Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 230: Kỳ Nữ Tử




Dịch: bổ sung sau
Biên dịch & biên tập: Melly kỳ nữ tử

- Ha ha ha…

Hắn cười liền ba tiếng, trong đầu một loạt ý nghĩ thoáng qua. Chỉ cần căn cứ vào câu nói này, thì nhận ra tiểu nữ đối diện này là ai. Bên ngoài cổ miếu đổ nát mà có thể gặp lại, cũng không biết là may hay rủi. Hắn cười thêm vài tiếng rồi nói:

- Này vị tiểu thư, chúng ta đều là người không quen biết, nói những lời này xem ra không thích hợp cho lắm, ta không thể mở miệng được a, ngươi nên tìm người hữu duyên mà phó thác đi. Tại hạ còn có việc gấp trong người, không tiện ở lâu, cáo từ, cáo từ…

Nói xong, hắn vã mồ hôi lạnh xoay người vội vàng bước ra ngoài, không dám chậm một giây.

Từ tiểu thư than:

- Nói hay không nói đều giống như nhau mà thôi. Ta vốn không muốn làm cái việc ngớ ngẩn này, chỉ là không nghĩ ra được là kẻ khinh cuồng cùng ta nói chuyện lại đúng là người của Kim Lăng Tiêu gia, thật là làm ta thất vọng.

Hả, lão tử lần này cũng vì thể diện của Tiêu gia, việc này thật đã làm mẹ hắn nổi giận. Hắn dừng bước, quay lại nhìn Từ tiểu thư, cười hi hi nói:

- Thật muốn ta lặp lại à? Vậy tốt …Theo đuổi ngươi, sau đó bỏ rơi ngươi, đó chính là mục tiêu của ta.

Diệp công tử sắc mặt biến đổi nói:

- To gan, ngươi là ai mà lại vô lễ, dám như thế nhạo báng Từ tiểu thư, thật là đáng chết.

Lâm Vãn Vinh xòe hai tay nói một cách vô tội:

- Vị công tử này, ngươi có nghe chăng, không phải là ta nguyện ý, mà là Từ tiểu thư kêu ta lặp lại thôi, vậy thì ta lặp lại. Xin hỏi có chổ nào sai vậy?

Gã công tử họ Diệp không nói lên lời, Từ tiểu thư mỉm cười nói:

- Có chút nhanh trí! Xin hỏi vị Tam công tử, Tiêu gia tiểu thư hiện cũng đến kinh thành chăng? Ta từ thuở nhỏ đã được Tiêu phu nhân chiếu cố, lại vừa nghe phụ thân đại nhân nhắc đến tên Đại tiểu thư, nhưng vẫn vô duyên gặp gỡ. Nếu nàng đang ở kinh thành, ta cũng muốn cùng nàng ta gặp mặt.

Nàng gọi Tam công tử, đó là đã tự nhận mình chính là cô gái ngày hôm qua trú mưa tại Ngọa Phật tự.

Chuyện đã rõ ràng, Lâm Vãn Vinh cũng không sợ xỏ chân vào giày, gật đầu nói:

- Cám ơn tiểu thư đã quan tâm. Hai vị tiểu thư nhà ta đã đến kinh thành, tâm ý của Từ tiểu thư ta sẽ nhất định truyền đạt. Không biết lệnh tôn của Từ tiểu thư là ai.

- Gia phụ cũng chỉ là một thư nhân bình thường mà thôi, không cần đề cập tới cũng được.

Từ tiểu thư lãnh đạm nói:

- Thật tình, khi Tiêu phu nhân rời thành thì ta còn là trẻ nhỏ chưa biết đến thế sự, không nghĩ rằng đảo mắt đã được hai mươi năm, không biết lão nhân gia giờ có khỏe không?

"Lão nhân gia?" Tiêu phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp vậy mà từ miệng Từ tiểu thư lại thành lão nhân gia, thật là đáng đánh. Lâm Vãn Vinh liếc Từ tiểu thư một cái.

