Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 715




Anh ta vốn đang đợi tin Dulles giải quyết Lâm Thiên, nhưng hiện tại lại chờ đợi kết quả như vậy.

"Dulles rất lợi hại, hơn nữa anh ta còn mang theo súng bắn tỉa, tại sao anh ta lại thất bại? Tại sao?"

Hoàng tử Cát Lai nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.

Anh ta thực sự không thể hình dung ra được. Dulles là một người ưu tú được đào tạo đặc biệt của Cát Lai. Hắn ta tốt nghiệp từ trường thợ săn nổi tiếng nhất thế giới. Thực hiện một nhiệm vụ như vậy theo lý thuyết sẽ không có sơ hở gì. Làm sao hắn ta có thể thất bại? Làm cho anh ta mất đi một viên đại tướng.

Kết quả như vậy khiến cho Hoàng tử Cát Lai khó có thể chấp nhận!

“Hoàng tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thuộc hạ hỏi.

"Anh! Đi giết thằng nhãi này! Nhất định phải giết nó cho tôi!" Hoàng tử Cát Lai tức giận chỉ vào tên thuộc hạ này.

Thuộc hạ này cũng thuộc loại ưu tú, vệ sĩ đi theo đều được anh ta tuyển chọn kỹ càng, người nào cũng giỏi giang.

"Chuyện này..., hoàng tử, ngay cả Dulles cũng thất bại. Thực lực của tôi không bằng Dulles. Tôi sợ rằng nếu tôi đi cũn sẽ bị giết, hơn nữa lão bát cũng chết vì đi giết anh ta, cho thấy rằng vệ sĩ của bên kia rất mạnh, chúng ta ám sát có thể khó thành công, còn không bằng nghĩ cách khác.” Thuộc hạ nói một cách yếu ớt.

Rõ ràng là thuộc hạ này có chút sợ hãi không muốn chết.

"Anh nói cũng không phải là không có lý."

Hoàng tử Cát Lai gật đầu, liên tiếp hai lần ám sát đều thất bại, bọn họ đều là tinh anh được cử tới, nếu lại mù quáng cử người đi, quả thực không có phần thắng.

Làm sao bây giờ, Hoàng tử Cát Lai cũng đau đầu không thôi, thật sự không nghĩ ra được cách tốt.

Tuy nhiên, việc tranh đoạt ngành giải trí ở Áo Đấu liên quan trực tiếp đến sự khảo nghiệm của nhà anh ta. Có rất nhiều người quan trọng đang chú ý đến anh ta. Anh ta không thể thua!

"Hoàng tử, theo ý tôi, tốt hơn là nên tìm ông chủ Khôi để hợp tác. Dù sao anh ta cũng là một con rắn ở Áo Đấu. Hãy để anh ta giúp chúng ta phá rối trung tâm giải trí do thằng nhãi này làm chủ, để thằng nhã này không làm được! Chỉ cần cho ông chủ Khôi đủ lợi ích, không sợ anh ta không đồng ý.” thuộc hạ nói.

“Ừ!” Hoàng tử Cát Lai gật đầu.

Hoàng tử Cát Lai biết Lâm Thiên dù sao cũng là người ngoài, cũng không có lai lịch gì ở Áo Đấu, nếu Ông chủ Khôi dùng quan hệ của mình làm khó dễ trung tâm giải trí của Lâm Thiên, không chỉ hai ngày nữa trung tâm giải trí sẽ bị niêm phong. Hơn nữa nếu bị ông chủ Khôi cảnh cáo, các vị khách cũng không dám đến trung tâm giải trí của Lâm Thiên.

Khi đó, anh ta sẽ có thể gây dựng lại thị trường.

“Nhưng tôi muốn hai kế hoạch phải được tiến hành đồng thời, cho dù ám sát có khả năng thất bại, tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Ánh mắt Hoàng tử Cát Lai lạnh lùng.

Ngay sau đó, Hoàng tử Cát Lai nhìn đám người trước mặt ra lệnh: "Các anh đi làm đi, nhớ kỹ, nếu không giết được thằng nhãi kia, các anh cũng đừng trở về gặp tôi!"

Sắc mặt tên thuộc hạ khó coi, không ngờ hắn vẫn không thể tránh được.

“Vâng, hoàng tử.” Hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

...

Ngày hôm sau, tại nhà của ông chủ Khôi.

Hoàng tử Cát Lai và ông chủ Khôi ngồi đối diện nhau.

Hoàng tử Cát Lai vừa đem việc liên hợp lại đối phó Lâm Thiên nói với ông chủ Khôi.

