Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 370: Thiên cổ kỳ mưu




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Ngọc Vi
Biên tập: Thông Thiên

Hiệu đính: Melly

- Giết… giết… giết nàng rồi ư?

Trong đầu Lâm Vãn Vinh "ong" một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu, lắp ba lắp bắp:

- Lão gia tử, ngài nói vậy là ý gì? Nàng ta nữ nhi do Tiêu phu nhân sinh ra, ngài làm sao hạ thủ được?

Giọng Hoàng đế đều đều:

- Là con của Quách tiểu thư quả không sai, nhưng vậy thì sao? Trẫm muốn giết một người, chẳng lẽ còn hỏi nàng ta là nữ nhi của ai? Lâm Tam, ngươi làm sao lại ấu trĩ thế?

Thấy Hoàng đế ngang ngạnh như vậy, lại nhớ tới dung nhan như hoa của Đại tiểu thư, khí huyết Lâm Vãn Vinh trào lên, hai mắt đỏ rực:

- Ấu trĩ thì sao? Cũng không nên loạn sát, hơn nữa lại là kẻ đời sau của cố nhân. Đại tiểu thư nhà ta mỹ lệ hiền thục, đằm thắm thiện lương, nàng phạm vào lỗi gì, ngài phải hạ đồ đao?

Lão Hoàng đế cười ha hả:

- Mỹ lệ hiền thục, đằm thắm thiện lương? Lời này nếu từ miệng người khác ta tự nhiên tin tưởng! Duy chỉ có từ miệng ngươi nói ra, lại là trò cười lớn nhất thiên hạ! Ngươi cùng Tiêu đại tiểu thư luôn gây sự nháo nhào, giống như oan gia, có ai không biết?

Thần sắc ông trở nên lạnh lùng:

- Hơn nữa, ngươi sao biết nàng ta không phạm lỗi? Ta nói, lỗi lầm lớn nhất của nàng chính là lôi kéo nhà người! Lâm Tam, ngươi thành thật trả lời ta, nữ tử quan hệ thân mật với ngươi, trừ hai nữ tử trong nhà ngươi ra, hai người trong nhà Tiêu gia, còn có những ai? Trẫm từng người từng người giết hết.

Lưng Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Lão khốn này có ý gì đây? Muốn đem người yêu thương của ta giết hết à?" Nhớ tới Đại tiểu thư, hai mắt hắn đỏ lên, giọng lạnh tanh:

- Ngài muốn giết, vậy giết đi, nữ tử trong thiên hạ đều là người yêu của ta.

Lão Hoàng đế cười âm hiểm:

- Đừng cho rằng trẫm không biết, những nữ tử thân mật với ngươi, trẫm nắm rõ ràng. Lâm Tam, không phải là trẫm độc ác ra tay tàn nhẫn, thật sự là ngươi có lòng tham không đáy, đầu sỏ tội lỗi chính là ở trên người ngươi.

- Ta?

Lâm Vãn Vinh chỉ vào mũi mình:

- Ngài có lầm không, rõ ràng là ngài muốn giết người, làm sao lại là lỗi của ta?

Hoàng đế vỗ bàn, nổi giận đùng đùng, quát:

- Ở trước mặt trẫm, ngươi còn dám cãi lại như thế? Thiên hạ vô sỉ, chỉ có ngươi quá nhất. Trẫm lại hỏi ngươi, ngươi có biết Tần Tiên Nhi là người thế nào của trẫm không?

"Lão khốn nhà ngươi biết rõ còn cố hỏi!" Lâm Vãn Vinh sẵng giọng đáp:

- Là Nghê Thường công chúa của ngài, vậy thì sao. Nàng còn là lão bà của ta đó!

- Ngươi còn biết nàng là công chúa!

Hoàng đế cười lạnh nói:

- Trẫm lại hỏi ngươi, Thanh Tuyền là người thế nào của trẫm?

