Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan




Dịch: MTQ
Biên dịch: To_tuong và Melly
Biên tập: asin

Ra khỏi tù thất vài bước, Lâm Vãn Vinh lẽo đẽo sau tặc nhân, không ngừng quan sát hai bên, đánh giá tình hình quanh đây. Lúc này sắc trời đã tối, chung quanh tựa hồ không thấy tên thổ phỉ nào. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ xuống núi làm việc rồi. Bạch Liên giáo đồ cướp của giết người, hơn nữa toàn chọn phú hộ ở Kim Lăng, thu nhập thật không ít a.

Thấy tặc nhân dẫn đường phía trước có thân hình cao gầy, tựa hồ không có chút khí lực, tâm tư Lâm Tam bỗng nổi lên. "Mẹ nó, lúc này không thấy bóng phỉ nhân, nếu chỉ có tên này, lão tử xông lên giết chết quách hắn đi, cũng không phải là không có cơ hội chạy thoát."

Hắn đối với bảnh lãnh đánh nhau của bản thân có vài phần tin tưởng, hôm qua Bạch Liên phỉ đồ tuy đi tới đi lui, nhưng vị tất ai cũng đều có công phu cao cường, lão tử ngày đó do đối phó với hai con chó còn được mà. Một gậy đập xuống, tên kia sẽ không kịp lên tiếng, hôm nay không chừng là một ngày may mắn đấy chứ.

Ý nghĩ đầy sự hấp dẫn này không ngừng câu dẫn hắn. Lâm Vãn Vinh đối với tình thế hiện tại có sự nhận thức rõ ràng, vụ bắt cóc này tuyệt đối không đơn giản, nói chừng là cái mạng nhỏ của mình sẽ tùy thuộc thời khắc trọng yếu ở chỗ này. Ôm cây đợi thỏ không bằng liều mạng một phen.

Bản tính hắn cũng chẳng phải thiện lương gì, nhìn chung quanh không người, hắn liền cắn răng đi lên vài bước. còn chưa kịp động thủ đã nghe phỉ đồ kêu lên:

- Mẹ nó. Ai đặt tảng đá chắn đường thế này.

Nguyên lai phía trước có một khối đá lớn cao ba phân, phỉ đồ nọ nói xong liền đá một cước khiến tảng đá bay đi. "Hoa lạp" một tiếng, tảng đá nọ đã vỡ vụn làm muôn mảnh.

"Trời ạ," Lâm Vãn Vinh bị dọa giật nẩy người, ý đồ lập tức tiêu biến: "Mẹ nó, lão tử xém chút nữa đã thành giống lợn điên đòi ăn thịt cọp rồi, không ngờ chỉ một tên tiểu tắc bất kỳ cũng mạnh hơn lão tử cả vạn lần. Cũng khó trách bọn chúng to gan để cho một người đến mời ta, chỉ bằng một cước này, mười lão tử cũng không đỡ nổi."

Lâm Vãn Vinh trên người đổ mồ hôi lạnh, chẳng dám làm theo tư tưởng trước đó nữa, vượt lên vài bước, nhìn hán tử kia vỗ mông ngựa:

- Vị huynh đài này công phu thật cao tuyệt, thật có thể nói vô tiền khoáng hậu *. Tiểu đệ Lâm Tam, hôm nay may mắn diện kiến cao nhân, quả thật phúc ba đời, phúc ba đời! Nhưng chẳng biết đại ca danh tính là gì? Tiểu đệ thật sự vạn phần ngưỡng mộ.

Hắn tử kia liếc mắt nhìn hắn, ngạo nghễ nói:

- Ngươi hỏi tên ta làm gì, ta với người cũng chẳng chút giao tình.

Lâm Vãn Vinh liền cười nói:

- Tiểu đệ xin thỉnh giáo đại ca đôi chút, không biết có loại linh đan diệu dược gì, có thể khiến ta như vị đại ca đây không, nhanh chóng có được một thân võ công cao tuyệt. Tiểu đệ nguyện tốn bao nhiêu ngân lượng cũng bỏ ra .

