Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 574: Hoàng tôn




Dịch: Workman
Biên tập: Remy

Mọi sự đến bao giờ cũng đến cùng nhau, đây quả là một ví dụ thật tốt. Lạc Mẫn, Từ Vị hai người khẩn cấp ra cửa, Cao Bình đang giúp hoàng đế xuống kiệu.

Mấy tháng không gặp, thân thể hoàng đế càng lúc càng tiều tụy suy yếu, tóc mai bạc đi, hai mắt vô thần, đi chưa được mấy bước đã ho một trận, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

- Thần Lạc Mẫn, Từ Vị, khấu kiến bệ hạ!

Hai người lão Từ đi lên phía trước, cung kính quỳ xuống dập đầu

- Đứng lên đi.

Lão hoàng đế vuốt cằm, nhìn thấy Lâm Tam đứng phía sau hai người, liền cất giọng cười nói:

- Sao thế, anh hùng thắng trận, thấy trẫm mà còn trốn ở đó hả?

- Lâm Tam bái kiến hoàng thượng!

Lâm Vãn Vinh bước lên phía trước, cười cười ôm quyền:

- Mấy tháng không gặp, hoàng thượng lão gia tử long hành hổ bộ, khí thế còn hơn xưa nhiều, thật sự là việc vui mừng!

Con người sao có thể vô sỉ đến nước này chứ. Lạc Mẫn hít một hơi lãnh khí, ngươi cho rằng hoàng thượng dễ đùa vậy sao? Từ Vị thì đã quen rồi. Lâm Tam với hoàng thượng, đó là một loại cảm tình đặc thù, người ngoài quyết không thể hiểu được.

Hoàng đế lớn tiếng cười:

- Người khác nói láo đều sợ trẫm nhìn ra được, ngươi nói láo thì chỉ sợ trẫm nhìn không ra. Thiên hạ cũng chỉ có Lâm Tam ngươi mới có đảm lượng này!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vẻ không thèm để ý:

- Thần nói cái gì, trong lòng hoàng thượng đều tính được cả rồi, thật hay giả chỉ là cái vỏ để cho người khác xem thôi, sao có thể lừa được lão gia tử anh minh thần vũ chứ?!

Lão gia tử cười gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, chậm rãi bước vào nhà. Lâm Vãn Vinh thản nhiên đi theo bên cạnh lão, Từ Vị Lạc Mẫn cố ý lùi ra sau một chút.

Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, thong thả bước vào trong:

- Trẫm thấy ngươi đen và gầy đi không ít, chắc đã chịu khổ không ít ở biên quan hả?

- Chịu khổ?

Hắn mở to hai mắt, vẻ khó hiểu đáp:

- Không đâu, thượng tướng quân và Từ tiểu thư đối đãi với thần rất tốt, sao gọi là chịu khổ chứ?

Lão gia tử mỉm cười gật đầu:

- Không khổ là tốt rồi. Chỉ sợ ngươi bị ủy khuất, hai nàng Nghê Thường và Xuất Vân quyết sẽ không tha cho trẫm đâu. Ha ha!

Nguyên lai lão sợ con gái lão tìm lão xẻ thịt, không phải lo cho ta. Lâm Vãn Vinh cười khì khì vài tiếng, không nói lời nào nữa.

- Nghe nói ngươi tới vương đình người Hồ, còn phá thành của họ?

Lão hoàng đế nhìn hắn vẻ hứng thú:

- Lộ tuyến đó đi như thế nào, rồi trận đánh đó như thế nào, mau nói cho trẫm biết!

Đến cả hai vị lão trượng đi sau hoàng đế cũng lộ ra ánh mắt tò mò muốn biết, Lâm Vãn Vinh đắc ý ra sao không cần phải nói, lập tức chẳng khách khí, đem việc làm sao xuyên qua Hạ Lan sơn, hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc, công phá Đạt Lan Trát, rồi làm sao đi ngược hướng, tiến vào Biển Chết, xuyên qua Thiên Sơn, công phá Khắc Tư Nhĩ, nhất nhất mọi việc đều kể ra.