“Ông chủ Khôi, đây là năm tỷ đô la. Chỉ cần ông hứa sẽ hợp tác với ta, tiền sẽ là của ông.” Hoàng tử Cát Lai đặt một tấm thẻ lên bàn.

“Hoàng tử, thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý lời mời hợp tác này, tôi sẽ không tham gia vào cuộc đấu riêng tư giữa anh và Lâm Thiên.” Ông chủ Khôi bình tĩnh nói.

Sắc mặt hoàng tử Cát Lai hơi thay đổi.

"Ông chủ Khôi, đây là năm tỷ đô đấy? Ông thật không nghĩ tới?" Hoàng tử Cát Lai kinh ngạc.

Năm tỷ đô la quy đổi ra là hơn một trăm nghìn tỷ, đây chắc chắn là một con số rất hấp dẫn.

“Không cần cân nhắc.” Ông chủ Khôi trả lời dứt khoát.

"Vậy thì tôi sẽ bỏ thêm ba tỷ đô nữa! Tôi nghĩ rằng lợi ích của Lâm Thiên cho ông chắc chắn không bằng tôi! Về tiền tài, anh ta chắc chắn không bằng tôi. Ông chủ Khôi, ông lăn lộn không phải vì tiền sao? Ai có nhiều tiền thì giúp, không phải sao?”

Hoàng tử Cát Lai nở nụ cười tự tin, tám tỷ đô tương đương với hơn 150 nghìn tỷ, hắn cho rằng lợi ích của Lâm Thiên cho ông chủ Khôi chắc chắn không nhiều như vậy.

Ông chủ Khôi lắc đầu cười: "Hoàng tử, anh cứ việc cho tôi 10 tỷ, 15 tỷ, tôi cũng sẽ không cân nhắc, mời Hoàng tử trở về đi."

Lần trước trong bữa tiệc tối, khả năng giết người bằng giọt nước của Lâm Thiên đã làm cho ông chủ Khôi vô cùng kinh ngạc, ông ta căn bản không nghĩ đối đầu với Lâm Thiên!

Nếu không có bữa tiệc tối ấy, ông chủ Khôi nhất định sẽ cân nhắc hợp tác với hoàng tử Cát Lai để cùng nhau đối phó Lâm Thiên.

Tuy nhiên, từ khi ông chủ Khôi nhìn thấy thủ đoạn kinh dị của Lâm Thiên, ông ta đã hạ quyết tâm, dù đánh chết cũng sẽ không đối nghịch với Lâm Thiên, tốt nhất ông ta nên giữ thái độ trung lập!

Khi Hoàng tử Cát Lai nghe ông chủ Khôi nói vậy, sắc mặt của anh ta hoàn toàn trở nên khó coi.

"Ông chủ Khôi, ý ông là sao? Không phải chỉ vì tiền thôi sao? Ông còn không muốn tiền sao? Nói cho tôi biết, tại sao!" Vẻ mặt Hoàng tử Cát Lai âm trầm, nghĩ không ra tại sao.

Hoàng tử Cát Lai tưởng rằng chỉ cần anh ta chịu cho tiền, ông chủ Khôi nhất định sẽ hợp tác với anh ta, nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.

"Dù có bao nhiêu tiền thì cũng phải có phúc hưởng mới được. Tôi cũng không ngại nói cho Hoàng tử nghe, Chủ tịch Lâm Thiên không đơn giản như vẻ bề ngoài." Ông chủ Khôi lắc đầu.

"Nói cả buổi, ông là sợ thằng nhãi kia sao? Hừ, ông chủ Khôi nổi danh Áo Đấu, nói lâu như vậy hóa ra cũng là người nhát gan. Lâm Thiên kia thì có gì phải sợ, hắn có tư cách so sánh với tôi sao?” Hoàng tử Cát Lai tức giận nói.

Ông chủ Khôi mỉm cười, nhưng ông ấy không giải thích thêm.

“Hoàng tử, tôi còn có việc, nên không thể tiếp chuyện anh.” Ông chủ Khôi đứng lên, uyển chuyển hạ lệnh tiễn khách.

Hoàng tử Cát Lai mạnh mẽ đứng dậy, cầm lấy tấm thẻ trên bàn, nhanh chóng xoay người rời đi với vẻ tức giận.

Đối với Hoàng tử Cát Lai, lại một kế hoạch khác đã thất bại.

...

Một tuần kế tiếp, Lâm Thiên ở lại Áo Đấu.

Trước đây kế hoạch của Lâm Thiên là trở về Hà Nội, nhưng sau khi bị ám sát, Lâm Thiên quyết định ở lại Áo Đấu thêm vài ngày.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thiên tự nhiên dành hết tất cả thời gian để tu luyện.