Hán tử kia cười ha hả:

- Thật là buồn cười. phương pháp luyện võ thuật chóng thành không có, ta từ năm năm tuổi bắt đầu luyện tập Đồng Tử công, năm nay đã ba mươi mới có thành tựu như thế này, ngươi tưởng chỉ cần một ngày là thành công sao, thật là cực kỳ buồn cười.

Lâm Vãn Vinh cũng cười hắc hắc:

- Đại ca võ thuật cao cường. chính ta chưa có thấy qua, sơ với cái gì cao nhân hiệp khách, thật mạnh hơn nhiều lắm, tiểu đệ vạn phần kính ngưỡng, vừa rồi là nói đùa với đại ca thôi.

***

Xa xa có ba nhân ảnh đang đứng chú ý tới nhất cử nhất động của hai nguời. Đứng ở giữa là một hoa phục công tử, ung dung cao quý, khí chất cao nhã, lộ vẻ phi phàm. Vừa nhìn liền biết không phải là nhân vật tầm thường, hắn nhìn bóng lưng Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đây là Lâm Tam mà nguơi nói sao, nói chuyện cũng thú vị, kể ra cũng có chút kiến thức.

Công tử đứng bên trái là một thanh niên nói:

- Bẩm công tử, người này chính là Tiêu gia gia đinh Lâm Tam. Theo thuộc hạ điều tra được, Tiêu gia gần đây đột nhiên thay đổi cách thức kinh doanh, có một số hàng hóa mới, đều là người này xuất mưu tìm kế sách.

Kẻ này mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, nhìn Lâm Vãn Vinh nói. Hoa phục công tử gật đầu cười:

- Lâm Tam này quả thật rất thú vị, hắn nghĩ ra kỳ bào này cùng nội y gì đó của nữ tử, mặc dù có chút lớn mật, nhưng cũng rất có giá trị. Nữ nhân trong phủ của ta đều rất thích.

Thanh niên bên trái liền vuốt theo:

- Công tử nói rất chuẩn xác, Lâm Tam này quả thật có nhiều sáng kiến, trước kia thật ra ta đã xem nhẹ hắn. Bất qúa lần đầu tiên thấy hắn, ngay cả Đại tiểu thư đối với hắn cũng không có hảo cảm.

Hoa phục công tử gật đầu nói:

- Nói đi, nên phá chuyện tốt của tên Lâm Tam thế nào. Lần này nếu không có hắn ở trong phá phách, mưu kế của ngươi đã thành công, Tiêu đại tiểu thư cũng sớm đã ngã vào lòng ngươi rồi.

Thanh niên bên trái vội nói:

- Thuộc hạ làm việc bất lực, xin công tử trách phạt.

- Không sao, không sao.

Trong mắt Hoa phục công tử hiện lên một tia tinh quang:

- Chỉ là lần này tốn chút công phu mà thôi, cũng không phải sai sót gì lớn, ngược lại có chút thu hoạch. Được rồi, ngươi xác nhận là phương pháp điều chế nước hoa nằm trong tay Lâm Tam sao?

- Vâng.

Thanh niên bên trái khẳng định:

- Thuộc hạ đã điều tra nhiều ngày. Tiêu gia nguyên lai cũng giống gia đình tiểu nhân, đều kinh doanh bố trang**, những ngày gần đây đột nhiên bán ra nội y, kỳ bào cùng hương thủy. Tạm thời không nói những những thứ đó, xưởng chế nước hoa cùng phương pháp điều chế do một tay Lâm Tam đảm nhận, thuộc hạ dám khẳng định, công thức này hiện trong tay Lâm Tam.

Hoa phục công tử gật đầu than vãn:

- Nước hoa này, thật sự là đồ tốt, một bình muốn mua cũng mất trăm lượng bạc, nếu vào tay chúng ta, đó thật là sự trợ giúp to lớn. Nước hoa này cùng Tiêu gia, chúng ta một thứ cũng không thể thiếu.

Hắn chuyển hướng sang thanh niên ở bên:

- Phải nắm giữ được Tiêu gia, Lục Trung Bình, việc này hai ngươi phải phối hợp làm cho tốt, ta sẽ có trọng thưởng.