Kể chuyện chính là năng khiếu kiếm cơm của hắn, vừa mở miệng là không thể ngậm lại được. Cô quân xâm nhập thảo nguyên cộng với chủ nghĩa mạo hiểm và anh hùng chủ nghĩa, vốn là một việc thập tử vô sinh, do chính miệng hắn nói ra càng trở nên khúc chiết ly kỳ, hồi hộp gay cấn, giống như vừa đọc từ một quyển tiểu thuyết, không có tình tiết nào không rùng rợn, không có chỗ nào không nguy hiểm, khiến người nghe giật mình thon thót, bị dọa đến đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hai lão Từ Vị và Lạc Mẫn chẳng biết khi nào đã chạy lên, nghe hắn kể thế, nhất thời thở dài sườn sượt:

- Lâm tiểu huynh, ngươi cô quân xâm nhập vào trái tim người Hồ, chuyện này mỗi ngày trong các quán trà đều có nói. Ta vốn nghe qua mà mồ hôi đầm đìa. Không ngờ do ngươi chính miệng kể lại thì còn kinh hiểm hơn vạn phần! Bội phục, bội phục!

- Bổn sự kể chuyện của Lâm Tam thì thiên hạ đều biết, mấy ông thuyết thư này sao có thể là đối thủ của hắn chứ!

Lão gia tử cười gật đầu, mặt lộ ra mấy phần đắc ý:

- Nhưng trận Khắc Tư Nhĩ này quả thật là đánh rất hay! Xuất kỳ bất ý, khắc địch chế thắng, đến cả Đột Quyết tiểu Kha Hãn và Hữu Vương cũng bị chúng ta bắt sống. Đánh cho biết Đại Hoa ta là thiên triều, cho biết chí khí và uy phong của ta, để xem người Hồ còn dám càn rỡ nữa không! Lâm Tam, ngươi quả thật là công lao vĩ đại!

Kim khẩu ngọc nha (miệng vàng răng ngọc, ý nói lời của hoàng đế) thốt ra bốn chữ này, vẻ tán thưởng không cần phải nói cũng biết. Lạc Mẫn mừng rỡ phụ họa:

- Hoàng thượng nói rất đúng, bây giờ cả nước Đại Hoa ta, từ thượng thư đại phu cho tới phu phen tiểu tốt, mỗi người đều bàn luận về câu chuyện của Lâm Tam. Thanh danh lên cao, thật có thể nói là vạn người ngưỡng mộ!

Ba người trước mắt, bất luận quan chức như thế nào, đều là lão trượng của hắn, Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay khiêm nhường:

- Chuyện này, chuyện này, ta hay ngượng lắm, nói nhiều mắc cỡ!

Lão hoàng đế trầm ngâm giây lát, rồi ung dung nói:

- Trẫm nghe bảo, ngươi không chỉ giam giữ Đột Quyết tiểu Kha Hãn, mà còn có quan hệ lằng nhằng với đại Kha Hãn của họ nữa, có việc này không?

Cái gì mà quan hệ lằng nhằng chứ, lão gia tử sao không uyển chuyển một chút? Hắn cười ha ha vài tiếng, lúng túng trả lời:

- Việc này… việc giữa thần và Nguyệt Nha Nhi, ồ… không, thần và kim đao Kha Hãn, quả thật có chút thân mật!

Hoàng đế cười to hưng phấn:

- Được, được! Tiểu tử ngươi quả thật có tài. Đến cả nữ Kha Hãn người Hồ mà cũng có thể tán tỉnh được! Trẫm không phục ngươi cũng không được!

Lão gia tử vẻ mặt quỷ dị, chẳng những không trách cứ gì, ngược lại còn nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, không rõ lão rốt cuộc suy nghĩ gì trong đầu.

