Cực Phẩm Rể Quý

Chương 9: Lái xe hộ




"Để tôi bảo Tiểu Tôn dẫn cậu xuống phòng hậu cần đi." Tiểu Tôn là trợ lý của Lâm Tĩnh Chi.

Bàng Phi nói không cần, tự anh cũng có thể xuống đó được.

Ngày hôm qua đi theo Lâm Tĩnh Chi làm quen với quán rượu trêи dưới trong ngoài, anh cũng đã biết phòng hậu cần ở đâu rồi.

Tiếng bước chân ""rầm rập" dần dần đi xa, bóng lưng cường tráng vĩ ngạn kia từ đầu tới cuối vẫn cao lớn, thẳng tắp như đại tùng.

Lâm Tĩnh Chi không khỏi lắc đầu, thở dài một hơi.

Phòng hậu cần là nơi chuyên làm nghề tạp vụ, việc vất vả mệt nhọc nào cũng đều đến tay bọn họ, cũng là bộ phận có tiền lương thấp nhất.

Những người ở phòng này chẳng có mấy ai là không ôm oán hận cả, vậy nên trạng thái làm việc cũng vẫn đều là thái độ lười biếng, uể oải.

Bàng Phi đi vào vậy mà lại chẳng có ai để ý gì đến anh, cứ giống như anh là không khí vậy.

"Hmm... tôi tới đây để báo danh." Bàng Phi bắt vội lấy cánh tay của một người đi qua, chủ động mở miệng bắt chuyện.

"Đi mà tìm Ngưu Hổ ấy." Người nọ tùy tiện nói ra một cái tên, sau đó lại cầm chổi rời đi.

Bàng Phi bước theo phương hướng mà ngón tay người đó vừa chỉ, đi vào một căn phòng, lại chỉ thấy một người đàn ông đầu hói bóng lưỡng, tuổi khoảng chừng trêи dưới ba mươi lăm, hờ hững ngáp mấy cái liền, khóe mắt dính đầu gỉ mắt cũng không thèm rửa đi.

"Quản lý Ngưu, tôi là Bàng Phi, quản lý Lâm bảo tôi đến đây tìm anh báo danh."

Ngưu Hổ lại ngáp thêm một cái, mở miệng nói chuyện, giọng nói lớn đến mức dọa người: "Quản... Quản lý Lâm cũng đã nói qua với tôi rồi... Bây giờ... Cậu cứ đi ra bên ngoài trước đi, khi nào có khách cần lái xe hộ thì sẽ có người tới tìm cậu."

Bàng Phi vừa mới đi ra khỏi phòng thì đã bị người ta nhét vào tay một cây chổi lôi đi: "Đi, đi quét tước lầu ba với tôi."

Bàng Phi ném cây chổi xuống đất đánh "rầm" một cái, thành công thu hút sự chú ý của vài người.

"Tôi là lái xe hộ, không phải nhân viên vệ sinh."

Loại chuyện ma cũ bắt nạt ma mới này không thể tồn tại với Bàng Phi được, công việc của anh thì sẽ cố gắng dồn hết toàn lực vào để làm cho tốt, còn không nằm trong phạm trù công việc của anh thì đừng có nghĩ sẽ có thể bắt anh đi làm không công miễn phí.

Giúp thì còn được, nhưng cũng cần phải ăn nói cho rõ ràng, tử tế.

"Mẹ nó chứ, cậu không muốn làm à?"

"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi là lái xe thuê, không phải nhân viên vệ sinh."

"Hắc Tử, đi thôi, sắp trễ giờ rồi." Có người thúc giục.

Cái tên được gọi là Hắc Tử kia hung tợn trừng mắt nhìn Bàng Phi một cái, nói: "Giỏi lắm, cứ chờ đấy!"

Quán rượu buổi sáng trêи cơ bản thì không có mấy khách, cho dù có thì cũng rất hiếm khi có người nào mới sáng bảnh mắt ra đã uống say như lợn chết cả, cho nên Bàng Phi buổi sáng cơ bản là không có việc gì để làm.

Mà những người khác trong phong thì lại hoàn toàn ngược lại, từ lúc vào cửa cho đến khi ăn cơm trưa, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.

Khi một đám người kéo lê thân hình mệt mỏi rã rời quay trở lại phòng, nhìn thấy có kẻ nhàn rỗi ngồi uống trà đọc báo như ông lão, chỉ trong nháy mắt đã bùng nổ sự bất bình, ghen tị.

"Mẹ nó, cái thằng mới đến này cũng quá ngạo mạn rồi, phải cho nó một bài học, để nó biết ai mới là lão đại ở chỗ này." Hắc Tử dẫn đầu kiếm chuyện.

