Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 101: Vô ý trung câu dẫn 




(Vô tình quyến rũ)

Chu đại nhân ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía bên này, lập tức mỉm cười gật đầu với hắn, coi như là chào hỏi. Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt lên cũng mỉm cười gật đầu một cái, thầm nghĩ mình chỉ lo ngắm nhìn mỹ nam, quên mất vị trấn thủ đại nhân ở bên cạnh.

Liêu đại nhân ở bên cạnh đang nhìn Chu đại nhân có lẽ là thấy hắn giống như chào hỏi người nào đó, cũng xoay đầu lại nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, mà lúc này Mạc Nhiễm Thiên đã quay đầu nhìn lầu dưới tranh tài, Liêu đại nhân chỉ thấy sườn mặt Mạc Nhiễm Thiên kia thanh tú vô cùng, mái tóc bị che kín toàn bộ, cũng không để ý lắm, trời lạnh, người trùm khăn lên đầu cũng không ít, dĩ nhiên chỉ có phụ nữ cùng nam thị mới phải làm như vậy.

Từ khóe mắt Mạc Nhiễm Thiên có thể quan sát thấy hai người đi tới, may mắn là sao, Liêu đại nhân lại ngồi ở vị trí cách hắn một chỗ trống, Chu đại nhân ngồi ở bên tay phải Liêu đại nhân, cứ như vậy, Mạc Nhiễm Thiên phải xoay đầu lại lễ phép cười cười với Liêu đại nhân.

Liêu Thanh Phong thấy đôi mắt to trong ngần của Mạc Nhiễm Thiên thì sửng sốt, sau đó ý thức được sự thất thố của mình, cũng khẽ cười một chút, rồi bèn quay đầu trở lại, nhưng trong đầu còn nhớ đến dung mạo của giai nhân bên cạnh, mắt to lúng liếng, cái miệng nhỏ nhắn và đôi môi đỏ mọng như lửa, nốt ruồi đen trên khuôn mặt có hơi "tàn phá sắc đẹp", nhưng khi cười lên khẽ mang theo (nốt ruồi), cảm thấy có chút xinh đẹp khả ái, công tử nhà ai vậy?

Liêu Thanh Phong hiển nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú với một người đẹp như Mạc Nhiễm Thiên, ghé đầu hỏi thăm Chu đại nhân cách vách, Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng mỉm cười càng ngày càng đậm.

Sau một lúc náo nhiệt dưới đài, mười mấy người xuống đài, bắt đầu cuộc tranh tài vòng thứ hai, trận đấu có làm thơ, hiến nghệ, vẽ tranh, đánh đàn, mỗi người một góc, đề thi giống nhau.

Mạc Nhiễm Thiên thấy quá hỗn loạn, buồn ngủ tựa vào trên người Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết sủng ái choàng tay qua, để hắn ngủ thoải mái hơn một chút. Khi Dạ Tích Tuyết quay mặt lại bị Liêu Thanh Phong thấy được.

Liêu Thanh Phong chỉ nghe Chu đại nhân nói những người này là bạn của Thừa tướng, bạn rất thân, nhưng hắn thấy Dạ Tích Tuyết cũng khí vũ hiên ngang, khí chất trầm ổn, trong lòng cả kinh, mà việc nốt ruồi đen trên mặt Dạ Tích Tuyết không khác nốt ruồi trên khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên lắm càng làm cho hắn giật mình, thông minh như hắn, lập tức biết hai người này cố ý tô nốt ruồi đen để che giấu dung mạo xuất sắc của cả hai, như thế xem ra, mỹ nhân ngủ kia xinh đẹp biết nhường nào, Liêu Thanh Phong không khỏi đem tầm mắt lần nữa chuyển tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhắm mắt của Mạc Nhiễm Thiên, lông mi dày mà đậm giống như quạt lông che kín đôi mắt to của hắn, mũi tinh tế mà thẳng tắp mê người, làm cho người ta muốn nhéo, nhìn lại đôi môi kia, cái miệng nhỏ này màu sắc thật hiếm thấy, màu kim phấn, lúc này còn đang khẽ nhếch lên, đây quả thật là một bức tranh "thụy mỹ nhân đồ" cực phẩm.

Dạ Tích Tuyết phát hiện Liêu Thanh Phong mắt phượng nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên, không khỏi tức giận, hung hăng lườm hắn một cái, sau đó dùng bàn tay to trìu mến che khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên, không để Liêu Thanh Phong nhìn.

Liêu Thanh Phong sau khi ý thức được hành động của mình, không khỏi thấy buồn cười, lúng túng quay đầu lại, thầm nghĩ mình thật là thất lễ, nhìn mỹ nam lại nhìn đến ngơ ngẩn, cũng không nghĩ đến Thân thái tử chính là tuyệt thế mỹ nam, mỗi người nam thị của mình cũng là cực phẩm, mà vì sao thấy người này lại kinh ngạc đến ngây người, buồn cười.