Vào buổi chiều sau hôm Thạch Hàn bị thương, lại có người tới ám sát Lâm Thiên, nhưng lần này Lâm Thiên đã tăng cường cảnh giác, trực tiếp gi ết chết đối thủ, sau đó lại đem trả lại đầu người đó cho Hoàng tử Cát Lai.

Mấy ngày nay sóng yên biển lặng, không có sát thủ nào tới đối phó Lâm Thiên, cũng không có con thiêu thân nào lao vào.

Thử nghĩ xem, đã ba lần liên tiếp thất bại, Hoàng tử Cát Lai Chỉ cần có chút đầu óc, cũng sẽ không tiếp tục phái người đi tìm chết, đúng không?

Ở được một tuần, Lâm Thiên thấy Hoàng tử Cát Lai không có phản ứng gì, liền quyết định trở về Hà Nội.

Đây cũng là đề nghị của Thạch Hàn, Thạch Hàn cảm thấy Lâm Thiên không nên ở lại Áo Đấu thì tốt hơn, như vậy Hoàng tử Cát Lai sẽ không có cơ hội ra tay với Lâm Thiên!

Mặt khác, cha của Triệu Linh đã có một cuộc sống rất khó khăn trong tuần qua.

Lâm Thiên nghe ông chủ Thiên Mạnh kể lại rằng ông ta bị mắc chứng trầm cảm và suy sụp khi thua cuộc, thậm chí còn cố tự tử, ông ta liên tục cầu xin được gặp Lâm Thiên và ông ta muốn dừng tất cả chuyện này lại.

Nó giống như chơi một trò chơi. Tất cả các ván cờ đều cuồng bạo, và tất cả các ván cờ đều bị treo lên, liên tục một vòng tuần hoàn thua cuộc như vậy, không trầm cảm không suy sụp mới lạ!

Lâm Thiên tính toán cũng không còn nhiều thời gian nên gọi điện thoại cho ông ta, ông ta thề trước mặt Lâm Thiên sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, lúc này Lâm Thiên mới thôi, sắp xếp cho người đưa ông ta trở về.

Sân bay Áo Đấu.

Ông chủ Thiên Mạnh và Thạch Hàn đến tiễn Lâm Thiên.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thạch Hàn tiếp tục ở lại Áo Đấu để thay Lâm Thiên trấn giữ, đợi đến khi ổn định rồi mới rời đi.

“Thạch Hàn, ở Áo Đấu anh phải cẩn thận, an toàn trước tiên, nếu có nguy hiểm lớn, tính mạng của anh phải đặt lên hàng đầu, cho dù là bỏ Áo Đấu đi!” Lâm Thiên nghiêm túc dặn dò.

“Lâm Thiên, đừng lo lắng, cậu biết năng lực của tôi mà, chưa kể hiện tại tôi cũng là một tu sĩ.” Thạch Hàn cười nói.

Lâm Thiên gật đầu, đương nhiên Lâm Thiên biết thực lực và năng lực của Thạch Hàn.

“Thôi, nếu anh có chuyện gì, xin hãy liên lạc bất cứ lúc nào.” Lâm Thiên nói.

Cứ như vậy, Lâm Thiên đã lên máy bay trở về Hà Nội.

...

Hà Nội, trong phòng của một khách sạn cao cấp.

Một cô gái thanh tú và xinh đẹp đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Vẻ thâm thúy trong đôi mắt đẹp của cô ấy không tương đồng với tuổi tác của cô ấy!

Cô ấy đúng là Kurokawa Nako.

Lúc này, một ông già vội vàng bước vào.

“Thưa cô, theo người cung cấp thông tin cho chúng tôi ở Áo Đấu, Lâm Thiên đã lên máy bay trở về Hà Nội rồi!” Ông lão vội vàng nói.

"Anh ấy..., anh ấy cuối cùng đã trở lại rồi sao? Thật sự đã khiến tôi phải chờ đợi rất lâu." Vẻ mặt mong đợi hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Kurokawa Nako.

Kurokawa Nako vẫn luôn đợi Lâm Thiên, lần trước Lâm Thiên trở về Hà Nội, anh ở nhà bế quan hơn mười ngày, Kurokawa Nako không tìm được cơ hội tiếp cận Lâm Thiên.

Sau đó, Lâm Thiên lại đột nhiên tới Áo Đấu, mất hơn một tuần.

Những ngày này, Kurokawa Nako vẫn luôn chờ đợi!

Giờ cuối cùng cũng đợi được đến khi Lâm Thiên quay lại.

“Chú Phúc, hãy sẵn sàng để bắt đầu kế hoạch của chúng ta.” Kurokawa Nako nói.