"Đại tiểu thư cũng không còn, lão tử còn sợ ngươi cái rắm!" Lâm Vãn Vinh cũng dứt khoát, vỗ mạnh lên chiếc bàn đầy tấu Chương kia, tức giận đáp:

- Nàng là Xuất Vân công chúa, là bà cả của ta! Hai nàng đều là lão bà của ta, vậy thì sao nào? Ta chính là kẻ chuyên lấy công chúa làm vợ đấy!

Lão Hoàng đế sửng sốt. Dám vỗ bàn ở trước mặt lão, một vạn năm cũng chẳng gặp được một người, đúng là trời sinh ở đâu ra loại ngoan cố khó bảo Lâm Tam, trời không sợ, đất không sợ!

- Ngươi thật to gan, dám dương oai trong thượng thư phòng của trẫm, chẳng lẽ không sợ trẫm tru di cửu tộc của ngươi sao?

Lông mày Hoàng đế dựng ngang, cười lạnh.

"Dọa ta? Chỉ cần ông có thể tìm được cửu tộc của ta, thoải mái mà tru đi!" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Lão gia tử, ngài nhìn cho rõ, đứng ở trước mặt ngài là Lâm Tam, chẳng phải là kẻ nào đó sợ rắc rối. Ta kính ngài, không phải bởi vì ngài là Hoàng đế, chỉ bởi vì ngài là cha của Tiên Nhi và Thanh Tuyền, cha vợ của ta. Cái khác, cho dù ngài là Ngọc Hoàng đại đế, cũng chẳng quan hệ với ta.

- May là ngươi còn nhớ rõ thân phận của Thanh Tuyền và Tiên Nhi. Nghê Thường và Xuất Vân, chính là nữ nhi trẫm yêu thương nhất, là công chúa độc nhất vô nhị của Đại Hoa, tướng mạo tuyệt lệ, thận phận cao quý biết nhường nào, nam nhi thiên hạ lấy được một người, đã là rồng trong loài người. Một mình ngươi chiếm hai nữ nhi của ta, nhưng còn không biết đủ, lấy ba kết bảy, hết Tần lại Sở, quyến rũ nữ tử khác. Ngươi coi Nghê Thường và Xuất Vân của trẫm là cái gì? Là thức ăn trong nồi, mặc cho ngươi đun, mặc cho ngươi nấu?! Nếu để người đời biết ngươi có được hai vị công chúa của trẫm, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, thể diện hoàng gia ta ở đâu? Nghê Thường và Xuất Vân sao đối diện với lời bàn tán của thiên hạ?

Hoàng đế chớp chớp mắt, chỉ vào mũi hắn tức giận nói tiếp:

- Trẫm nói cho ngươi, vì hài nhi của trẫm, trẫm có thể nhẫn nhịn nhiều năm, tuyệt không cho phép có người khi phụ bọn chúng. Nghê Thường và Xuất Vân nếu đã chung tình với ngươi, đó là tạo hóa của ngươi, chỉ cho phép bọn chúng khi phụ ngươi, không cho phép ngươi khi phụ bọn chúng, Những nữ tử dân gian mà ngươi quyến rũ, muốn ngồi ngang với công chúa của trẫm là si tâm vọng tưởng. Nếu ngươi cưới thê, chỉ có thể lấy hai vị công chúa! Nhi nữ của Quách tiểu thư thì sao, nếu ai uy hiếp tới công chúa của trẫm, trẫm thấy một kẻ giết một kẻ, tuyệt không dung tha! Ngươi nghĩ rõ ràng đi!

Lời nói Hoàng đế nghiêm khắc, oai nghiêm không thể kháng cự, khí thế đó ngay cả thượng đế cũng phải run lên.

"Ta lấy bao nhiêu lão bà, liên quan đến ngươi cái rắm! Lão đầu tử ngươi tự nhận huyết thống cao quý, bài xích nữ tử dân gian, có bản lĩnh kêu nữ nhi của công không cần gả cho ta? Xem là ông chết hay là ta chết!" Lâm Vãn Vinh vả mồ hôi lạnh khắp trán, nghiến răng:

- Nghĩ cái gì mà nghĩ, Đại tiểu thư cũng bị ông hại, ta nghĩ rõ ràng thì sao nào? Có bản lĩnh thì giết cả ta đi, làm đứa bé trong bụng Thanh Tuyền không có cha, con của chúng không có ông! Để chúng cũng biết, không phải cha của chúng có lỗi với ngoại công của chúng, mà chính là ngoại công của chúng giết cha chúng!