Lục Trung Bình cao gầy, chính là đại sư huynh của Bạch liên giáo, hắn vội nói:

- Xin công tử yên tâm, bọn ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.

Hoa phục công tử cười ha hả, lại chuyển sang thanh niên kia nói:

- Ngươi hãy làm tốt chuyện này, sang năm Kim Lăng phủ doãn khuyết người, ta sẽ vì lệnh tôn nói tốt vài câu, còn Tô Châu chế tạo, tiện thể sẽ giao cho kẻ khác.

- Đa tạ công tử.

Thanh niên bên trái vội nói. Ba người cùng nhau cười phá lên.

***

Lúc này Lâm Vãn Vinh lại dùng chút lực đến gần phỉ độ nọ hỏi:

- Vị huynh đài này. Các ngươi đều gọi là giáo phái Bạch Liên giáo phải không?

Phỉ đồ nọ không nhịn được cười nói:

- Đúng vậy.

- Danh tự thật dễ nghe, là giáo chủ của các ngươi gọi vậy sao?

Hắn hỏi tiếp.

- Bạch Liên hai chữ ý nghĩ cao khiết. chính là giáo chủ chúng ta lập nên.

Phỉ đồ giọng ngạo nghễ.

Cao khiết cái rắm, ngươi tên tiểu tử này từ nhỏ đã luyện đồng tử công, sợ rằng ngay cả hai chữ này như thế nào cũng đều không biết. Lâm Vãn Vinh nghĩ thật lâu mới nói:

- Quý giáo quả nhiên lịch sử đã lâu, nguyên viễn lưu trường, tiểu đệ thật sự bội phục, bội phục.

- Đó là tự nhiên.

Phỉ đồ vênh mặt.

- A, đúng rồi, xin hỏi một chút. Quý giáo mỗi lần hành sự, pháo hoa phóng lên đó mua ở đâu vậy? ta thấy phóng nó rất đẹp, cũng tưởng mua vài quả về dùng thử.

- Đó là huynh đệ trong bản giáo đặc ý chế tạo, ở nơi bình thường sao có thể mua được?

- A…!

Lâm Vãn Vinh kêu lên một tiếng dài:

- Vậy giáo chủ các ngươi danh tự là gì?

- Giáo chủ chúng ta gọi là…

Đại hán nọ bỗng nhiên cả kinh, trừng mắt liếc hắn:

- Ngươi hỏi làm gì? Mơ tưởng có thể moi từ miệng ta moi ra cái gì sao?

Lâm Vãn Vinh thầm tiếc, tên ngu ngốc này tỉnh ngộ quá sớm, liền vội vội nói:

- Huynh đài đã hiểu lầm rồi. không dối gạt huynh đệ, ta thấy các ngươi có pháo hoa rất thú vị, ta liền tưởng có thể tìm kiếm sinh ý. Ngươi cũng biết, Tiêu gia chúng ta chuyên môn tìm sinh ý mà. Quý giáo có huynh đệ phụ trách hóa nguyên*** , ta phụ trách tiêu thụ, ăn chia sáu bốn, lại cho huynh đệ ngươi một phần tiền, ngươi xem thế nào?

Hán tử nọ thầm sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ sinh ý này thật là tốt, nhưng liền tỉnh ngộ, đây là cơ mật trong giáo, như thế nào lại có thể giao vào tay người khác. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh:

- Chủ ý của ngươi nghĩ cùng tốt, nhưng chúng ta cũng không phải kẻ ngu đâu.

"Ngươi nói con mẹ ngươi không ngốc, tuyệt đối chẳng ai tin" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Vậy huynh đệ Bạch liên giáo giờ còn chiêu nạp hội viên không?

- Duới tán cây bồ đề làm chứng, Quan Âm phổ độ chúng sinh. Huynh đệ tỷ muội trong thiên hạ chịu khổ, Bạch liên đệ tử chúng ta đều giúp đỡ tất cả . Chỉ cần ngươi có ý, ta Bạch Liên Câu đều có thể chiếu cố các ngươi.

