Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 734




Ngay sau đó, Lâm Thiên cười nói, “Như vậy mà nói, chúng ta nắm trong tay cả khu giải trí ở thành phố Áo, chính là điểm yếu và số phận của hoàng tử Cát Lai.”

“Ha ha, chính là như vậy, anh Thiên theo tôi thấy, chúng ta dựa vào cái này, để lấy một khoản của anh ta, anh ta muốn mua, ít nhất cũng phải bỏ ra hai triệu tám trăm nghìn tỷ! Mới mua được, anh ta sẽ vì thể diện và tương lai của mình, cũng chỉ có thể cắn răng mà mua, dù sao nhà anh ta cũng có tiền.” Thạch Hải cười nói.

“Không, tôi sẽ không kiếm số tiền này, tôi sẽ không bán khu giải trí ở thành phố Áo cho anh ta, tôi muốn hủy hoại tiền đồ và danh tiếng của anh ta, để anh ta trở về Cát Lai!” Lâm Thiên nở nụ cười lạnh.

Tuy Lâm Thiên có thể tận dụng cơ hội này để kiếm một khoản tiền lớn.

Nhưng so với kiếm tiền, Lâm Thiên sẽ càng vui vẻ hơn khi thấy tiền đồ của hoàng tử Cát Lai bị ảnh hưởng.

“Xem ra thù hận giữa anh Thiên và anh ta rất sâu.” Lang Hải cười nói.

“Đương nhiên, anh ta ở thành phố Áo lại phái sát thủ đến động đến cậu, mới thù này, hơn nữa tôi và anh ta sớm đã kết thù ở Hà Nội.” Lâm Thiên nheo mắt nói.

“Được rồi anh Thiên, tôi sẽ trả lời với anh ta ngay.” Lang Hải nói.

“Đúng rồi Thạch Hải, thuật luyện đan của cậu bây giờ thế nào rồi?” Lâm Thiên hỏi.

“Luyện đan đã tiến bộ hơn với trước đây, bây giờ đã là luyện đan sư trung cấp được một thời gian rồi, tôi không có luyện đan ở thành phố Áo Đấu, bây giờ tôi có thể luyện chế được đan vô cực, đó nguyên liệu trong dung dịch nước thần tiên dạng uống có trình độ cao, tốc độ luyện chế ngày càng nhanh hơn.” Thạch Hải cười nói.

“Tốt.” Lâm Thiên gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại.

“Hoàng tử Cát Lai, để tôi xem lần này anh trả lời với cha anh như thế nào, nhìn anh trả lời với đám quyền quý ở Cát Lai thế nào.” Lâm Thiên chế nhạo.

Một lúc sau, Lâm Thiên đột nhiên nhíu mày.

Bởi vì Lâm Thiên cảm nhận được, có một cổ tà khí xâm nhập vào cơ thể anh, liền đốt cháy d*c vọng của Lâm Thiên.

Vốn tuổi của Lâm Thiên đang trẻ đầy d*c vọng, nói thật là sau khi Lâm Thiên tu luyện, yêu cầu đối với phương diện này còn mạnh hơn người bình thường, chỉ là Lâm Thiên luôn cố gắng áp chế, khi cần mới bộc phát.

A!

Trong phút chốc, trên trán Lâm Thiên đổ đầy mồ hôi.

“Trấn áp!”

Lâm Thiên liền lập tức vận công, để áp chế ngọn lửa xuống.

Lúc này, Korukawa Nako cầm một dĩa cơm chiên, từ trong phòng bếp đi ra.

“Anh Lâm Thiên, anh kêu tôi làm món đơn giản, tôi liền làm cơm chiên trứng.”

Kurokawa Nako vừa nói, vừa nở nụ cười ngọt ngào đi về phía Lâm Thiên, sau đó đưa món cơm chiên trứng cho Lâm Thiên.

Bây giờ là đầu mùa hè, Kurokawa Nako mặc quần áo rất mỏng, lộ ra cả dáng người, thêm gương mặt xinh đẹp dễ thương như em gái nhà hàng xóm, sau khi Lâm Thiên nhìn thấy tất cả, ngọn lửa tà ác lại xông lên.

Cho dù tu vi của Lâm Thiên có cao, nhưng cũng rất khó áp chế thứ này, bởi vì đây là yêu cầu của bản thân.

“Đáng chết, sao thể thể như vậy? Lẽ nào là do lúc nãy hấp thu khí trong thạch thất? Không nên như vậy.” Lâm Thiên nghiến răng nói.

Kurokawa Naki nhìn bộ dạng của Lâm Thiên, thì cô ta biết anh đã trúng thuốc.

“Anh Lâm Thiên, sao trên trán anh lại đổ mồ hôi rồi, để tôi lau giúp anh.”

Kurokawa Nako vừa nói, vừa lấy khăn tay ra, cúi người trước mặt Lâm Thiên, và giúp anh lau mồ hôi.