Mồm mép hắn lợi hại, cái cớ này giống như bất lương, Hoàng đế nghe được có chút choáng váng, lại có chút buồn cười: "Tên tiểu tử này không cần biết chuyện tốt chuyện xấu, luôn có thể tìm ra một lý do bừa bãi!" Sợ bị Lâm Tam nhìn ra đầu mối, ông vội vàng giấu ngay ý cười, hầm hừ nói:

- Trẫm cũng không phải là người tuyệt tình. Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng không gặp mặt bọn họ, trẫm có thể suy nghĩ một chút, bỏ qua cho đám người tình hỗn loạn này của ngươi, gồm cả vị Đại tiểu thư kia của ngươi…

- Ý… ý, có ý gì?

Lâm Vãn Vinh lại lắp bắp, lần này lại là vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lời nói không còn được mạch lạc:

- Ông, ông không giết… không giết nàng sao?

- Trẫm có nói giết nàng rồi ư?

Hoàng đế mỉm cười:

- Trẫm đã bảo nàng chết khi nào?

"Lão già này, không ngờ chơi trò câu chữ với ta." Biết Đại tiểu thư còn sống, tâm tư Lâm Vãn Vinh tức thì linh hoạt lên rất nhiều, đầu óc nhanh chóng xoay chuyện, cười hì hì:

- Lão gia tử, ta đã biết ngài sẽ không giết Đại tiểu thư, đó chính là khuê nữ của Quách tiểu thư, giết ai cũng không thể giết nàng a!

- Chớ nói lời thừa với trẫm!

Thấy Lâm Tam lại lộ ra khuôn mặt cười hớn hở quen thuộc, lão Hoàng đế nghiêm mặt:

- Trẫm hiện tại chưa giết vị Tiêu đại tiểu thư này, không phải sau này sẽ không giết. Trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, cẩn thận suy nghĩ cho rõ ràng, là muốn công chúa của trẫm, hay là muốn những hoa cỏ hỗn tạp kia! Vị Tiêu đại tiểu thư kia của ngươi, trẫm mời nàng đến một nơi làm khách. Ba ngày sau, nếu trẫm không nghe thấy đáp án trẫm muốn nghe, hậu quả ngươi tự mình tưởng tượng!

- Không phải chứ, ngài bắt cóc Đại tiểu thư?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc:

- Lão gia tử, ngài thân là người định ra pháp luật, càng phải bảo vệ tôn nghiêm của luật pháp, sao có thể biết luật còn phạm luật?

- Biết luật còn phạm luật?

Hoàng đế cười lớn:

- Trong Đại Hoa này, lời của trẫm chính là kim khoa ngọc luật, sao có thể nói vi phạm, vua không nói chơi, vận mệnh của những người yêu của ngươi, quyết định trong tay của chính ngươi. Ngươi cẩn thận cân nhắc đi.

Uổng cho Lâm Vãn Vinh cơ trí linh hoạt, đối diện với tình cảnh này cũng vô kế khả thi, chỉ có thể lắc đầu than thở. Hoàng đế mỉm cười dò xét hắn, trong mắt mơ hồ lộ ra một thoáng đắc ý, chợt mở miệng hỏi:

- Thanh Tuyền ở phủ ngươi sống có tốt không?

Lâm Vãn Vinh cũng không ngẩng đầu lên, tức giận đáp:

- Phiền ngài hỏi tới, nàng sống so với ta còn thoái mái hơn.

- Vậy thì tốt!