Phỉ đồ lớn tiếng nói.

Trời ạ, thiết khẩu như vậy thật quen thuộc, Bạch liên giáo này thật là cường đại. Lấy công tác tư tưởng để xâm nhập, phàm là tà giáo đều có thủ đoạn để mê hoặc lòng người, bạch liên giáo này thực không đơn giản.

- Vậy mỗi tháng cũng có vài lượng bạc chứ?

Lâm Tam hỏi:

- Mỗi tháng hai lượng bạc.

- Tiện nghi như vậy sao.

Lâm Vãn Vinh hét lớn:

- Như ta kiếm được hai mươi lượng cả năm sao. Được rồi, tổng đàn các ngươi ở đâu?

- Tổng đà của chúng ta tại Tế Trữ… a, ngươi hỏi vấn đề này tới cùng là có ý đồ gì?

Đại hán nọ bừng tỉnh hỏi.

- A..., ta đối với quý giáo rất ngưỡng mộ, chính là đang muốn tới bái phỏng một phen.

Lâm Vãn Vinh vội vàng nói. Chỉ là khi hán tử những lời nói, hắn rất kinh ngạc. Tế Trữ chính là địa giới Sơn Đông, cách Kim Lăng hơn ngàn dặm, Bạch Liên giáo sao có thể tới Giang Nam hoành hành không chút cố kỵ, sau lưng nếu không có người hỗ trợ thì tuyệt không có khả năng làm được như vậy.

Hán tử kia hừ một tiếng nói:

- Cũng không sợ ngươi biết. Bạch Liên giáo ta chính là đệ nhất đại giáo, phổ độ chúng sinh, tín đồ vô số, trong mười tỉnh của đại lục đâu đâu cũng có phân đà của chúng ta.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, con bà nó, quản gì Bạch Liên Hắc Liên giáo của ngươi, ngươi hôm nay hành hạ lão tử, ta không diệt các ngươi thề không làm người.

Dẫn Lâm Vãn Vinh tới một phòng trống trải, phỉ đồ nọ mở của phòng nói:

- Lâm Tam, tới nơi rồi, hãy vào đi.

Lâm Vãn Vinh hướng hắn gật gật đầu cuời nói:

- Cảm ơn huynh đài, chúng ta lần sau sẽ gặp lại chứ.

Hắn tử cũng có chút sửng sốt, tiểu tử này có địa vị gì, bị lão tử bắt mà không lo lắng còn nói chuyện, hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vây. Hắn đâu biết, chính là do da mặt Lâm Vãn Vinh quá dày đã làm giảm đi áp lực tinh thần.

Lâm Vãn Vinh đi vào trong, nhưng lại thấy bên trong có một thanh niên gầy teo, từ thân ảnh mà thấy chính là đại sư huynh nọ. Lúc này đại sư huynh đã bỏ đi che mặt, có thể nhìn thấy khuôn mặt. Ngẫm lại chính mình hôm qua thiếu chút nữa táng mạng dưới kiếm của hắn, trong lòng thật là căm tức, xem hắn lộ nét cười lạnh bên mép, trong lòng càng không sảng khoái, lẫm liệt nói:

- Là ngươi à, không có ai cao hơn đến tiếp chuyện với ta sao?

Hắn nói chuyện đúng là như đánh rắm vào mặt tên kia, lại còn tự đắc nhìn xuống.

Sư huynh nọ bị hắn coi thường, phải cố nén giận nói:

- Lâm huynh, tại hạ Lục Trung Bình, hôm qua với Lâm huynh bất kính, quả thật là chỉ là bất đắc dĩ, xin Lâm huynh tha thứ.

Ta chẳng phải lão mẫu của ngươi, ngày hôm qua muốn giết lão tử, hôm nay lại tới xin lỗi, nếu không phải ngươi xem ta còn chút giá trị lợi dụng, làm sao có thể bình tâm tĩnh khí nói chyện với ta chứ? Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:

- Không dám, ta bị các ngươi cầm tù, ngươi cũng không cần làm quá, có việc gì thì nói nhanh chút đi.