Trước kia hắn chỉ chú ý khuôn mặt vị Từ tiểu thư, lúc này hắn lại lưu ý trang phục của nàng. Thấy nàng vận bộ quần áp màu lam nhạt trông rất phù hợp, thân hình quyến rũ, sắc mặt điềm tĩnh, trên đầu một búi tóc cao cao, tùy ý cài một cây ngọc trâm, trông đơn giản tự nhiên.

Chẳng lẻ vị Từ tiểu thư này đã kết hôn rồi? Lâm Vãn Vinh trong lòng sửng sốt một chút, nhớ ngày hôm qua ngoài miếu đã hỏi nàng có thành thân chưa, nàng không trả lời, hôm nay nhìn thấy búi tóc này. Trong lòng càng thêm nghi hoặc. Tuy nhiên, nữ tử này trông thật thanh nhã, nghe cách mà nàng nói chuyện lại tựa như đã qua tuổi đôi mươi, đã thành thân thì cũng không có gì là kỳ quái.

Điều duy nhất không thể giải thích được chính là vị Diệp công tử này cả ngày đi bên cạnh nữ tử đã thành thân, không sợ người ta đàm tiếu sao? Theo cách mà Từ tiểu thư hôm qua xuất ngôn thì nàng xem ra rất tôn trọng chính danh tiếng của bản thân mình. "Theo đuổi ngươi, rồi bỏ rơi ngươi." nhớ lại những lời hào ngôn tráng ngữ hôm qua. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, xuất sư bất lợi a!

- Phu nhân vẫn còn xinh đẹp không khác khi xưa. Thật lòng vô cùng cảm ơn tiểu thư đã quan tâm.

Lâm Vãn vinh áp chế nghi vấn trong lòng đáp lời.

Từ tiểu thư gật gật đầu, cùng Diệp công tử tiến về phía trước vài bước, đột nhiên nhớ lại cái gì đó, quay đầu lại hỏi:

- Vị Tam công tử này, ngươi là người của Tiêu gia. Vậy có phải hôm hội đăng mười lăm tháng giêng, tại "Vân Lai Tiên Cảnh" xem câu đố hội đăng không lẽ là người?

- Xem câu đố hội đăng? Ờ, nàng nói hắn à, hắn họ Lâm, lớn lên anh tuấn tiêu sái, tài khí bức người, so với vị Diệp công tử này còn muốn hơn mười lần!

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Từ tiểu thư mỉm cười:

- Ta tự mình ra câu đố đơn giản, nguyên muốn để cho học viên của học viện đoán, cũng chỉ có chút tầm thường cho họ đỡ than thở, lại không nghĩ ra rằng gia nhân của Tiêu gia có thể giật được giải, thật là có chút ngoài ý muốn.

"Đơn giản? Tiểu nữu này cố ý khi dễ ta chắc? Rốt cuộc không biết nha đầu họ Từ này có địa vị gì, trong tay có cái liên hoàn nô cải tiến, có thể cùng Lạc Ngưng thân thiết, lại còn nhận biết được Tiêu phu nhân, không biết nàng ta là cấp bậc gì nữa?"

Diệp công tử cười nói:

- Lúc nàng viết những câu đố đó, ta cũng có mặt, trong lòng hoài nghi tại sao năm nay tiểu thư lại ra những câu đố lại đơn giản vậy, không nghĩ được nguyên do là người dành cho các huynh đệ tỷ muội trong học viện. Tiểu thư tâm tư tinh tế, Diệp mỗ tự nhận không bằng.

"Không còn gì có thể nói được cả! Hai người này đang hợp nhau đả kích ta à."

Từ tiểu thư tiếp tục bước đi, trong lúc vượt qua Lâm Vãn Vinh, đột nhiên lãnh đạm nói:

- Tam công tử, làm người mà tự tin thì cũng tốt, nhưng chớ có quá kiêu ngạo, hành động và lời nói giống hôm qua, tiểu nữ hy vọng vĩnh viễn không nghe lại nữa!

Nàng bước đi khinh khoái, lướt qua bên người hắn.

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút đột nhiên mỉm cười:

- Từ tiểu thư, xin hỏi ngươi đã thành thân chưa?