Những người khác cũng đều có ý tưởng đen tối, xấu xa giống như hắn: "Đi, dạy bảo nó một chút mới được."

"Rầm rầm." Một đám ném hết đồ đạc trêи tay xuống dưới đất, hăm hở xắn tay áo, xoa bóp nắm tay, nhìn qua ấy vậy mà lại cũng có chút phong cách.

Bàng Phi ngước mắt lên nhìn lướt qua bọn họ một chút, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc báo.

Hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt!

"Mẹ kiếp!" Hắc Tử càng tức tối hơn, sải bước đi nhanh tới, nhấc chân lên nhằm thẳng vào chân ghế bên dưới ʍôиɠ của Bàng Phi mà tung một cước.

Ngay khi bàn chân vung ra kia chỉ còn cách chân ghế tầm một centimet nữa thôi thì lại bị mạnh mẽ cưỡng chế ngăn lại.

Bàng Phi chỉ là dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào cổ chân của Hắc Tử một chút, vậy mà hắn lại lập tức không thể động đậy được gì.

"Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, xông lên." Hắc Tử rống giận.

Bàn chân nhàn rỗi còn lại của Bàng Phi nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất một chút, dùng lực đẩy chiếc ghế đang ngồi bay về phía sau, kéo dài trong một khoảng cách nhất định.

Anh không muốn đánh nhau.

Những gì mà quân đội đã dạy cho anh, là để cho bảo vệ quốc gia, chứ không phải là dùng để ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu.

Những lời này vẫn luôn được Bàng Phi ghi lòng tạc dạ.

Anh thuận tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt trêи bàn lên, "răng rắc", chiếc chén giữ ấm được làm từ thép không gỉ nằm gọn trong tay anh nháy mắt đã biến hình, trở thành một cục sắt vụn méo mó.

"Tôi không muốn đánh nhau, nhưng nếu các người cứ cố ép tôi phải động thủ, thì tôi đây cũng sẽ không ngồi chờ chết đâu!"

Đây coi như là lời cảnh báo, lần sau thứ bị bóp nát có thể không còn là cốc giữ nhiệt nữa.

Mọi người lập tức trở nên do dự không dám tiến lên, bởi vì chẳng ai muốn mình trở thành vật hi sinh cả.

"Làm cái gì vậy? Đều đang làm cái gì thế?" Sự xuất hiện của Ngưu Hổ khiến cho mọi người đành phải lục tục giải tán.

Chuyện này cứ như vậy mà trôi đi, uy lực cũng đã lập được rồi, nhưng đồng thời cũng biến Bàng Phi trở thành kẻ cô đơn, lẻ bóng.

Như vậy cũng không có gì không tốt, anh vốn dĩ đã không thích chuyện trò, ở một mình thật ra cũng rất vui vẻ thanh nhàn.

Mãi cho đến năm giờ, tan tầm, ngay cả một nhiệm vụ cũng đều không có, Bàng Phi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì Ngưu Hổ lại nói với anh là công việc của anh bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Không còn cách nào khác, Bàng Phi chỉ có thể tiếp tục ở lại, tiếp tục đọc sách uống trà.

Việc buôn bán của quán rượu càng về khuya càng trở nên đắt khách một cách thần kỳ, vị trí đỗ xe ở trước cửa đều tràn đầy cả dãy xế hộp sang quý đắt tiền.

Người đến kẻ đi, nối liền không dứt.

"Bàng Phi, mau lên." Mười giờ tối, Bàng Phi rốt cuộc cũng đã có thẻ rời khỏi nơi bé bằng bàn tay này rồi.

Được lái xe thay chính là một cô gái trẻ khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, đi theo cha mình tới đây, ba cô ta chắc là một vị quan chức tai to mặt lớn, lúc này vẫn còn ở trêи lầu uống rượu, cô gái này lại không biết làm sao mà uống đến say khướt, ba cô ta muốn anh đưa cô ta đi về trước.

Cô gái lại tới một chiếc BMWs đời thứ năm, giá trị vô cùng xa xỉ.

Nhân viên lễ tân đưa địa chỉ cho Bàng Phi, kế tiếp chính là thời gian làm việc của Bàng Phi.

Cô gái này say đến bất tỉnh nhân sự, thật ra coi như cũng là tránh được phiền toái, ngủ một giấc là đã về tới nhà rồi.