Hoàng đế khẽ gật đầu, than một tiếng:

- Việc ngày hôm qua, ngươi làm quá lỗ mãng. Ngươi cho rằng dẫn binh mã đại pháo lên núi bắn ngôi miếu kia, liền có thể an toàn nắm lấy thắng lợi? Hồ đồ, thật là hồ đồ!

"Ta hồ đồ ư?" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc liên tục, mặt đầy khinh thường: "Lão già ông nói chuyện quá không có đạo lý, hôm qua nếu không phải ta đến kịp thời, Thanh Tuyền hiện tại đã là bạn của đèn không phật lạnh, làm ni cô rồi!"

- Chẳng lẽ ngươi không phục?

Hoàng đế nhìn sắc mặt liền biết tâm ý của hắn, đành cất lời:

- Ngươi quá xem thường Ngọc Đức Tiên Phường rồi. Thánh phường này đứng vững trăm năm không đổ, há là ngươi bắn mấy phát pháo có thể tiêu diệt? Môn sinh của bọn chúng trải khắp thiên hạ, hơn nữa đều là dòng dõi kẻ sĩ. Nếu chọc bọn chúng tức giận, chỉ cần có người leo lên cao hô một tiếng, ngàn vạn người đọc thư trong thiên hạ miệng giết bút đánh, đơn giản là nhổ nước bọt, cũng có thể cho dìm ngươi chết đuối rồi, ngay cả trẫm cũng không cứu được!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Có nghiêm trọng như vậy sao? Ta bây giờ không phải là khỏe mạnh đứng ở đây sao?

- Đó là bởi vì vận khí của ngươi tốt, vừa khéo có thể tìm ra sơ hở trên chân tích của thánh tổ.

Hoàng đề đi vài bước, cười khổ:

- Một việc duy nhất người làm đúng trong chuyện hồ đồ hôm qua, đó là phá được căn cơ vững chắc của bọn chúng, khiến sĩ tử thiên hạ có khổ cũng nói không nên lời, trẫm mới có thể dùng được sức mạnh áp chế. Nếu không tiểu tử vô pháp vô thiên ngươi sẽ nói thế nào đây? Ngay cả chân tích của thánh tổ cũng dám giở trò, những người đọc sách bại chính là bại ở da mặt chẳng dày như ngươi, học không được thủ đoạn vô sỉ của ngươi. Nhưng lần này ngươi thật sự vô cùng nguy hiểm, nếu không chuẩn bị đầy đủ, cũng không hiểu rõ Ngọc Đức Tiên Phường. Chỉ bằng vào một lòng nhiệt huyết mà đã dám lên núi cướp người, trẫm nói ngươi hồ đồ, chẳng lẽ còn sai sao?

Những lời dạy dỗ mà Hoàng đế nhắc đi nhắc lại nghe ra tựa hồ có chút đạo lý, Lâm Vãn Vinh lại không tán đồng:

- Lão giả tử, phàm là việc mưu định xong mới làm, đó chỉ là một lý tưởng tốt đẹp. Hôm qua nếu ta cũng mưu tính kế hoạch như ngài, đợi tới khi suy nghĩ cho ra sách lược, Thanh Tuyền chỉ e là sớm đã làm ni cô rồi. Kế sách tất nhiên quan trọng, nhưng chuyện chẳng đợi người, nên ra tay thì ra tay, nắm chắc ba chữ "ổn, chuẩn, độc", ta nghĩ là đảm bảo chẳng chịu thiệt thòi.

Nghe Lâm Tam nói rõ ràng hợp lý, lão Hoàng đế trầm tư một lúc, nhìn hắn gật đầu:

- Hay cho "ổn, chuẩn, độc", ngươi thậm chí đã hiểu sâu xa được ý nghĩ trong đó.

"Hay cái gì mà hay, ta lấy mấy lão bà ông cũng muốn quản." Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, không đáp lời ông. Hoàng đế mỉm cười, vỗ vai hắn:

- Phàm việc có hậu quả ắt có nguyên nhân, chuyện đời chắc gì đã hiện rõ như mắt ngươi nhìn thấy, ngươi hãy nghĩ thêm một chút.