Mấy người vào đại sảnh, Tần Tiên Nhi sớm hưng phấn đi ra đón, yêu kiều cúi chào:

- Tham kiến phụ hoàng!

- Con bất tất câu lễ!

Rồi sắc mặt lão nhất thời kích động:

- Đứa nhỏ đâu, mau cho trẫm xem!

Xảo Xảo và Đại tiểu thư mỗi người bế một tiểu tử, rảo chân đi tới. Còn chưa đến gần, đã nghe tiếng khóc oa oa kinh thiên động địa. Từ Vị lắp bắp, hai tiểu tử này không dễ chơi. Chỉ nghe tiếng khóc gào là đã biết chúng chẳng dễ trêu vào.

- Phụ hoàng, người xem, đây là nhị lang nhà chúng ta, tên là Lâm Huyên, nó là đứa nghịch nhất!

Tần tiểu thư ôm lấy đứa khóc to nhất, đưa đến tận tay phụ hoàng.

Nhị lang đột nhiên bị đưa vào tay người xa lạ, mắt chưa mở, thế mà cái chân bé tí tẹo đã đạp không ngừng. Lão hoàng đế ôm nó hồi lâu, đột nhiên cười ha ha:

- Lâm Huyên khá lắm, nhanh nhẹn hoạt bát, đúng là Lâm Tam tái thế! Từ nhỏ đã không chịu lỗ, tương lai chỉ sợ còn xấu xa hơn cả cha nó! Đại Hoa ta có phúc rồi!

Lâm Vãn Vinh nghe thế căm tức vô cùng. Nhi tử ta xấu hơn ta, sao Đại Hoa có phúc được? Không phải tổn thọ ta sao!

Hoàng đế mừng rỡ ngoắc ngoắc, Cao Bình ở bên vội đưa lên một chiếc khóa vàng sáng lấp lóe, ở giữa có khảm mã não rực rỡ, trên đó có ngự bút tự thân hoàng thượng đề bốn chữ vàng: "Trường mạng trường lạc" (Sống lâu vui lâu). Mặt sau có chữ: "Như trẫm đích thân tới!"

Lão đưa cái khóa vàng đeo vào cổ ngoại tôn. Có ngự tứ kim tỏa của Đại Hoa như thế này, nó có thể nhắm mắt hoành hành rồi!

- Đây là trưởng tử của nhà chúng ta.

Tần Tiên Nhi đưa đứa con đầu của Lâm gia đang khóc oa oa vào lòng phụ hoàng:

- Tướng công nói, nó họ Triệu!

- Họ Triệu?!

Hoàng đế kích động, cơ mặt bắt đầu run lên. Lão run run tiếp nhận Lâm đại lang, chỉ thấy đứa trẻ giữa lớp tã lót trong mắt ẩn hiện hình bóng của Lâm Tam, nhưng thần thái lại nhu hòa tuấn mỹ rất giống mẫu thân nó. Đang khóc oa oa, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trông qua rất có trí tuệ.

- Tốt! Tốt!

Lão hoàng đế miệng run run, giật mình kích động, nhiệt lệ tràn mi:

- Đúng là nó. Đúng là nó rồi! Nó họ Triệu, là cháu trẫm. Là hoàng tôn của trẫm!

Nói ra hai chữ hoàng tôn, ngắn ngủn hai chữ này, đã xác định thân phận đứa nhỏ. Đây là hoàng tử long tôn (hoàng tử - cháu nối dõi vua)!

Không cần biết nó xuất thân là ngoại tôn của hoàng đế, nhưng mẹ nó là Xuất Vân công chúa, có hoàng gia huyết mạch cao quý nhất, mà cha nó là Lâm Tam, tay cầm quân quyền, là người có uy vọng nhất Đại Hoa, còn do Từ Vị, Lạc Mẫn, Lý Thái mấy vị trọng thần phụ tá, để hắn thừa kế đời thứ ba của hoàng gia, chính là ý muốn của mọi người, ai dám không phục?

