Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 54: Điệu hổ li sơn




Edit: Sương Rồng, Vạn

- Hay thế, Lý Tưởng, anh bắn súng chuẩn thật.

Chu Chân trong lúc hưng phấn, thiếu nữ chi tâm lộ ra, trong lời nói lúc này đột nhiên tràn đầy sùng bái cùng ca ngợi Lý Tưởng không gì sánh được.

Điều này làm cho Lý Tưởng lâng lâng, có chút đắc ý vênh váo.

- Tôi còn có một cây súng, đạn nhiều vô số, tỉ lệ chính xác lại càng cao, cơ hồ phát nào chúng phát đó, cô có muốn thử một lần không?

Lý Tưởng cười lên quái dị, hết sức bỉ ổi.

- Súng gì?

Chu Chân khó hiểu, nói:

- Vậy sao anh còn không mau lấy ra, giết chết tay súng bắn tỉa khác, còn tôi thì thử gì chứ.

“Ặc...”

Lý Tưởng xấu hổ, hắn cho rằng Chu Chân nghe được sẽ hiểu, không nghĩ tới Chu Chân lại thuần khiết như vậy, như thế rõ ràng những gì hắn trêu đùa nàng đều nghe không có hiểu, làm hắn không biết nên nói cái gì cho phải.

“Khụ khụ”

Một nam đồng nghiệp chỉ chỉ dưới háng mình nhắc nhở Chu Chân, ý hắn nói cho Chu Chân biết, cây súng của Lý Tưởng chính là Tiểu Lý Tưởng.

Không ngờ, vậy mà Chu Chân vẫn còn không biết, nàng chán ghét nói:

- Làm gì đấy? Cậu là cảnh sát nhân dân, lẽ nào cũng muốn bắt chước lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành sao?

Tên nam đồng nghiệp kia oan uổng kêu lên:

- Đội trưởng, tôi không có a, hắn nói cây súng kia là tiểu jj của hắn.

“Khụ… khụ…”

Lý Tưởng không nói gì, Chu Chân đã thuần khiết hiếm thấy, người nam đồng nghiệp này lại càng thuần khiết hiếm thấy hơn, như thế nào có thể tại trước mặt mọi người nói ra, loại chuyện này chỉ có thể hiểu mà không nên diễn đạt bằng lời.

- A!!!

Chu Chân thoáng chốc hiểu chuyện gì xảy ra, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc Lý Tưởng, giọng căm hận nói:

- Anh cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ thu thập anh.

Lý Tưởng nhún nhún vai, biểu thị bất đắc dĩ nói:

- Kỳ thực cái này không liên quan đến chuyện của tôi!

- Anh, anh còn nói.

Chu Chân ngượng ngùng không thôi.

- Hú...

Tiếng còi cảnh sát vang lên, trợ giúp mà Chu Chân gọi đã tới.

- Moá, như này chính là muốn chết.

Lý Tưởng sắc mặt đại biến.

Quả nhiên, nghe được “đoàng” tiếng súng vang lên, rồi lập tức “ầm” một cái, tiếng nổ mạnh vang lên, hiển nhiên tay bắn tỉa kia một phát bắn trúng bình xăng xe cảnh sát làm xe nổ tung.

- Lý Tưởng, nhanh giết chết hắn.

Chu Chân hét lớn.

Lý Tưởng nói:

- Nòng súng không đủ dài, chỉ hiệu quả trong 600m, trên 600m đạn sẽ mất đi độ chính xác, sẽ không hạ gục được đối thủ.

Hắn cũng không có cách nào, súng bắn tỉa của đối phương rõ ràng so với súng của hắn thì cao hơn một bậc, súng của các tay súng bắn tỉa, tầm súng bắn tại 1000 mét, mà súng của hắn…, Đao Ba ca dù cải tạo lại thế nào cũng không có thể nào được như súng ngắm tiêu chuẩn, điều này làm hắn cũng không biết phải làm sao.

- Bảo vệ tốt Dương tổng.

Lý Tưởng dắt súng sau lưng, một chưởng đập vỡ kính thuỷ tinh, sau đó thân hình quỷ dị, nhanh như thiểm điện trực tiếp theo của sổ bay ra ngoài

- Này...

Chu Chân gọi Lý Tưởng lại, nhưng khi nàng nói ra một chữ thì đã không thấy thân hình Lý Tưởng đâu nữa.

Lý Tưởng mượn tất cả vật che chắn, nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ.

Cảnh sát đã xuất động, tay súng bắn tỉa này sẽ ngay lập tức rút lui.

Hắn phải cản lại tay súng bắn tỉa trước khi hắn kịp rút lui.

Lý Tưởng biết tay súng bắn tỉa này chính là tay súng bắn tỉa lần trước đụng ở trường học.

Tay súng bắn tỉa đỉnh cấp như thế, tổ chức bình thường bồi dưỡng không ra được.

Thân thể Lý Tưởng rất nhanh tiến về phía trước, khoảng cách 900m trong nháy mắt công phu đã đến, sau đó hắn dùng cả hai tay cầm lấy lan can bay vọt lên.

Đến tầng thứ 10, xoay người một cái, theo một cái cửa sổ đi vào, giơ một tay lên, một cây dao găm quân đội xuất hiện trong tay.

