Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 740




Tiếp theo sau đó, hoàng tử Sa Lai cúi đầu nhìn sang thi thể vệ sĩ bên cạnh, lại dùng gương soi thử cổ của mình, phía trên còn có dấu tay của Lâm Thiên.

“Lâm Thiên đáng chết! Bây giờ khu giải trí tới tay, tôi cũng không còn kiêng nể nữa rồi, tiếp theo, tôi sẽ mạnh tay dạy dỗ cậu, tôi sẽ khiến cậu hiểu được hậu quả đắc tội tôi!” Hoàng tử Sa Lai hung dữ nói rằng.

Hoàng tử Sa Lai anh ta đâu có chịu đựng qua như vậy? Cho nên anh ta hạ quyết tâm, nhất định phải khiến Lâm Thiên trả giá!

Một bên khác.

Sau khi Lâm Thiên và Thạch Hàn ra khỏi khách sạn.

“Anh Thiên, anh g iết chết vệ sĩ cấp dưới của hắn trước mặt hoàng sử Sa Lai, đây sẽ không gây rắc rối gì cho anh Thiên chứ hả?” Thạch Hàn lo lắng nói rằng.

“Hắn cũng muốn giết tôi rồi, tất nhiên tôi cũng không cần thiết nể tình, còn rắc rối, cấp dưới của hắn là trúng đạn mà chết, đạn còn là trong súng của cấp dưới hắn, hắn làm sao chứng minh là của tôi làm? Trong nhà cũng không có camera, chỉ dựa vào lời nói một phía của hắn là vô dụng, phải chứng cứ xác thực, nếu không thì tôi hoàn toàn có thể nói là hắn đang vu khống, đổ tội tôi.” Lâm Thiên nói rằng.

“Cũng đúng.” Thạch Hàn phảng phất gật đầu.

Vừa rồi lúc họ đi vào trong, ở cổng có xét qua người của họ, với lại ở ngay dưới camera xét đấy, đủ để chứng minh họ không có súng, mà cấp dưới của hoàng tử Sa Lai là bị viên đạn bắn chết, cho nên chuyện này nói là của Lâm Thiên làm, hoàn toàn giải thích không được.

Lúc đi ra khỏi khách sạn, màn đêm đã buông xuống, buổi tối của Áo Đấu, đèn màu rực rỡ.

Đứng ở cổng khách sạn.

“Thạch Hàn, nếu khu giải trí của Áo Đấu đều đã thuộc về sở hữu của hoàng tử Sa Lai, thì lần này cậu theo tôi cùng nhau trở về đi.” Lâm Thiên nói rằng.

Thạch Hàn tiếp tục ở lại Áo Đấu đã không còn ý nghĩa.

Còn những khu giải trí đó, tính quan trọng đối với Lâm Thiên cũng không có cao thế kia, mất rồi đối với Lâm Thiên về mặt thương nghiệp ảnh hưởng cũng không lớn, thủ đoạn kiếm tiền quan trọng nhất của Lâm Thiên, vẫn là dung dịch nước thần tiên dạng uống, ngành giải trí của Áo Đấu chẳng qua là lúc Lâm Thiên đến giải cứu cha của Triệu Linh, ý tưởng đột nhiên nảy ra.

Mất đấy chỉ là một khẩu khí và tôn nghiêm.

Với lại, mọi thứ mất đi này, sau này Lâm Thiên nhất định sẽ khiến hoàng tử Sa Lai trả gấp ngàn gấp chục ngàn lần!

Vừa ngồi vào trong xe, thì Thạch Hàn nhận được tin nhắn.

“Anh Thiên, liên quan tài liệu trong nhà của hoàng tử Sa Lai, cơ cấu tình báo đã truyền tới trên điện thoại tôi rồi.” Thạch Hàn nói rằng.

Tiếp theo sau đó, Thạch Hàn giao điện thoại cho Lâm Thiên, Lâm Thiên bắt đầu tỉ mỉ xem xét.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, Lâm Thiên phải làm rõ tình hình trong nhà của hoàng tử Sa Lai trước.

Xem được khoảng năm phút sau, Lâm Thiên cơ bản đều xem xong hết tài liệu và ghi nhớ trong bộ não rồi.

“Thật sự không ngờ rằng hoàng tử Sa Lai này lại còn có một đứa em trai!” Lâm Thiên híp mắt nói rằng.

Lâm Thiên vừa nói, vừa đưa điện thoại cho Thạch Hàn.

“Ồ?” Thạch Hàn lập tức nhận điện thoại qua xem xét.

Lâm Thiên tiếp tục nói rằng: “Nhưng mà người em trai này của hắn, là cha của hoàng tử Sa Lai và một nữ giúp việc đẻ đấy, không thể ra mắt được, cũng không bị xem trọng, thậm chí sớm thì bị hoàng tử Sa Lai dồn ép ra khỏi Sa Lai rồi, chỉ có thể ở lại những nước khác, tránh nảy sinh uy hiếp đối với địa vị của hoàng tử Sa Lai.”

Tiếp theo sau đó, Lâm Thiên nở ra một nụ cười: “Tôi có cách rồi.”

“Cách gì?” Thạch Hàn liền truy hỏi.

“Chúng ta tìm em trai của hoàng tử Sa Lai, hợp tác với cậu ta, sau đó giúp cậu ta về lại Sa Lai, nâng đỡ cậu ta cạnh tranh với hoàng tử Sa Lai, sau đó mượn tay của cậu ta, diệt hoàng tử Sa Lai!” Khoé miệng của Lâm Thiên nở ra một nụ cười lạnh rét.

“Anh Thiên, đây là cách tốt đấy!” Thạch Hàn vui mừng nói rằng.