- Chúc mừng hoàng thượng có được long tôn!

Lạc Mẫn, Từ Vị lập tức tỉnh ngộ, cùng với tất cả thái giám cung nữ đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô lên.

Sắc mặt hoàng đế hưng phấn đỏ bừng lên, lớn tiếng cười nói:

- Tốt, lập tức ban chỉ, chiếu cáo thiên hạ. Hôm nay ngày lành tháng tốt, trẫm có được long tôn. Đây là trời ban cho điềm lành cho Đại Hoa ta. Trẫm thuận theo thiên ý, đại xá tù phạm, cứu trợ cho lưu dân, cả nước miễn thuế ba năm. Khâm thử!

Đạo thánh chỉ này phát ra ngoài đã hoàn toàn sửa lại số mệnh cho đứa con đầu của Lâm gia, còn hai chữ Lâm Tam lại càng được lưu truyền khắp thiên hạ, ai nấy đều kính mộ.

Lâm Vãn Vinh nghe thế vừa vui vừa sợ, trong phút chốc ý nghĩ trống rỗng, đầu óc vốn thông minh lanh lợi là thế mà nhất thời không nghĩ được gì cả.

Tần Tiên Nhi thấy lão hoàng đế hưng phấn đến rơi lệ, cũng rất vui mừng, nhẹ giọng nói:

- Phụ hoàng, người nói một lúc lâu, thế mà tên đại lang của chúng ta vẫn chưa được đặt.

- Đúng, đúng !

Lão gia tử như ở trong mộng mới tỉnh, cười nói:

- Trẫm vui quá hóa hồ đồ rồi. Từ ái khanh, ngươi kiến thức rộng, học vấn uyên bác, nghĩ xem hoàng tôn của trẫm phải đặt tên gì mới tốt đây?

Đặt tên cho hoàng tôn không thể nào tùy tiện được. Từ Vị trầm tư hồi lâu, cẩn thận thưa:

- Hoàng tôn là hy vọng trùng hưng của Đại Hoa ta, toàn thân tranh tranh thiết cốt (xương sắt cứng chắc), ngạo nghễ bốn phương, mới có thể ban ân huệ cho vạn dân, trải ơn trạch khắp muôn hướng. Vi thần cả gan, tính tới tính lui xin đưa ra một chữ Tranh (錚 - tiếng kim loại kêu vang động).

- Triệu Tranh?!

Ánh mắt Từ Vị quả nhiên độc đáo, hoàng đế lộ vẻ vui mừng, khẽ gật đầu:

- Tên này có khí thế! Lâm Tam, ngươi nghĩ sao?

Lâm Huyên, Triệu Tranh! Tuy đều là chữ đơn, nhưng gọi lên cái nào cũng rất sáng sủa thanh cao, so với tên cha chúng thì mạnh hơn gấp trăm lần. Lâm Vãn Vinh cúi đầu nói:

- Tên này vốn nên để lão gia tử quyết định, thần không có ý kiến gì!

Lão hoàng đế cười to gật đầu:

- Hay cho một cái tên Triệu Tranh! Chỉ mong được như Từ ái khanh nói, hắn có tranh tranh thiết cốt, ngạo nghễ bốn phương! Truyền chỉ xuống, hoàng tôn Triệu Tranh được ghi vào điển sách, đợi đầy tháng sẽ tiến cung. Trẫm muốn tìm sư phụ tốt nhất trên đời này dạy hắn. Được rồi, còn tiểu ngoại tôn của trẫm Lâm Huyên cũng tiến cung, hai anh em chúng không thể nào tách ra được. Một Tranh một Huyên cùng tỏa sáng rực rỡ, Đại Hoa ta nhất định sẽ sáng rực như mặt trời lên cao. Ha ha!

Đầy tháng đã tiến cung à? Bé tí như vậy thì học cái gì? Lâm Vãn Vinh đang muốn phản bác, Tần Tiên Nhi lại không ngừng đưa mắt ra hiệu cho hắn, hiển nhiên có nội tình gì khác.