Từ tiểu thư tựa như không nghe thấy hắn nói, sớm đã bước qua cánh cổng, Diệp công tử đột nhiên quay đầu lại nói:

- Chớ có hỏi điều không nên hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng, nhìn về bóng dáng Từ tiểu thư, hét lên:

- Từ tiểu thư, chuyện hôm qua ta đã nói, bây giờ vẫn còn hữu hiệu như cũ.

Từ tiểu thư dừng bước, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Cuộc đời vốn vô sự, hà cớ lại tự phiền nhiễu.

Nàng không thèm để ý đến lời lẽ điên khùng của vị Tam công tử này, đang muốn bước nhanh vào lớp học, bỗng nhiên thấy lao ra một người thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi nói:

- Từ tiên sinh, không tốt rồi, trời sinh dị tượng.

- Trình Đại Vị, có chuyện gì thế? Cái gì là trời sinh dị tượng?

Từ tiểu thư ngạc nhiên hỏi

- Từ tiên sinh, người xem…

Trình Đại Vị dẫn Từ tiểu thư cùng Diệp công tử vào trong viện, chỉ thấy vô số con kiến tập trung đông đúc trên mặt đất hình thành một chữ Thiên thật to. Mặc dù con kiến này không ngừng di chuyển, nhưng đều di chuyển dọc theo chữ Thiên. Trình Đại Vị đảo mắt một cái rồi nói:

- Kiến đi thành đoàn, trời sinh dị tượng! Từ tiên sinh, cái này làm thế nào để giải thích đây?

Sau Trình Đại Vị, một nhóm sinh viên học thuật số đều cùng chạy đến nhìn cảnh đàn kiến đang tụ họp. Ai cũng lấy làm ngạc nhiên.

Lâm Vãn Vinh đang tính rời đi, nghe thấy trong viện có nhiều tiếng hô hoán, nhịn không được đi vòng trở lại. Tỉ mỉ quan sát lộ tuyến đàn kiến đang di chuyển, lại nhìn tiểu tử quỷ đầu quỷ não Trình Đại Vị kia, Lâm Vãn Vinh không nhịn cười một tiếng: "tiểu tử này, ắt hẳn đang giở trò! "

Diệp công tử nhìn tình hình trước mắt, nhướng mày nói:

- Những con kiến này không biết vì sao lại tự động tập hợp lại, không lẽ đây là điềm trời?

Từ tiểu thư lắc đầu nói:

- Trên đời không có chuyện gì mà không có căn nguyên, vạn vật đều có đạo lý của nó, những con kiến này quần tụ ắt hẳn phải có một nguyên nhân đặc thù nào đó. Không phải là điềm báo trời phán. Tốt nhất là điều tra tỉ mỉ một phen.

Từ tiểu thư kéo ống quần dài, chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận quan sát lộ trình của đàn kiến, trên mặt lộ vẻ chăm chú trông rất mỹ lệ.

Lâm Vãn Vinh trong lòng lấy làm khâm phục, một người con gái yếu đuối như vậy lại có thể kiên trì khám phá kiến thức , thật là khác thường a.

Từ tiểu thư quan sát một phen, rồi bao một mảnh khăn lụa lên ngón tay thon thả, vuốt lên trên mặt đất vài cái. Một vài con kiến theo mảnh khăn tay của nàng bò lên, thân thể nàng khẽ run rẩy một chút, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương. Con gái trời sinh sợ chuột và kiến, nàng cũng không ngoại lệ, mím chặt môi, khuôn mặt xuất hiện một màu đỏ nhạt. Cẩn thận né tránh con kiến, tiếp tục dùng khăn tay chà xuống đất.

Chà một vài cái, trên mặt nàng xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Thu lại tấm khăn tay, cười nói:

- Hôm nay vị đồng học nào mang theo mật ong tới?

Một học sinh nói:

- Con thấy Trình đại vị đem theo mật ong, cũng không biết là muốn làm cái gì.

Từ tiểu thư cười nhìn Trình Đại Vị:

- Đem mật ong lại cho ta nhìn xem thử?

