Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 717: Thư mời giả




Nói xong, Viên đại thiếu không hề để ý tới Lịch Dược, quét qua mọi người nói:

- Hôm nay ngày đầu tiên Điều Hòa y phục đưa ra thị trường, cho nên, ngoại trừ đạt được thư mời có thể mua hai bộ ra, những người khác chỉ có thể mua một bộ. Hơn nữa, chỉ có 500 bộ.

- Oa ha ha, cái Điều Hòa y phục này thật đúng là thần kỳ.

Lúc này, một trung niên nam tử từ phòng thử áo đi ra, mồ hôi toàn thân đã biến mất không thấy.

Đồng dạng, hắn nhìn thấy tất cả mọi người nguyên một đám như gà mắc mưa, càng là hưng phấn không thôi.

- Viên đại thiếu, bộ Điều Hòa y phục này ta muốn.

Rất hiển nhiên, thằng này không có ý tứ cởi ra, móc ra một tấm chi phiếu, trả tiền.

Bất quá, hắn cũng không có ly khai, ánh mắt rơi vào trên người Viên Cầu:

- Viên đại thiếu, ngươi vừa nói tổng cộng có 500 bộ, nếu như... nếu như không bán xong, còn lại tất cả đều bán cho ta được hay không?

- Nếu quả thật không có bán xong, ta có thể bán cho ngươi.

Viên Cầu thản nhiên nói.

- Thoải mái a, thực con mẹ nó thoải mái, lão tử cả đời này, nằm mơ cũng thật không ngờ, lại có thể mặc vào quần áo thần kỳ như thế.

Lại là một người không thể chờ đợi được từ phòng thử áo chạy đến:

- Viên đại thiếu, tag8 nhiệt độ cao thêm một chút, oa ha ha...

Ngay sau đó, nhóm đầu tiên, hơn ba mươi người, đều từ phòng thử áo chạy ra, ngoại trừ khiếp sợ, cười to ra, đều quyết đoán quét thẻ trả tiền.

Nhưng mà, không có bất cứ người nào ly khai, thậm chí nghĩ nhìn xem, có thể mua thêm được bộ nữa hay không.

Đã có những người này quảng cáo miễn phí, thoáng cái, những kẻ có tiền kia, cầm quần áo, tất cả đều phía sau tiếp trước vào trong phòng thử áo.

Cười to, cảm khái một phen.

Trả tiền.

Lưu lại chờ mua thêm.

- Viên đại thiếu, cái thư mời này ta được giữ lại hay không, ta muốn cất nó làm kỷ niệm. 

Một người cầm thư mời, mua hai bộ Điều Hòa y phục, mong đợi hỏi.

- Đúng vậy a, Viên đại thiếu, để cho chúng ta lưu lại thư mời a.

Người có thư mời, ngay ngắn ngao ngao kêu to.

- Không có vấn đề.

Viên Cầu vung tay lên, quyết đoán đồng ý.

- Viên đại thiếu...

Lúc này, bảo tiêu ngồi ở trước máy vi tính, đứng lên, nói ra:

- Viên đại thiếu, tấm thư mời này là giả.

- Giả?

Viên Cầu nhíu mày, nhìn xem nam tử đối diện, lạnh giọng nói ra:

- Ngươi con mẹ nó, thật sự là to gan, cũng dám giả tạo thư mời mà lão tử phát ra.

- Người đâu, cho hắn vào sổ đen, sau này không cho phép hắn cùng người có bất kỳ quan hệ nào với hắn mua sắm Điều Hòa y phục.

Viên Cầu nộ khí trùng thiên nói:

- Cởi Điều Hòa y phục trên người hắn cho lão tử, ném hắn ra bên ngoài. Về phần tiền, không trả lại, đây là trừng phạt hắn dám giả tạo thư mời.

- Không... không muốn a Viên đại thiếu, ta chỉ là muốn mua nhiều một bộ Điều Hòa y phục mà thôi.

Tên nam tử kia gắt gao cầm lấy y phục của mình, không cho cởi xuống:

- Viên đại thiếu, ta... ta thêm tiền, thêm tiền mua, hai trăm vạn chỉ mua một bộ. Không, ta trả lại 200 vạn được không, Viên đại thiếu?

Điều Hòa y phục, một khi mặc vào thân, vậy thì như bị nghiện, căn bản là không nỡ cởi ra.

- Dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của lão tử, lão tử không có giết chết ngươi, đã rất là khách khí, còn muốn mua sắm?

Viên mập mạp hừ lạnh một tiếng:

- Cởi ra cho ta.

Rất nhanh, người nam tử này bị cởi chỉ còn lại có quần lót, bị ném ra ngoài.

Người khác ngụy tạo thư mời củaViên đại thiếu, cái này là khiêu khích Viên mập mạp, há chỉ tốn chút tiền là có thể giải quyết hay sao? Nếu như không hảo hảo giáo huấn, mặt mũi Viên đại thiếu hắn, để vào đâu?

Hơn nữa, có Điều Hòa y phục này, Viên đại thiếu hắn muốn kiếm bao nhiêu tiền mà không có?

Trừng phạt!

Phải trừng phạt!

Nhìn thấy một màn này, trong đám người, có không ít người, vụng trộm thu thư mời trong tay bọn họ vào, mồ hôi điên cuồng chảy xuống. 

Rất hiển nhiên, bọn hắn cũng đều ngụy tạo thư mời.

Cái thư mời này, phải tốn rất nhiều tiền mới mua được a.

Bất quá, hiện tại con mẹ nó ai còn dám lấy ra sử dụng.

Muốn chết sao.

- Viên mập mạp, tới đây một chút, lão tử có chuyện muốn nói với ngươi.

Lúc này Lâm Sát Địch mặc một bộ áo điều hòa chống đạn, trong tay cầm một bộ, nhìn Viên Cầu ngoắc ngoắc.

- Không thấy cháu đang bận sao? Có chuyện gì, chờ cháu giải quyết xong mọi chuyện nói sau.

Viên Cầu trực tiếp bỏ qua Lâm Sát Địch.

Tiền a.

Hiện tại trong đầu Viên Cầu đều là tiền cuồn cuộn mà đến.

- Con mẹ nó, lão tử nhẫn!

Lâm Sát Địch trong cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là nhịn được.

Hết cách rồi, Lâm Sát Địch muốn hợp tác cùng Viên Cầu, dù là lấy được nửa thành cổ phần cũng được a. Ở thời điểm này, Viên mập mạp là lão Đại, có thể không nhẫn sao?

Còn có nữa là, Lâm gia toàn gia đều là lưu manh, ngoại trừ Lâm Tĩnh Nhu ra, tất cả mọi người tòng quân rồi, cái này cũng khiến cho Lâm gia rất nghèo.

So với Trần gia còn nghèo hơn.

Bất kể nói thế nào, Trần gia còn có một Thanh Đế dược nghiệp.

Đương nhiên, cái nghèo này, chỉ là so với những gia tộc giàu chảy mỡ mà thôi.