Lão gia tử hứng thú vô cùng, cả ngày cứ ở trong viện Lâm gia. Những người khác cũng không đi.

Thanh Tuyền vẫn còn đang ở trong tháng cữ, không thể gặp người, hoàng đế chỉ còn cách đứng ngoài phòng nói chuyện với nàng vài câu. Những lúc khác, ngài cùng Tiên Nhi và hai anh em Triệu Tranh, Lâm Huyên cười đùa vui vẻ. Hai đứa con trai cũng rất khôn ngoan, tuy đại bộ phận thời gian đều ngủ, nhưng khi ngẫu nhiên mở mắt ra, lại há cái miệng miệng nhỏ nhắn ngáp một cái rồi cười vui suốt, làm hoàng đế mặt rồng như nở ra, vui mừng không đành lòng buông tay được. Lão thân là đế vương, có tất cả thiên hạ, duy độc có niềm vui chơi đùa với con cháu là dù có quyền thế bao nhiêu cũng không mua nổi.

Ngày hôm nay quả nhiên cả nhà đoàn viên, khắp nơi vui vẻ, đợi cho trời sập tối, lão gia tử mới quyến luyến ra về. Nhìn cỗ kiệu lão càng lúc càng xa, Tần Tiên Nhi rốt cuộc không nhịn được, nhào tới trong lòng Lâm Vãn Vinh thất thanh nức nở.

- Tiên Nhi, làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh chấn động:

- Đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì, vừa rồi không phải đang vui vẻ sao?!

Tần Tiên Nhi nghẹn ngào không ngừng:

- Phụ hoàng, phụ hoàng người...

Có liên quan tới lão gia tử à? Trong lòng Lâm Vãn Vinh trầm xuống, trực giác hiểu ra có gì đó không ổn.

- Chàng có biết tại sao phụ hoàng muốn tuyên hai con trai đầy tháng phải tiến cung không?

Tần tiểu thư buồn bã nói.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, Tiên Nhi nhịn không được nấc lên:

- Phụ hoàng vốn thân thể không tốt, mùa xuân năm nay bị Thành Vương tập kích, dựa theo ngự y chẩn đoán, người chỉ còn sống có nửa năm nữa thôi! Chàng bắc thượng bấy lâu nay, ta cùng tỷ tỷ suy nghĩ tất cả các biện pháp, dụng hết linh dược, nhưng chỉ có thể dĩ thiên bổ mạng. Chúng ta dùng thuốc để kích phát tất cả tiềm năng của cha, tánh mạng cha tuy có thể sống thêm được một năm nữa, nhưng già đi gấp bội, mỗi ngày qua lại càng suy kiệt, tới xuân sang năm, cha sẽ không thể cử động được nữa...

Dĩ thiên bổ mạng! Nguyên lai là như thế, chẳng trách lần này thấy lão gia tử, lão lại già yếu cực nhanh như thế, lại cấp bách lập Triệu Tranh làm hoàng tôn, rõ ràng đây là dự mưu để an bày hậu sự! Chỉ là lão che dấu quá tốt, căn bản không nhìn ra đầu dây mối nhợ gì.

Khát vọng được sống, sự sợ hãi cái chết, toàn bộ đều được áp chế trong lòng, không để người khác nhìn ra một điểm gì. Hoàng đế cố nén mình như thế, cũng thật sự là bi ai!

Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu, Tiên Nhi vùi đầu vào ngực hắn, khẽ nói :

- Tướng công, phụ hoàng bảo thiếp chuyển cáo cho chàng, giang sơn này chàng khước từ không nhận, đó là do chàng thích thanh nhàn tự do, cha không trách chàng! Nhưng mà Tranh nhi là nhi tử của chàng, nếu đến cả nhi tử của mình mà chàng cũng không giúp thì chính là thiên lý nan dung đó!