Thấy ánh mắt Lâm Vãn Vinh mơ hồ không hiểu, trên mặt ông thoáng hiện lên vẻ nhu hòa, chớp mắt lại không thấy nữa, khôi phục lại thần thái bình thường, thản nhiên nói:

- Lâm Tam, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười tám!

Lâm Vãn Vinh nói dối cũng không chớp mắt.

Lão Hoàng đế nghe được cười ha hả:

- Tên tiểu tử ngỗ ngược ngươi, lại tới lừa trẫm, trẫm xem cách xử sự làm người của ngươi, sợ là hai mươi tám cũng không bì được.

Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng:

- Vì giữ tinh thần trẻ trung của chính mình, ta luôn cho rằng mình mười tám. Lão gia tử, ngài hỏi cái này làm gì, không phải là muốn tặng quà sinh nhật chứ?

- Trẫm cứ coi ngươi mười tám vậy.

Lão Hoàng đế cười một chút, thần sắc trên mặt dần dần ảm đạm:

- Hai mươi năm cũng chỉ là chớp mắt ngắn ngủi, nghĩ lại trẫm năm đó theo phụ hoàng học việc triều chính, phảng phất như mới ngày hôm qua, đảo mắt một cái thì trẫm đã chừng này tuổi rồi, thời gian còn lại e là không được mấy ngày nữa.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh rung động: "Cha vợ rất giỏi biến đổi, vừa rồi còn còn cả đánh lẫn dọa ta, chớp mặt rồi lại trở nên cảm khái, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?"

- Chết, trẫm ngược lại không sợ. Chỉ là có hai việc, vẫn luôn nghẹn trong lòng trẫm, làm trẫm ăn ngủ không yên, cho dù là chết rồi cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, ngươi biết là gì không?

Hoàng thượng lướt qua hắn, nhàn nhã nói.

- Ta không biết.

Lâm Vãn Vinh vội xua tay:

- Việc này và ta không liên quan.

Hoàng đế cười âm trầm:

- Ngươi cưới được hai vị công chúa của trẫm. Thiên hạ vinh hoa phú quý còn ai có thể bằng ngươi, còn dám nói việc này không liên quan đến mình? Trẫm sau này lo lắng nhất hai việc, thứ nhất chính là về hai vị công chúa. Nếu bọn chúng đều nhìn trúng ngươi, ta cũng không nói gì. Thứ hai, chính là giang sơn vạn dặm của Đại Hoa ta không người nối dõi, đây chính là tiếc nuối cả đời của trẫm.

Tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch: "Cha vợ lại đem đề tài kéo tới đây là có ý gì?" Hắn cười hắc hắc hai tiếng, miệng nói mà chẳng đúng với lòng:

- Cái đó, không phải là còn có Thành Vương sao. Trong nhà ông ta có nhi tử đó thôi, dù sao là người một nhà, ngài tùy tiện chọn một người nối dõi…

- Thành Vương!

Hoàng đế nghiến răng cười lạnh:

- Sợ rằng hắn nằm mơ cũng nghĩ đến chủ ý này, chỉ là hắn không biết, trẫm không có con trai kế thừa, đó là do hắn ban cho. Trẫm sao có thể đem giang sơn vạn dặm giao vào tay giống sài lang?!

- Vậy điều này không dễ làm rồi.

Lâm Vãn Vinh dang tay ra:

- Hoàng đế chẳng phải là ai ai cũng có thể làm, tóm lại không thể tùy tiện tìm một người trên đường được.

Chủ đề này quả thực có chút đại nghịch bất đạo, Lâm Vãn Vinh không biết không sợ, Hoàng đế lại có lòng dụ hắn, dừng lại một chút, nói:

- Làm Hoàng đế không hẳn tệ như ngươi tưởng tượng. Dưới vòm trời rộng lớn, tất cả vương thổ, tất cả mọi thứ trên đất này, tất cả vương thần, vạn dân thiên hạ thần phục dưới chân, quyền sinh sát mặc ngươi điều khiển, đó là dạng tư vị thế nào. Ngươi từng nghĩ tới không?

Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng, thầm nhủ: "Lão bà của ta quá nhiều, mỗi ngày làm chút chuyện tình cảm đã bận không quản hết được, ai có thời gian đi nghĩ tư vị làm Hoàng đế thế nào!"

Thấy hắn tựa hồ vẫn không bị đả động, Hoàng đế cười thần bí, lơ đễnh nói tiếp:

- Đương nhiên, đây chỉ là một phương diện, về phần lợi ích khác, ta không tiện kể từng cái ra… ví dụ như, Hoàng đế có thể có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, muốn lấy người nào làm lão bà, không ai dám phản đối!

Tim Lâm Vãn Vinh nhảy lên một cái: "Cha vợ Hoàng đế thật là biết tâm tư của ta, nói tới nửa ngày, duy chỉ có một chỗ hấp dẫn ta." Mắt hắn mở lớn, nhỏ giọng nói:

- Vậy Đại tiểu thư chẳng phải là…

"Nói đến nữ nhân liền hăng hái, tên tiểu tử này thật là có tiềm chất hôn quân!" Hoàng đế hừ một tiếng:

- Hai vị công chúa quốc sắc thiên hương của trẫm, chẳng lẽ còn không trói buộc được ngươi? Ngươi nếu dám cùng Đại tiểu thư, Từ cung nữ gì đó qua lại, trẫm tức khắc…

Ông khẽ phất tay áo, làm bộ như muốn cắt đầu, Lâm Vãn Vinh vội vàng đem lời vừa tới miệng kia nuốt trở vào.

- Tuyên Lý Thái, Từ Vị!

Hoàng đế quay về ngoài cửa quát.

Cao Bình hầu ở bên ngoài vội vàng xướng lên:

- Tuyên Lý Thái, Từ Vị!

Thấy Hoàng đế tuyên triệu người khác, Lâm Vãn Vinh đang muốn đi ra, lại nghe Hoàng đế nói:

- Ngươi lưu lại đây, trẫm còn có việc muốn thương lượng mấy người các ngươi. Việc chính sự mệt nhọc này cần phải có lòng nhẫn nại, ngươi hãy cẩn thận mà học tập.

Lâm Vãn Vinh nào còn có tâm tư học chính sự gì, chỉ là nhớ tới Đại tiểu thư còn ở trong tay lão gia tử, nếu một chút bất cẩn, thật sự khiến ông ta nóng lên giết mất, vậy liền xong cả rồi, chỉ đành cười hắc hắc hai tiếng ở lại.

Từ Vị, Lý Thái hai người vào cửa đang muốn dập đầu, Hoàng đế khoát tay:

- Từ khanh, Lý khanh không cần đa lễ, bây đâu, ban cho ngồi!

Tiểu thái giám chuyển ghế gấm đến, Từ Vị Lý Thái tạ ơn ngồi xuống, Hoàng đế đưa cho Từ Vị một bức chiếu thư:

- Từ khanh, khanh xem xem, đây là tin tức từ Cao Lệ phi cáp truyền thư trền trở về.

"Cao Lệ?" Lâm Vãn Vinh cũng thoáng sửng sốt: "Tính toán thời gian, từ khi thông tri cho Từ Trường Kim tới bây giờ, cũng không quá ba ngày, phản ứng của Cao Lệ thật đúng là không chậm."

Từ Vị hai tay tiếp lấy, cẩn thận xem qua, tức thì kinh ngạc:

- Cao Lệ vương cự tuyệt đề nghị của Lâm tiểu huynh?

- Cái gì, cái gì?

Lâm Vãn Vinh cũng không nhịn được, cướp lấy chiếu thư trong tay Từ Vị:

- Ta xem sao, ta xem sao!

Đây là mật thư, sắc mặt Từ Vị khó xử, cũng không biết nên cho hắn xem hay không, Hoàng đế khoát tay:

- Để Lâm Tam xem đi, thế cục của Cao Lệ, chỉ sợ không đơn giản như chúng ta tưởng tượng!