Trình Đại Vị cười một cách ngượng ngập, lấy ra một bình mật nhỏ, Từ tiểu thư bọc một que gỗ bằng cái khăn tay nọ, lấy một ít mật trong bình, sau đó viết lên mặt đất chữ "Thiên". Thật là lạ, chỉ một chút sau, trên mặt chữ mà Từ tiểu thư mới viết cũng dày đặt một đám kiến, điềm quái lạ lại hiện lên.

Mọi người đều kinh ngạc, Từ tiểu thư gật đầu cười nói:

- Trình Đại Vị, rõ là ngươi làm chuyện tốt nha?

Trình Đại Vị cúi đầu, ngượng ngùng cười hì hì:

- Từ tiên sinh, thì người đã nói, để cho chúng tôi cẩn thận quan sát sự vật xung quanh, nếu có phát hiện điều gì mới sẽ cho mọi người cùng thưởng thức. Lần trước người giảng ví dụ về hạt giống nẩy mầm có thể nâng lên tảng đá lớn, ta cũng tự mình kiểm chứng qua, nguyên lai là có thể làm được.

Từ tiểu thư mỉm cười nói:

- Chuyện hạt giống nảy mầm này, ta cũng là nghe người ta kể lại. Tại thành Hàng Châu, Bạch Liên giáo từng dùng thủ thuật này để lừa bịp dân chúng, lại bị khám phá bởi một vị dị sĩ, chúng dân mới tránh được khó khăn. Thiên sinh vạn vật, tự nhiên là có ý nghĩa của nó, chỉ cần mọi người quan sát nhiều hơn, suy nghĩ tỉ mỉ làcó thể tìm thấy được quy luật. Tựa như lần này đường mật tập hợp bầy kiến, nếu không có Trình Đại Vị quan sát cẩn thận, mọi người cũng không thể học được điều này. Cho nên nói, chuyện vạn vật chi lý, phương pháp tính toán, đều không phải là môn học vô dụng, trái lại, nó lại gần gũi với chúng ta, cùng với thi từ liên phú giống nhau, đều là báu vật của Đại Hoa, khuyết một thứ đều không được.

Học sinh học thuật số, đều vì hứng thú mà tìm học, nghe Từ tiểu thư nói xong, đồng thời hoan hô nhiệt liệt. Lâm Vãn Vinh đứng sau mọi người, nhìn thấy Nhị tiểu thư trong đám đông khuôn mặt đỏ bừng đầy hưng phấn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác xúc động nhè nhẹ. Ngày ấy xem câu đố hội đăng, đã biết được Từ tiểu thư tài hoa nổi bật, hôm nay lại thấy một mặt nữa bất phàm của nàng. Không cần nói thêm, chỉ cần một lần diễn thuyết này, Từ tiểu thư thật xứng với ba chữ "Kỳ nữ tử".

Từ tiểu thư đợi cho mọi người im lặng rồi cười nói:

- Trình Đại Vị hôm nay đến đây để cho chúng ta học tập kiến thức mới, tuy nhiên lại làm chậm trễ thời gian học tập của mọi người, nên phải chịu trừng phạt nho nhỏ một chút. Trình Đại Vị, ngươi đối với việc sử dụng bàn toán có chút thích thú phải không?

Trình Đại Vị gật đầu nói:

- Từ tiên sinh người muốn ta học tập thứ này sao?

Từ tiểu thư cười nói:

- Không chỉ là muốn ngươi học tập, mà còn muốn ngươi có thể tổng kết một chút khẩu quyết đơn giản, có thể để cho mọi người cùng đồng thời học, vậy mới học toán tốt được. Ngươi quan sát tỉ mỉ, ý nghĩ phóng khoáng, tin tưởng nhất định sẽ làm được.

Gã thiếu niên Trình Đại Vị này trong mặt hiện lên một tia cảm kích, lớn tiếng nói:

- Từ tiên sinh, con cảm ơn người đã tin tưởng.

Từ tiểu thư mỉm cười gật đầu, nhìn thấy trong nhóm sinh viên có một cô gái xinh đẹp tuổi còn nhỏ, tức thời giật mình:

- Em có đúng hay không chính là Nhị tiểu thư của Tiêu gia?

Ngọc Sương ngượng ngập nói:

- Từ tiên sinh, ta là Ngọc Sương.