“Xoẹt”

Lý Tưởng mới vừa lao tới, chợt cảm thấy hiện lên một đạo hàn quang, theo bản năng lùi lại phía sau, dao găm quân đội trong tay hiện lên một đạo quang mang quỷ dị tà tà hướng đối phương đâm tới.

- Ồ…

Hiển nhiên đối phương cũng không nghĩ tới, Lý Tưởng có thân thủ linh hoạt như vậy, “Đinh” một tiếng, hai thanh dao găm chém vào nhau, bắn ra một đám tia lửa, mỗi người đều tự lui về phía sau một bước.

Lúc này Lý Tưởng mới phát hiện người đứng trước mặt hắn y phục toàn thân đều là màu đen, đội một lũ lưỡi trai, trên mặt mang một cái mặt nạ đặc chế, khiến người ta nhìn không rõ khuôn mặt của hắn.

Có điều, Lý Tưởng nhìn theo vóc người có thể đoán được người này rõ ràng là một nữ nhân.

Tay súng bắn tỉa một kích không trúng, lần thứ hai tiến hành công kích, thân thủ nàng cao siêu vô cùng, dao găm mang theo từng đợt kình phong.

“Chân khí”, Lý Tưởng thoáng giật mình, thật sự không nghĩ tới nữ tay súng bắn tỉa này vậy mà tu luyện ra chân khí, thấy đối phương công kích tới, hắn cười lạnh một tiếng, dơ tay xuất một chưởng “Hàng Long Thập Bát Chưởng”.

Chưởng lực mạnh mẽ vô cùng, chấn tay bắn tỉa kia lui về phía sau vài bước, khí tức thoáng hỗn loạn, cánh tay mơ hồ thấy đau.

- Hàng Long Thập Bát Chưởng”.

Nữ tay súng bắn tỉa kinh ngạc, nói.

- Ngươi là ai?

- Lời này hẳn là ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tổ chức phía sau là gì?

Lý Tưởng lớn tiếng quát hỏi.

- Hừ, bắt được ta rồi nói sau.

Nữ tay bắn tỉa biết rõ nếu cứ đánh nhau lâu dài khẳng định không phải đối thủ với Lý Tưởng, cười lạnh, nói.

- Ngươi tới nơi này như vậy, cố chủ của ngươi được an toàn sao?

Sắc mặt Lý Tưởng đại biến, giật mình nói:

- Điệu hổ li sơn.

- Hiện tại mới phản ứng kịp sao, muộn rồi.

Nữ tay bắn tỉa đột nhiên xuất ra một quả lựu đạn, giựt ra kíp nổ, hung ác nói:

- Cùng chết đi.

Lựu đạn bay về phía Lý Tưởng

- Moá, ngươi cũng quá điên cuồng đi.

Lý Tưởng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, theo cửa sổ tầng mười nhảy xuống.

“Ầm”

Tiếng nổ mạnh kịch liệt, sóng mang trùng kích tất cả tầng lầu này, từng mảnh nhỏ miếng thuỷ tinh bắn mạnh ra ngoài.

Cũng may Lý Tưởng phản ứng nhanh, theo cửa sổ tầng mười nhảy xuống, giữa không trung đu theo đường ống nước, mượn lực rất nhanh di chuyển xuống dưới.

Ánh lửa nổi lên bốn phía, tầng lầu thứ mười được bao trùm trong biển lửa.

- Thật là có ý tứ, hai lần trong tay ta chạy trốn, ngươi rốt cuộc là ai?

Nữ tay súng bắn tỉa tràn ngập hứng thú với Lý Tưởng, hai lần có thể từ trong tay hắn chạy trốn, người này thật không đơn giản.

“Pằng…pằng…”

Chỗ mấy người Dương Tư Niệm truyền đến mấy tiếng súng.

Lý Tưởng kinh hãi, vừa quay đầu lại liền thấy chỗ này chẳng biết lúc nào có thêm ba gã sát thủ áo đen.

Lúc này, cho dù hắn có chạy về cũng không kịp, ba gã sát thủ áo đen có võ công rất mạnh, Chu Chân căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.

Lý Tưởng chạy nhanh vượt mức quy định, trực tiếp từ phía sau lưng rút súng ra, nạp đạn lên nòng, nhắm vào một tên sát thủ áo đen, “Pằng” bắn một phát, tên sát thủ áo đen kia còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì đã bị đạn xuyên qua sọ não, ngã xuống đất mất mạng.

Lập tức, Lý Tưởng lại lên đạn, “Pằng” lại nã một phát súng nữa.

Có điều, một phát này không được chính xác lắm, chỉ là đả thương một gã sát thủ áo đen.

- Đi.

Hai gã sát thủ áo đen, thấy không cách nào giết Dương Tư Niệm liền vung tay lên, ôm lấy thi thể đồng bạn, đảo mắt cái đã không thấy thân ảnh đâu nữa.

Thấy hai gã sát thủ áo đen rời đi, Chu Chân đang giơ súng lên mềm nhũn hạ xuống, hai gã đồng nghiệp của nàng một chết một bị thương, người bị thương hiện đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Lý Tưởng vừa rời đi, trong phòng lại có thêm ba sát thủ áo đen.

Bọn họ vừa xuất hiện, Chu Chân lập tức phản ứng, vội vàng nhắc nhở hai gã đồng nghiệp.