Lâm Vãn Vinh lướt mắt qua, bỏ qua một mớ lời lẽ khách sáo trang trọng, ý tứ đại khái cũng có thể hiểu: Cao Lệ vương tỏ rõ quyết tâm, muốn cùng giặc Oa huyết chiến đến cùng, và cũng lại thỉnh cầu Đại Hoa đưa tay viện trợ, cứu giúp bang hữu. Về phần ý tưởng vĩ đại Lâm Vãn Vinh đề xuất, thì không nhắc đến một chữ.

Lý Thái sẵng giọng:

- Cao Lệ vương này quả thực rắp tâm khó lường, chỉ muốn Đại Hoa ta bỏ tiền bỏ sức, việc "một nước hai chế độ" Lâm tiểu huynh đề xuất, hắn lại không nhắc tới. Muốn trai tráng của ta vì hắn liều mạng, trên đời này nào có chuyện tiện nghi như thế?

Từ Vị suy tư trong chốc lát, cau mày:

- Họa người Oa đã sát tới nơi, Cao Lệ lại cự tuyệt đề nghị của chúng ta ở lúc này. Bên trong có biến có gì đó? Hoặc là bọn chúng cùng người Oa đạt thành hiệp nghị gì đó? Nếu là như thế này, vậy thật là vô cùng không hay rồi! Lâm tiểu huynh, tiểu huynh thấy thế nào?

Kiến nghị này là Lâm Vãn Vinh đề ra, lúc ấy ở trên triều miệng lưỡi lưu loát liên miên không dứt, chúng nhân nghe tới như mê như say, hôm nay lại bị người ta dùng nghiêm từ cự tuyệt, xấu hổ là khó tránh khỏi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, mở miệng hỏi:

- Hoàng thượng, xin hỏi sứ đoàn của Cao Lệ còn ở trong kinh thành không?

- Người Oa xâm phạm, Lý Thừa Tái sớm đã xin ý chỉ trở về Cao Lệ, lúc này bất quá lưu lại mấy cung nữ người hầu.

Hoàng đế thản nhiên nói.

- Lý Thừa Tái không cần nói đến nữa.

Lâm Vãn Vinh khinh thường khoát tay:

- Tiểu dân muốn hỏi là một người khác, một tiểu cung nữ tên là Từ Trường Kim!

- Từ Trường Kim?

Từ Vị kinh ngạc:

- Lâm tiểu huynh, tiểu huynh như thế nào hỏi tới nàng ta? Nghe ý trong lời của tiểu huynh, vị tiểu cung nữ này tựa hồ so với Lý Thừa Tái còn quan trọng hơn?

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Từ tiên sinh nói không sai, Lý Thừa Tái chỉ là cái vỏ của sứ đoàn Cao Lệ, rất vô dụng. Chủ sự chân chính lẽ tất nhiên là vị tiểu cung nữ này. Chỉ cần nàng ta còn ở lại trong kinh thành, vậy sự tình chưa hẳn đã hỏng như chúng ta tưởng tượng!

- Chủ sự chính là Từ Trường Kim? Lâm tiểu huynh, tiểu huynh sao biết được? Cao Lệ như thế nào lại phái một tiểu cung nữ làm chủ sự?

Từ Vị không hiểu liền hỏi.

"Ta là "Vãn Vinh ca" của nàng, ta đương nhiên là biết rồi." Nhớ tới da thịt nồng ấm mịn màng của nàng, Lâm Vãn Vinh có chút ngứa ngáy, cười dâm đãng:

- Vị tiểu cung nữ này tươi trẻ thoát tục, thân hình cũng không tệ, ta và nàng có mấy lần giao cấu… à không phải, là giao lưu. Từ cách nói chuyện cử chỉ của nàng, ta có thể đoán định, Lý Thừa Tái kia chỉ bất quá là một cái tượng gỗ. Kẻ chân chính có thể tính tới chỉ là vị Trường Kim tiểu thư này. Về phần thân phận cụ thể của nàng, hiện tại ta cũng không biết, hẳn là cũng bất phàm.

