Cực Phẩm Ở Rể

Chương 786




Chương 786:

“Chị Nhan, không sao chứ?” Lâm Vũ lạnh lùng nhìn tên trợ lý trên mặt đất, rồi lầy côc rượu bên tay Giang Nhan, lấy tay áo lau khóe miệng cô.

Giang Nhan bị sặc ra sức ho khan, rồi khoát tay nói: “Không sao…”

Thật ra từ đâu lúc Giang Nha và Seong Ee chúc rượu, Lâm Vũ đã chú ý đến động tĩnh bên này, anh biết.

trong trường hợp này chúc rượu nhau là chuyện bình thường, nên xuất phát từ lòng tôn trọng công việc của Giang Nhan, anh không ra tay, nhưng nhìn thấy tên trợ lý ngu ngôc kia lại đồ rượu vào người chị Nhan của anh, nên mới tức giận đi đến, cũng không quan tâm đây là trường hợp nào nữa, trực tiếp một chân đả bay trợ lí kia.

“Mày là thằng nào?!” Seong Ee gầm lên một tiêng, hai vệ sĩ bên cạnh gã cũng nhanh đứng dậy, nhanh chóng hướng về phía Lâm Vũ.

Lâm Vũ đưa tay bắt lấy, một tay năm lấy tóc gã, dùng lực đây ra, tựa như ném một cục đá nhỏ đi vậy, gã nọ đụng mạnh phải người khác, hai người liền ngã nhào xuông, lăn lốc trên mặt đất, Lậm Vũ thuận tay lấy một cái ghế ngôi xuống, ghé đè lên hai người ở dưới một tiếng phịch, hai Vệ Sĩ ngã xuống ‹ đất, trong phút chốc không còn lên tiếng nữa.

Đám người xung quanh sợ đến sắc mặt tái mép, râm rập đứng dậy chạy  về chỗ khác.

“Cậu… Cậu không được nói nhảm!”

Seong Ee thấy cảnh này. liền sợ tới mặt xanh lét, theo bản năng lùi về – sau.

“Cậu… là người nào?!” Tề Thủ Nghĩa cũng vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Vũ, rút điện thoại muôn báo cảnh sát.

“Tôi là chồng của Giang Nhan.” Lâm Vũ nhíu mày nói.

“Ò, cậu là chồng của Giang Nhan à!”

Tề Thủ Nghĩa lúc này bỗng thở phào một hơi, nói với Giang Nhan: “Giang Nhan, chồng cô làm sao vậy?! Tại  sao lại vô duyên vô cớ đánh người thế?!”

“Vô duyên vô cớ? Chông tôi thây tôi bị ăn hiệp, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn?!” Giang Nhan đứng thẳng, âm trầm lạnh lùng nói.

“Nhưng… nhưng đâu có ai ăn hiếp cô đâu?” Tê Thủ Nghĩa ừng ực nuôt nước miêng, có chút chột dạ nói.

“Không ăn hiếp? Tè bộ trưởng, vậy có phải tôi cũng có thể nắm lây mũi các người rót rượu xuống không?!”

Lâm Vũ cười lạnh nhìn ông ta, mặt mang hàn ý, nói rôi lấy bình rượu đi đến tước mặt Seong Ee.

“Cậu muốn làm gì?!” Seong Ee lùi về sau, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Lâm Vũ, “Cậu biết tôi là ai không?! Tôi là hội trưởng của tập đoàn Changgun dân quốc đại hàn! Đại gia tộc nhà họ Lý các người còn phải cầu xin công tỉ chúng ta hợp táo!”

Seong Ee mặc dù không biết lai lịch của Lâm Vũ, nhưng lại biết nhà họ Lý ở thủ đô chính là một đại gia tộc, nên mới lấy danh nhà họ Lý đền hủ dọa Lâm Vũ.

Đừng nói, nghe đên hai chữ “Lý gia”, Lâm Vũ lại có hơi ngắn ra, nhưng bước chân lại không hề chậm trễ.

Đừng nói người Hàn Quốc này biết nhà họ Lý, cho dù có quen cả lãnh đạo quân lính cũng vô dụng!

Sỉ nhục người phụ nữ của anh, tất phải lãnh chịu trừng phạt!

“Ông không phải thích uống rượu lắm sao? Nào, đề tôi đến chúc ông!” Lâm Vũ vừa cười, đột nhiên đến trước mặt Seong Ee, một tay kéo cà vạt gã ấn lên bàn, bỉnh rượu trong tay lát sau  đã rót xuống miệng gã, tí tách rót xuống.

Seong Ee nhắm chặt mắt giãy dụa, dùng sức nhồ ra, nước rượu đồ khắp mặt, liều mạng giấy dụa, nhưng lực tay Lâm Vũ quá mạnh, gã căn bản không thê thoát nồi.