Lục Trung bình thấy trong mắt hắn thập phần khinh miệt, cũng nhịn không đựoc lửa giận, lớn tiêng một chút nói:

- Nếu Lâm huynh khẳng khái như vậy, ta cũng không nhiều lời, ta hôm nay mời Lâm huynh tới đây, là muốn cùng huynh thương lượng một việc.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn hắn nói:

- Cùng ta thương luợng sự tình ư, đây là cách của mẹ ngươi sao?

Mẹ nó, tên họ Lâm này so với cường đạo chúng ta còn thô lỗ, còn dã man hơn. Lục Trung Bình nọ rốt cuộc không chịu được, lập tức đứng lên, trên mi hắc tuyến ẩn hiện, lạnh lùng nói:

- Họ Lâm ngươi, ngươi không muốn uống rượu mời mà lại thích rượu phạt sao, ta nói chuyện đó với ngươi, đó là coi trong ngươi, thật sự tưởng ta không dám đánh chửi ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ta có mười tám thủ đoạn, cho ngươi sống chết đều không được.

Còn chưa nói đến chính sự, Lục Trung Bình đã bị chọc giận, hoa phục công tử nghe thấy hai người nói chuyện thở dài:

- Lâm Tam này, thoạt nhìn thật là khó đối phó, Lục Trung Bình hắn không phải đối thủ.

Người bên cạnh nói:

- Công tử nói cực xác đáng, Lâm Tam này miệng lưỡi lợi hại, thuộc hạ sớm đã lĩnh giáo qua.

Lâm Vãn Vinh đập vào bàn đứng dựng lên nói:

- Con mẹ ngươi dám dọa ta sao? Ngươi có thủ đoạn gì thì giở ra đi, ta nếu kêu một tiếng, ngươi là cháu ta.

Lục Trung Bình cũng là kẻ hồ đồ, liền không nghe ra ý tứ của hắn, cũng vỗ bàn nói:

- Tốt, ngươi mà kêu ngươi là ông nội của ta.

Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thấy sảng khoái, tựa như cho hắn ăn viên cứt trâu, tiểu tử, ta đánh con mẹ ngươi, ngươi thật quá ngu. Nói xong, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, hắn tất cả đều là đánh bạc, chỉ là sau lưng tên Lục Trung Bình còn có chủ tử, tất nhiên hắn với mình có điều cầu thỉnh. Hắn cố ý chọc giận Lục Trung Bình, cốt để cho hắn ngay chuyện chính còn không nói tới được, hai người liền đứng dậy đấu khẩu, chính là muốn thấy chủ tử sau lưng hắn. Bằng vào Lục Trung Bình hữu dũng vô mưu, cùng hắn bàn điều kiện thật ngu ngốc.

Lục Trung Bình lời vừa ra khỏi miệng liền ý thức được chính mình bị Lâm Tam chơi ác, tức giận đến nỗi tóc tai đều dựng đứng lên, cũng là thật sự cuồng nô. Ta hôm nay liều mạng dù công tử có trách phạt, cũng nhất định phải giải nỗi ức khí này. Lâm Vãn Vinh xem hắn phát nộ, từng bước hướng tới mình, biết hắn thật sự tức giận, mẹ nó, nguời này thật sự sẽ động thủ với lão tử sao, lão tử cũng không phải đánh chứ, đương nhiên nếu kêu, cháu cũng sẽ không gọi rồi. nét mặt hắn bình tĩnh, trên trán ẩn hiện mồ hôi, sớm trong lòng là bắt yên lặng đếm.

Một!

hai!

Chữ ba còn chưa xuất ra, liền nghe thấy ngoài của truyền đến thanh âm:

- Trung Bình, ngươi trở về đi.

Trời ạ, Lâm Vãn Vinh giống như nghe được tiếng trời vang tới, dương dương tự đắc ngồi lại xuống ghế.

* tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: trước không có người bằng, tương lai cũng không

** bố trang: trang phục (quần áo) bằng vải

*** hóa nguyên: sản xuất