Từ Vị và Lý Thái hai mặt nhìn nhau: "Lâm tiểu ca nói chắc chắn như vậy, cũng không biết hắn và tiểu cung nữ Trường Kim "giao lưu" tới mức độ nào rồi?"

Thủ đoạn của Lâm Tam với nữ nhân quả là cao thâm, ngay cả công chúa cũng rơi vào tay hắn, Hoàng đế tự nhiên chẳng chút nghi ngờ, gật đầu:

- Từ Trường Kim vẫn đang lưu lại trong kinh thành, hôm qua còn tới chùa Đại Tướng Quốc dạo xem thắng cảnh.

Thủ đoạn của Hoàng đế cũng không cần hoài nghi, nhất cử nhất động của Từ Trường Kim tất nhiên không lọt khỏi tầm mắt của ông ta, Trường Kim muội không ngờ đi dạo khắp nơi xem thắng cảnh, Lâm Vãn Vinh cũng nghi hoặc.

- Dạo xem thắng cảnh?

Từ Vị lắc đầu nói:

- Người Oa đã gần ngay trước mắt, nếu địa vị nàng ta ở Cao Lệ siêu phàm, sao còn có thể thoải mái như thế? Nói không thông, nói không thông!

Lâm Vãn Vinh đột nhiên vỗ tay, vui vẻ ra mặt:

- Nói có thông, nói có thông, nàng ta càng thoải mái, vậy nói ra càng thông suốt.

- Lời này là sao?

Lý Thái hỏi

Lâm Vãn Vinh cười mấy tiếng:

- Hoàng thượng, nếu người nhận được bức thư này, vậy Từ Trường Kim tự nhiên cũng phải biết.

Hoàng đế gật đầu, thản nhiên đáp:

- Đêm hôm qua có hai bồ câu đưa tin bay vào nơi ở sứ đoàn Cao Lệ, hẳn tin tức này nàng ta biết rồi. Lâm Tam, người có lời gì thì nói thẳng ra, đừng bí ẩn nữa.

Ngay cả Hoàng đế cũng nhịn không được nữa, Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:

- Việc này cũng không gấp được, chỉ cần Từ Trường Kim còn ở lại trong kinh thành, điều đó đã nói lên rằng Cao Lệ hẳn không phải là cự tuyệt đề nghị của Đại Hoa ta. Thực tế ngược lại, bọn họ đang giãy giụa trong thống khổ…

- Làm sao nhìn ra?

Lý Thái giơ bức thư trong tay:

- Cao Lệ vương không hề nhắc đến một chữ đối với đề nghị của Đại Hoa ta!

- Đúng là không hề nhắc tới…

Lâm Vãn Vinh cười thoải mái:

- Nhưng, bọn họ cũng không cự tuyệt. Lúc này chính là lúc so sức chịu đựng. Chỉ cần Cao Lệ có thể nhịn, Đại Hoa ta cũng có thể nhịn.

Lý Thái lắc đầu:

- Nếu thực sự như ngươi nghĩ thì còn có thể nói được, nhưng nếu Cao Lệ thật sự cùng người Oa đạt thành hiệp nghị, đại chiến Đại Hoa ta và người Hồ ngay trước mắt, một kế không cẩn thận, Đại Hoa ta sẽ lâm vào thế bị động vô cùng… Điều này, chúng ta không thể mạo hiểm được.

- Lão tướng quân nói có lý.

Lâm Vãn Vinh gật gù, thần sắc vô cùng trang nghiêm:

- Vì an nguy của Đại Hoa, vì hạnh phúc của ngàn ngàn vạn vạn đồng bào, ta quyết định sử dụng một chiêu thiên cổ kỳ mưu với Từ Trường Kim?

- Thiên cổ kỳ mưu gì?

Hoàng đế mỉm cười hỏi.

- Mỹ... nam... kế!

Gương mặt Lâm Vãn Vinh đầy vẻ bi tráng, thê thảm...