Khoảng cách của hai người lúc nãy chỉ mấy centimet, Lâm Thiên có thể ngửi thấy  mùi thơm trên người Kurokawa Nako, như vậy càng khiến trái tim anh đập nhanh hơn.

“Trịnh Sương, cô lập tức biến mất trước mặt tôi!” Lâm Thiên nghiến răng nói.

Nếu như không có Kurokawa Nako ở đây, Lâm Thiên có thể áp chế được, dù sao cũng chỉ có lửa mà không có củi.

Nhưng Trịnh Sương cứ ở trước mặt anh như vậy, lửa mà gặp củi, Lâm Thiên sợ mình thật sự không áp chế được.

Sau khi Kurokawa Nako nghe những lời này liền ngây người, cô ta không ngờ, sau khi Lâm Thiên uống một lượng lớn thuốc như vậy, mà còn có thể khống chế được, lại còn chủ động khuyên cô ta rời đi?

Theo Kurokawa Nako nhìn thấy, nếu đổi lại là người đàn ông khác, thì tuyệt đối sẽ không nhịn? Chỉ sợ đã sớm như sói ăn sạch cô ta.

Cô ta cho rằng đàn ông trong thiên hạ, không có ai tốt, nhưng Lâm Thiên lại khiến cô ta ngạc nhiên.

Kể cả lần trước, cô ta chủ động yêu cầu, nhưng cũng bị Lâm Thiên từ chối.

Sau khi Kurokawa Nako ngây người một lúc, giả vờ như không biết gì mà nói:

“Tại sao lại muốn đi? Là do Trịnh Sương có chỗ nào không tốt sao? Sắc mặt của anh Lâm Thiên không tốt, có phải là bị bệnh không?”

“A!”

Kurokawa Nako vừa nói xong, liền trượt chân, ngã vào lòng của Lâm Thiên.

Rõ ràng, điều này là Korukawa Nako cố ý.

Bùm!

Cảm nhận được hương thơm ấm áp trong lòng, lúc này đầu óc của Lâm Thiên liền bùng nổ!

Có ai còn chịu được nữa!

Lúc Lâm Thiên còn một chút lý trí, khi chuẩn bị kêu Kurokawa Nako rời đi, Kurokawa Nako lại chủ động!

Phòng tuyến cuối cùng của Lâm Thiên cũng bị đánh bại.

...

Cứ như vậy, kế hoạch của Kurokawa Nako cuối cùng cũng thành công.

...

Một tiếng sau, trên sofa có một mảnh màu hồng, còn có nước mắt của Kurokawa Nako.

Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc.

Đến cả bản thân Lâm Thiên cũng không biết, tại sao ngọn lửa này lại hung mãnh như vậy, từ chiều cho đến sáng sớm, ngọn lửa mới ổn định lại.

Sau khi bình tĩnh lại, cả hai người đều rất mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.

...

Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng.

Trong căn phòng mà Kurokawa Nako đang ở.

Lâm Thiên dụi mắt tỉnh lại.

Đồng thời, Lâm Thiên cũng ấn huyệt thái dương của mình, sau đó ngồi dậy.

Khi Lâm Thiên quay đầu, nhìn Trịnh Sương (Kurokawa Nako) nằm ngủ bên cạnh mình, trong lòng Lâm Thiên có một cảm giác tội lỗi rất lớn.

Mặc dù Trịnh Sơng xinh đẹp, nhưng Lâm Thiên có yêu cầu của mình, tuyệt đối không thể có tình!

“Đáng chết! Làm sao lại như vậy!” Lâm Thiên nghiến răng, thấp giọng mắng.

Lâm Thiên thật sự không muốn như vậy, nhưng Lâm Thiên thật sự không biết, tại sao hôm qua bản thân lại có d*c vọng mãnh liệt như vậy.

“Lẽ nào là do hấp thu tà khí? Hay là…Ly nước đó?” Lâm Thiên nghĩ đến chuyện sau đó, đột nhiên kinh ngạc.

Bởi vì hôm qua Lâm Thiên tu luyện, thì chỉ uống có một ly nước đó, mà lúc đó Lâm Thiên mơ hồ cảm thấy ly nước đó có chút không đúng!

“Lẽ nào...Là cô ta bỏ thuốc vào ly nước của tôi.” Lâm Thiên nhíu mày, nhìn về phía Kurokawa Nako.

Lúc này Lâm Thiên chợt nhớ đến lời của Tần Thi, nói rất có thể là Trịnh Sương có mục đích gì đó để tiếp cận Lâm Thiên.

“Lẽ nào cô ta vì tiền?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

Đây là điều duy nhất Lâm Thiên có thể nghĩ đến, nếu như cô ta thật sự tiếp cận anh có mục đích, trừ tiền của mình, còn có thể là cái gì?

“Bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, nếu như cô ta thật sự làm như vậy là vì tiền, thì cứ cho cô ta một khoản.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Lúc này, Kurokawa Nako dụi mắt tỉnh lại…