Xe chậm rãi đánh tay lái rẽ vào ngã tư của nội thành, cô gái ngồi ở ghế đằng sau đột nhiên bật dậy, lúc này trong xe tối đen như mực, đột nhiên lại bị một đôi mắt đen thùi lùi nhìn chằm chằm trong kính chiếu hậu, nói thật là cũng khá là rợn người đấy.

Bàng Phi quay đầu lại nhìn một chút, nói: "Hey, cô tỉnh rượu rồi à?"

"Rẽ phải." Cô gái dùng giọng điệu lạnh như băng nói, làm sao có thể giống như một kẻ say rượu được chứ, rõ ràng chính là giả bộ a.

Bàng Phi chú ý tới vẻ mặt của cô gái có chút không thích hợp, nói: "Không được, ba của cô dặn tôi phải đưa cô về tận nhà."

"Rẽ phải, tôi bảo anh rẽ phải cơ mà!" Cô gái kia đột nhiên lại giống như lên cơn điên mà chồm tới, liều mạng cấu xé cánh tay của Bàng Phi.

"Được, được, được rồi, tôi rẽ, tôi rẽ."

Nếu không phải do quán rượu có quy định thì anh quả thật rất muốn cho cô ta một đấm để cô ta tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa.

Một đường dựa theo lời chỉ điểm của cô gái mà đi tới, xe ô tô dừng lại ở cách một tiệm cà phê trêи đảo.

Cô gái kéo cửa kính của xe xuống, nhìn chằm chằm về hướng của quán cà phê, chau mày, đôi môi cắn chặt, rõ ràng là một bộ "bắt kẻ thông ɖâʍ" mà.

Bàng Phi còn đang tò mò, muốn nhìn rõ một chút xem kẻ bị bắt quả tang rốt cuộc là trông mặt mũi hình thù như thế nào, kết quả là vừa mới gặp đã khiến anh phải trợn mắt kinh ngạc rồi.

Bên tấm kính phủ dài xuống mặt đất của quán cà phê, An Dao khoác trêи mình một thân váy liền áo bằng lụa mềm thướt tha, mái tóc được uốn xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt, xõa tung một cách vô cùng tự nhiên. Ngọn đèn nhu hòa ấm áp chiếu trêи khuôn mặt tươi cười ôn nhu của cô, thật tựa như một bức tranh cuốn duy mĩ, động lòng người.

Phía đối diện với An Dao ngồi một người đàn ông, phong độ bất phàm, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hơi thở nho nhã lịch thiệp, thỉnh thoảng lại vuốt một chút tóc mai của An Dao.

Đôi nam nữ chết tiệt này!

"Đôi nam nữ chết tiệt này!"

Bàng Phi chỉ mắng thầm trong lòng thôi, còn cô gái kia thì lại trực tiếp mắng ra tiếng.

Cả quán cà phê chỉ có một đôi "tình nhân" là An Dao và người đàn ông kia thôi, vậy thì kẻ mà cô gái này bắt gian đương nhiên cũng chính là người đàn ông kia rồi!

Thế giới này thật rộng lớn, nhưng suy cho cùng lại nhỏ đến như vậy.

"Lạch cạch..." Cô gái đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống, vội vàng sải bước về phía quán cà phê kia đi tới.

Bàng Phi cũng theo sát xuống xe, ngay tại khoảnh khắc đặt chân bước xuống, anh cũng có chút do dự.

Quả thật là An Dao có lỗi với anh trước, cho dù có bị người ta bắt quả tang ngay tại trận thì cũng là vì cô xứng đáng bị như vậy, anh tại sao lại còn muốn đi hỗ trợ làm cái gì.

Đúng, không đi.

Cô gái kia chạy vọt tới cửa quán cà phê, đột nhiên lại bị một bóng người bất ngờ lao tới chăn lại, mà thân ảnh kia, lại đúng là cô em vợ An Lộ của anh.

A!

Đây là cả nhà cùng hợp lực hay sao.

Bọn họ chỉ ước gì có thể nhanh nhanh chóng chóng đá đít mình ra ngoài đi!

Mấu chốt là bây giờ còn chưa ly hôn đâu, vậy mà bọn họ lại có thể làm như vậy, cũng không khỏi quá mức quá đáng rồi.

Bàng Phi ném mẩu tàn thuốc mới hút được một nửa xuống, sải bước đi đến bên cửa quán cà phê, bắt lấy cánh tay của An Lộ đẩy mạnh ra sau, thiếu chút nữa đã đẩy cho An Lộ ngã xiên ngã xẹo rồi.

Sau đó, anh lập tức kéo cô gái kia đi vào bên trong quán cà phê.