Thạch Hàn mỉm cười tiếp tục nói: “Nếu như thật sự có thể thành, cuối cùng để em trai của hoàng tử Sa Lai khống chế Sa Lai, thế thì anh Thiên chính là chủ nhân đứng sau Sa Lai rồi! Dự trữ dầu mỏ của Sa Lai, xếp trước hạng ba cả thế giới, nếu như có thể có được Sa Lai, đó đúng là giàu tới chảy dầu đấy! Ha ha!”

Kế hoạch này, không những có thể trừng trị hoàng tử Sa Lai, thậm chí có thể mưu đồ cả Sa Lai!

Nói sự thật, không có chuyện của lần này, Lâm Thiên thật sự cũng không có nghĩ tới đi mưu đồ Sa Lai, chuyện lần này, tuy khiến Lâm Thiên gặp phải đả kích và tổn thất, nhưng cũng càng bộc phát quyết tâm và niềm tin lớn hơn của Lâm Thiên!

Nghịch cảnh khiến người trưởng thành, thuận cảnh thì sẽ khiến người chán nản, lời này là rất có lý đấy.

“Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ bước đầu, cách nghĩ tuy tốt, nhưng thực hiện nhất định vô cùng khó khăn, cũng không phải thời gian ngắn có thể thành.” Lâm Thiên lời nói thấm thía.

“Anh Thiên, cho dù có khó khăn thế nào, dầu sôi lửa bỏng, Thạch Hàn tôi cũng xông pha với anh!” Thạch Hàn vừa nói vừa đưa quả đấm ra.

Lâm Thiên cũng đưa quả đấm ra, đụng với Thạch Hàn, sau đó nói rằng: “Anh em tốt, giang sơn sau này chúng ta đánh xuống, nửa bên bèn là của cậu!”



Kế hoạch bước đầu đã định xong, Lâm Thiên kêu Thạch Hàn thăm dò tung tích hiện nay của em trai hoàng tử Sa Lai trước, dựa theo tài liệu, hoàng tử Sa Lai không nơi ở cố định, thường xuyên du lịch khắp nước.

Còn Lâm Thiên, thì là trở về Hà Nội, chuẩn bị bế quan xung kích Kim Đan!

Cho dù thực hiện kế hoạch gì, đối với Lâm Thiên mà nói, cảnh giới chính là gốc rễ của Lâm Thiên, thực lực chính là dựa dẫm lớn nhất của Lâm Thiên!

Có thực lực lớn mạnh hơn, mới có thể đối mặt các rắc rối.

Lâm Thiên chuẩn bị xung kích Kim Đan trước rồi mới thực hiện kế hoạch.

Lâm Thiên trở về Hà Nội trong đêm, lúc về tới Hà Nội đã là nửa đêm khuya rồi.

Sau khi vào cửa, đèn trong phòng khách biệt thự vẫn còn thắp sáng.

“Hửm?”

Lâm Thiên phát hiện, Trịnh Nghi (Kurokawa Nako) lại còn ngồi trên ghế sofa, nhưng mà cô ấy đã dựa trên tay vịn của ghế sofa ngủ thiếp đi rồi.

“Cô ấy đang đợi tôi về sao?” Lâm Thiên thì thầm một câu.

“Đúng là cô gái ngốc.” Lâm Thiên cười gượng lắc đầu.

Tiếp theo sau đó, Lâm Thiên nhẹ nhàng đi về phía Trịnh Nghi, chuẩn bị dưới tình hình không làm thức cô ấy, ẵm cô ấy lên lầu, để cô ấy lên lầu ngủ thật ngon.

“Hửm?”

Lâm Thiên đột nhiên phát hiện, Trịnh Nghi đang nói mớ, với lại cô ấy cũng không phải nói tiếng Việt.

“Đây… Đây là tiếng Nhật?” Trong lòng của Lâm Thiên kinh ngạc.

Tuy Lâm Thiên nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng Lâm Thiên cơ bản có thể xác định, Trịnh Nghi nói đấy chính là tiếng Nhật!

“Sao cô ấy biết nói tiếng Nhật! Với lại còn là trong giấc mơ!” Trong lòng của Lâm Thiên, liền cuồn cuộn sóng to gió lớn.

Chẳng lẽ cô ấy là người Nhật Bản?

Trong người của Lâm Thiên, thì có sự phản cảm đối với Nhật Bản, có thể cái này hơi quá khích, nhưng sự thật chính là như vậy.

Lâm Thiên nhớ lại lời nói của Tần Thi, nói cô ấy có thể là có mục đích tiếp cận mình.

Lâm Thiên lại nghĩ tới chuyện hôm trước mình tự nhiên vô cớ bị kích dậy tà lửa.

Nếu như chỉ một chuyện thôi, Lâm Thiên còn không cảm thấy đáng nghi lắm, nhưng liên kết lại những chuyện này, cho dù Trịnh Nghi có giải thích hợp lý, Lâm Thiên cũng không thể không hoàn toàn nghi ngờ cô ấy rồi.

Chính ngay lúc này, Kurokawa Nako dụi con mắt ngủ mờ mịt, nở nụ cười ngọt ngào nhìn sang Lâm Thiên.

Khi Kurokawa Nako nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Thiên, trong lòng của cô ấy có một cảm giác rùng rợn…

“Anh Lâm Thiên, anh… Anh sao vậy, là lại gặp phải rắc rối gì rồi à?” Kurokawa Nako mở miệng hỏi han.

“Trịnh Nghi, vừa rồi tôi nghe thấy lời nói mớ của cô, mà cô nói lại là tiếng Nhật Bản, cô có thể nói cho tôi biết, đây là vì sao không?” Giọng điệu của Lâm Thiên có chút lạnh băng chất vấn.