Từ tiểu thư mừng rỡ giữ chặt tay nàng:

-Muội muội ngoan, cuối cùng đã tới, chúng ta chút nữa nói chuyện nha.

Nhóm học sinh học thuật số hân hoan đi vào trong nhà, chỉ còn Trình Đại Vị đứng đó khổ sở suy tư. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn:

- Tiểu huynh đệ, nghĩ gì vậy?

Trình Đại Vị giật bắn mình. Ngẩng đầu nhìn người xa lạ, tức thì kỳ quái nói:

- Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?

Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói:

- Ngươi không biết ta, nhưng ngươi nhất định sẽ nhớ đến ta. Ta có một vài câu kỳ quái không thể hiểu được. Không biết ngươi có thể giải thích cho ta được không.

Trình Đại Vị cảm thấy bối rối, chợt nghe người xa lạ trước mặt thì thầm:

- Một hạ năm nhớ bốn, hai hạ năm nhớ ba... tám thối một thành năm nhớ ba, chín thối một thành năm nhớ bốn! Thế nào, nhớ kỹ chưa?

Trình Đại Vị vừa nghe liền cảm thấy sững sờ, cảm giác như ra hiểu được cái gì đó, âm thanh ngạc nhiên vui mừng cùng một chút rung rung nói:

- Đây có phải là phương pháp dùng bàn tính không. Không đúng, không đúng. Chín chín nhớ một tiến một sao lại có thể xem là mười được?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

-Ta cũng không biết đây là cái gì. Ta đọc lại một lần nữa, ngươi nhớ kỹ, trở về nghiên cứu cho tốt, có lẽ sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Từ tiểu thư giao cho không chừng.

Trình Đại Vị không dám nói tiếp, lắng nghe lời Lâm Vãn Vinh đọc lại một lần nữa, một chữ cũng không dám bỏ sót. Lâm Vãn Vinh cười hi hi vỗ vai hắn nói:

- Tiểu Trình, cố gắng cho tốt, tất sẽ có triển vọng.

Nhìn Trình Đại Vị vẫn còn ngây ngốc đọc khẩu quyết, Lâm Vãn Vinh cũng không đi quản hắn. Đổ mồ hôi hột đi ra khỏi viện. Phương pháp dùng bàn tính này là chuyện lúc trước còn học tiểu học, bây giờ cũng có một vài câu đã quên, bất quá, Trình Đại Vị này thông minh lanh lợi, suy đoán vài câu cũng không phải là việc gì khó. Dù sao hôm nay làm được chuyện tốt, hắn trong lòng khoan khoái, khẽ cất khúc hát bước ra ngoài cửa Kinh Hoa học viện. Xa xa nhìn thấy hai người đối diện đi tới, không ngờ lại là người quen biết.

Hai người này thấy hắn đều sửng sờ, trong đó một người như cơn lốc lao lên, hân hoan nói:

- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân. Người cũng đến đây à.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy ngoài ý muốn, vỗ vai hắn nói:

- Hứa Chấn, ngươi tại sao cũng có mặt tại đây? Ồ, Lý Vũ Lăng công tử, chúng ta lại gặp nhau nha.

Nguyên lai người cùng đi với Hứa Chấn, cũng là tên tiểu hài tử Lý Vũ Lăng mà hôm mười lăm tháng giêng tại hoa đăng bên hồ lúc vào thành đã gặp qua.

Lý Vũ Lăng ngạc nhiên nói:

- Lâm Tam, tại sao ngươi cũng ở chổ này? Có phải có nguời ăn hiếp ngươi, ngươi đến chổ này tìm ta? Tại sao không báo tên Lý Vũ Lăng ta ra?

Lâm Vãn Vinh không biết nên khóc hay nên cười, Hứa Chấn kích động nói:

- Lâm Tướng Quân, không chỉ có ta mà còn có Lý Thánh, Đỗ đại ca, Hồ đại ca đều ở chổ này, đều do Từ soái đề cử chúng ta đến đây học tập.

Học tập? Liền nhớ lại Kinh Hoa học viện này còn có một khoa quân luận, Từ Vị phái những người này đến học tập, xem như đã có một chút coi trọng bọn họ.