"Cô chủ, một khi đã bắt đầu thì sẽ không có đường lui! Hãy nghĩ kỹ, nếu bây giờ hối hận, thì vẫn còn kịp." Ông lão sốt sắng nói.

Kurokawa Nako quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói với giọng trầm trầm:

"Chú Phúc, đối với tôi, đã sớm không thể quay đầu lại rồi..."

...

Buổi chiều.

Sau khi Lâm Thiên về đến Hà Nội, Lưu Thân đã lái chiếc xe sang Leopard Golden Bentley đến đón Lâm Thiên ở sân bay.

Sau khi đón Lâm Thiên, xe chạy thẳng đến biệt thự của Lâm Thiên.

Bên trong xe.

“Lưu Thân, gần đây tình hình ở Hà Nội thế nào?” Lâm Thiên hỏi.

Lưu Thân nói: “Không tệ, nhưng việc kinh doanh bên ngoài của nhà họ Nam Cung gần đây rất khó khăn.

"Ồ? Tại sao vậy?" Lâm Thiên tò mò hỏi.

"Mối quan hệ giữa Hoa Quốc chúng ta và nước M không tốt. Anh biết không, anh Thiên. Gần đây, nước M đang tẩy chay nền kinh tế nước ta. Bị ảnh hưởng nhiều nhất là ngoại thương, mà nguồn lợi nhuận chính của nhà họ Nam Cung lại là ngoại thương và tài chính.” Lưu Thân nói.

“Thì ra là vậy, nước M đúng là đáng hận.” Lâm Thiên nheo mắt lẩm bẩm.

Lâm Thiên đương nhiên hiểu được chuyện giữa Hoa Quốc và M.

“Ai nói không đâu, chính là không nhìn được chúng ta phát triển tốt.” Lưu Thân bất lực giang hai tay.

Ngừng một chút, Lưu Thân nói tiếp: "Không chỉ nhà họ Nam Cung, mà tất cả các doanh nghiệp tài chính và ngoại thương nói chung bây giờ đều gặp khó khăn. Không giống như tập đoàn Vân Thiên của chúng ta về cơ bản không bị ảnh hưởng gì."

“Ngày mai tôi sẽ gặp Tiểu Diệp và nhà họ Nam Cung, giúp đỡ họ một chút.” Lâm Thiên nói.

Khả năng hiện tại của Lâm Thiên có hạn, anh không thể thay đổi được biến cố lớn như thế này. Điều mà Lâm Thiên có thể làm là giúp đỡ nhà họ Nam Cung một chút về tài chính để giúp họ vượt qua đoạn thời gian khó khăn này.

Dù sao thì Tiểu Diệp cũng có ơn với Lâm Thiên!

Đương nhiên, nếu một ngày nào đó Lâm Thiên đủ mạnh để rung chuyển nước M, Lâm Thiên nhất định sẽ thay đổi loại chuyện này!

“Hửm?”

Lúc này xe đang di chuyển trên một con đường khá hẻo lánh, Lâm Thiên nhìn thấy bên đường có mấy người đàn ông đang giở trò với một cô gái!

Xe đi rất nhanh, thoáng cái liền lướt qua, nhưng Lâm Thiên lập tức hô lớn:

"Dừng xe!"

Tài xế lập tức cho xe dừng lại.

Lâm Thiên không nghĩ nhiều, lập tức mở cửa xe, lao đi.

Trong nháy mắt, Lâm Thiên liền chạy tới đây.

Những kẻ xấu tính này đang đẩy một cô gái trẻ lên một chiếc xe tải.

Từ trước đến nay Lâm Thiên đều rất khó chịu khi nhìn thấy loại chuyện này, lại càng không thể bỏ qua.

"Dừng tay!"

Lâm Thiên lập tức hét lên.

"Thằng nhóc này, tao khuyên mày đừng có tọc mạch! Cút đi!"

“Muốn chết à!”

Lâm Thiên ánh mắt ngưng tụ, xông lên, đá văng kẻ đang nói.

Người đàn ông ngã vào chiếc xe tải và lập tức thành một vết lõm trên xe.

Một ngụm máu phun ra từ miệng người đàn ông.

"Chết tiệt, khó xơi quá, các anh em, chạy mau!"

Thấy Lâm Thiên quá hung dữ, bọn côn đồ này lên xe bỏ chạy thật nhanh.

Lâm Thiên không đuổi theo những người này nữa, mà là nhìn cô gái.

Thiếu nữ ngã ở ven đường người nồng nặc mùi rượu, say nhũn ra như bùn nhão.

“Là cô ấy?”

Lâm Thiên đến gần và nhận ra cô gái này ngay lập tức, đây không phải là cô gái mà anh đã cứu trong quán bar lần trước sao?