"Rầm!" Bàng Phi đập mạnh xuống mặt bàn một cái, phát ra tiếng động vang dội mười phần, đương nhiên là cũng trở thành tâm điểm của toàn trường rồi.

Cùng An Dao bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ này thế nhưng ngay cả một chút xíu áy náy trong lòng thôi cũng đều không có.

Ở trong lòng cô, hoàn toàn không hề coi Bàng Phi như một đấng trượng phu tử tế.

Bên này không khí khẩn trương giằng co, bên kia cũng không nhàn rỗi gì.

"La Lượng, anh là bởi vì cô ta nên mới không cần em có phải không?" Cô gái khóc lóc om sòm lao tới trước mặt La Lượng, hai tay gắt gao nắm lấy áo của anh ấy.

"Tinh Tinh, đừng làm loạn nữa, mau đứng lên đi."

"Em không đứng, anh không cần em, em không muốn sống nữa."

An Dao vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, đứng lên: "La Lượng, nếu như anh còn có việc thì em đây cũng đi trước một chút, chúng ta hẹn hôm khác gặp lại đi."

Nói rồi lập tức xoay người bước đi.

Từ đầu đến cuối, Bàng Phi đều bị coi như là không khi, điều này khiến cho anh cảm giác còn ghê tởm hơn cả ăn phải ruồi bọ.

Anh bán chính mình vì tiền, nhưng cũng không bán tôn nghiêm của bản thân đi, ngày thường ở nhà họ An phải chịu hết các loại quở trách thì cũng thôi đi, hiện giờ rõ ràng là khanh khanh ta ta cùng người đàn ông khác ngay trước mặt anh, thì quả thật là đã đạp thẳng lòng tự trọng của anh xuống một mảnh trần ai rồi.

Trêи chân An Dao còn bị thương, không đi nhanh được, mới vài bước đã bị đuổi kịp.

An Lộ đang tính đến hỗ trợ, lại bị Bàng Phi đẩy cho ngã dúi ngã dụi, ʍôиɠ nở hoa.

An Lộ lập tức xù lông lên mắng: "Bàng Phi, cái tên khốn nạn nhà anh!"

Bàng Phi không thèm để tâm đến lời nói của cô ta, túm chặt lấy An Dao kéo vào trong xe BMWs.

Giận, tức giận cực kỳ!

Cũng không biết tại sao lại như vậy, một người mà ngay cả mưa bom bão đạn cũng đều đã trải qua rồi, đáng lý ra phải coi nhạt chuyện sống chết mới phải, thế nhưng khi đối mặt với những điều vạn bất đắc dĩ trong cuộc sống, thì anh lại vẫn có thể bị chọc cho sôi cả máu.

"Cô cứ thế mà vội vàng lên giường với gã đàn ông kia à?"

An Dao trừng mắt lườm anh một cái: "Mồm miệng anh ăn nói cho sạch sẽ chút."

"Còn chưa ly hôn đâu, cô lại đã lén lút hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng tôi, An Dao, hóa ra cái vẻ thanh cao mà cô bày ra trước mặt tôi đều là giả vờ nha!"

An Dao rất hiếm khi không có đối nghịch với anh, nói: "Tôi đi ăn một bữa cơm với bạn học cũ, chẳng lẽ chuyện này cũng phải báo cáo với anh một tiếng nữa à? Anh có lẽ đã quên mất thân phận thật cũng mình rồi thì phải, anh chỉ là người chồng mà tôi bỏ tiền ra mua về mà thôi, là chồng hờ, tôi có nghĩa vụ phải báo cáo tất cả mọi chuyện với anh không?"

Bàng Phi không có lời nào để phản bác, đột nhiên cười rộ lên châm chọc: "Đúng vậy, tôi chỉ là kẻ thế thân thôi, hiện giờ hàng thật đã trở lại rồi, thứ thế thân giả mạo như tôi đây cũng nên bị đá đít đi rồi, đúng không? Cô cứ nói vậy với tôi ngay từ đầu đi có phải là đơn giản rồi hay không, tôi cũng không phải một kẻ ngang ngược không thèm nói chuyện phải trái a! Bây giờ như vậy lại khiến tôi nghĩ lầm An đại mỹ nữ cô là một người phụ nữ dối trá, vẻ ngoài một kiểu mà trong thâm tâm thì lại khác, cô xem có phải là làm mất hòa khí rồi không."

Cách nói chuyện kỳ quái của Bàng Phi đã khiến cho An Dao tức giận không hề nhẹ, cô nghiến răng: "Đừng có đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, anh chính là không muốn thừa nhận chuyện bản thân vô dụng, ngay cả vợ của chính mình cũng đều không giữ được mà thôi."