên mới vừa từ nhà ga đi ra, Bé Mập đã đứng ở cửa trạm, chờ Lâm Thiên.

"Anh Thiên!"

Sau khi Bé Mập nhìn thấy Lâm Thiên, vội vàng kích động lao đến, mạnh mẽ ôm Lâm Thiên một cái.

"Anh Thiên, anh em em nhớ anh muốn chết." Bé Mập kích động nói.

"Bé Mập, dạo gần đây như thế nào?" Lâm Thiên cười hỏi.

""Nhờ phúc của anh Thiên, cũng tốt, hi hi!" Bé Mập nhếch miệng cười nói.

Lúc trước Lâm Thiên cho cậu một khoảng tiền, còn tặng cậu một chiếc Porsche thể thao, cuộc sống hiện tại của cậu rất thú vị.

Ba của Bé Mập, lấy tiền này mở một cái siêu thị, hiện tại buôn bán cũng không tệ.

"Anh Thiên, bây giờ anh cũng thật lợi hại, tập đoàn Vân Thiên ở Hà Nội lớn mạnh, đều đã lên tin tức, còn có nước uống thần tiên kia, nghe nói rất lợi hại, anh Thiên anh thật sự đi đến đâu là được đánh giá cao đến đó nha." Bé Mập kích động nói.

"Cậu chỉ là nhìn thấy kẻ trộm ăn thịt, chưa nhìn thấy kẻ trộm bị đánh mà." Lâm Thiên cười khổ.

Lâm Thiên ở Hà Nội, quả thật đã trải qua khá nhiều hiểm nguy gian khó, mới phát triển lên được.

"Anh Thiên, đi đi đi, lên xe, chúng ta tìm một chỗ từ từ ôn lại chuyện cũ." Bé Mập lôi kéo Lâm Thiên, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe, sau đó ngồi vào con Porsche của cậu ấy.

"Bé Mập, đi đến Bệnh viện nhân dân trước đi." Lâm Thiên nói.

"Đi bệnh viện? Anh Thiên anh bị bệnh à?" Bé Mập vội vàng hỏi.

Hiện tại Như Tuyết đang bị bệnh, Lâm Thiên đương nhiên phải đến thăm cô trước.

"Là Như Tuyết bị bệnh." Lâm Thiên nói.

"Như Tuyết bị bệnh?"

Bé Mập ngạc nhiên.

Ngay sau đó, Bé Mập phóng ô tô chạy nhanh đến bệnh viện.

Bệnh viện nhân dân thành phố, trong phòng săn sóc đặc biệt.

Lâm Thiên vội vàng đi vào phòng bệnh.

"Lâm Thiên, cháu đến rồi." Mẹ của Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên đến, vẻ mặt liền tươi cười.

"Bác gái."

Sau khi Lâm Thiên chào hỏi mẹ của Như Tuyết, liền đi đến bên giường bệnh.

Như Tuyết nằm ở trên giường bệnh.

Nhưng mà, Như Tuyết vẫn trong trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt không một chút máu.

Lâm Thiên nhìn thấy bộ dạng của Như Tuyết, trong lòng không khỏi thắt lại.

Mà khiến cho Lâm Thiên thấy kỳ lạ là, Như Tuyết đắp mấy lớp mền, bên dưới còn có một cái thảm điện, Lâm Thiên có thể nhìn rõ công tắc thảm điện trên đầu giường.

Sau đó, Lâm Thiên vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Như Tuyết.

"Ơ?"

Sau khi Lâm Thiên bắt lấy tay của Như Tuyết, Lâm Thiên kinh ngạc.

Một cơn lạnh đột ngột truyền đến cơ thể Lâm Thiên, khiến cho Lâm Thiên không khỏi rùng mình.

"Hơi lạnh mạnh mẽ quá!"

Lâm Thiên rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể Như Tuyết, có một khí lạnh rất mạnh, khí lạnh như vậy, nhất định người thường không có khả năng có được.

Lúc trước trong điện thoại, Lâm Thiên nghĩ rằng Như Tuyết chỉ bị bệnh vặt, bây giờ sau khi cảm nhận được khí lạnh này, Lâm Thiên mới hiểu được, quả thật tình hình của Như Tuyết, vô cùng nghiêm trọng!

Khí lạnh như vậy, ngay cả Hư Đan Cảnh như Lâm Thiên, đều cảm thấy khó giải quyết.

Phải biết rằng, cho dù là thời tiết rét lạnh như trên Băng Sơn, Lâm Thiên đều không có cảm giác, nhưng khí lạnh này, lại có thể làm cho Lâm Thiên sau khi tiếp xúc, không khỏi bị rùng mình.

Lâm Thiên vội vã lấy ra một viên Khư Bệnh Đan, cho Như Tuyết uống vào.

Vài phút sau khi uống thuốc, Như Tuyết vẫn không tỉnh lại, Lâm Thiên đưa tay ra thử, khí lạnh trong cơ thể Như Tuyết, chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng dữ dội hơn!

"Không ổn rồi!" Lâm Thiên nhíu mày.

Sức mạnh của khí lạnh này, vẫn là vượt ngoài sức tưởng tượng của Lâm Thiên.

Linh lực của Khư Bệnh Đan, chẳng những không loại trừ khí lạnh này, ngược lại khí lạnh này đem linh lực của Khư Bệnh Đan chiếm đoạt hết, thế cho nên nó mới trở nên ngày càng mạnh!

Lúc này, một vị bác sĩ vội vàng bước vào.

"Này, anh là ai, ai cho anh cho người bệnh uống thuốc bậy bạ!" Bác sĩ mặc áo khoác trắng khiển trách Lâm Thiên.

"Anh là bác sĩ khám bệnh cho Như Tuyết?" Lâm Thiên quay đầu nhìn anh.

"Đúng vậy!" Bác sĩ áo khoác trắng nói.

"Vậy anh cũng biết, Như Tuyết bị bệnh gì?" Lâm Thiên nhíu mày hỏi.

Bác sĩ áo khoác trắng quơ tay xùy xùy, tùy ý nói:

"Triệu chứng nhiệt độ thấp, không phải chuyện lớn, tôi đã sắp xếp tăng độ ấm, cho người bệnh khôi phục nhiệt độ cơ thể."

"Thấp cái con ** nhà anh, lang băm!" Lâm Thiên tức giận trực tiếp mắng.