Liêu Thanh Phong không nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên bên này nữa, mà bắt đầu nghiêm túc xem cuộc tỷ thí dưới khán đài, lần này hắn tới là muốn lựa chọn thanh niên tài tuấn cho Thái tử, phủ Thừa Tướng có rất nhiều người tài, còn phủ thái tử quả thật hơi vắng vẻ, nhưng người có tài dù sao cũng không nhiều lắm, muốn tìm mấy môn khách có thể nghĩ kế cũng không dễ dàng, aiz.

Một canh giờ trôi qua, Mạc Nhiễm Thiên từ từ tỉnh lại, duỗi lưng một cái, dịu dàng cười nói với Dạ Tích Tuyết: "Tay Dạ đại ca nhất định rất đau nhức rồi, Tiểu Thiên xoa bóp giúp ngươi." Giọng nói biếng nhác nhưng mê người vô cùng, trùng hợp Liêu Thanh Phong cách vách võ công cao cường, muốn không nghe thấy cũng khó khăn.

"Tiểu Thiên ngủ thật là say, nhìn, ngay cả nước miếng cũng nhiễu xuống." Dạ Tích Tuyết buồn cười nhìn khả nhân nhi đáng yêu này, ngón tay lướt qua khóe miệng hắn, nâng lên một đường chỉ bạc, sau đó đưa vào trong miệng mình.

"A, Dạ đại ca, ngươi thật đáng ghét." Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, hờn dỗi mãi không thôi.

"Bảo bối, ngươi đừng đốt lửa a, Dạ đại ca chịu không được." Dạ Tích Tuyết tròng mắt đen khẽ nhuốm màu ham muốn, sáng long lanh nhìn vẻ mặt ửng hồng kiều diễm của Mạc Nhiễm Thiên.

"A, Dạ đại ca, ngươi, đừng nói nữa, khi dễ Tiểu Thiên, hừ!" Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, Mạc Nhiễm Thiên quay đầu không để ý tới y, nhưng trong lòng cũng rất hả hê, ở trên giường Dạ Tích Tuyết siêu cấp bổng đó. (bổng: nghĩa 1 là gậy, nghĩa 2 là khỏe, trâu bò.)

Hắn quay đầu, vừa lúc đối mặt với Liêu Thanh Phong cũng xoay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt càng đỏ, cái miệng hạ xuống, vội vàng trốn trong ngực Dạ Tích Tuyết. Mà Liêu Thanh Phong phát hiện mình cả người mềm yếu, cũng không biết là lời của Mạc Nhiễm Thiên kia mê người vô cùng, hay là khuôn mặt nhuốm màu tình dục của hắn, trời ạ, khiến hắn cảm thấy toàn thân tê dại, vưu vật như thế, thật đúng là hiếm thấy.

"Tiểu Thiên, đừng để ý tới người ta, tên kia rất là vô lễ!" Dạ Tích Tuyết giận lườm Liêu Thanh Phong một cái, trầm giọng nói.

"A." Mạc Nhiễm Thiên lại quay đầu nhìn Liêu Thanh Phong một cái.

"Ngại quá hai vị, tại hạ Liêu Thanh Phong, thật sự hai vị quá xứng đôi, làm Liêu mỗ hâm mộ không ngừng." Liêu Thanh Phong tự biết thất lễ, vội vàng ôm quyền cúi đầu tự nhận sai.

"Ơ." Mạc Nhiễm Thiên nhìn Dạ Tích Tuyết mặt đã biến sắc, nói: "Dạ đại ca, thôi bỏ đi."

"Hừ, thật chưa từng thấy người vô lễ như vậy, Tiểu Thiên, hắn nhìn chằm chằm vào ngươi, như cả đời chưa thấy mỹ nam bao giờ vậy." Dạ Tích Tuyết rất tức giận kể lại.

"A, ngươi, sao ngươi lại muốn nhìn Tiểu Thiên, Tiểu Thiên không đúng chỗ nào sao?" Mạc Nhiễm Thiên giả bộ thắc mắc nhìn người đã ngắm mình một lát.

"Tại hạ đã nói xin lỗi, chẳng qua là cảm thấy hai vị rất xứng đôi, cũng không có ý đồ gì, vị huynh đài kia cần gì phải tức giận như vậy." Liêu Thanh Phong rất bất mãn với thái độ của Dạ Tích Tuyết, mình cũng đã nói ngượng ngùng, còn gây sự như thế, chẳng lẽ mình sợ hắn.

"Ngươi! Ngươi quả thật giống như đăng đồ tử (háo sắc, lưu manh), có người nhìn người khác như ngươi sao? Nhìn chằm chằm người ta, còn không biết xấu hổ!" Dạ Tích Tuyết mắng.

"Ngươi, càn rỡ!" Liêu Thanh Phong đột nhiên đứng lên, nhủ thầm bọn họ là bạn bè của Thừa tướng thì sao, làm bạn với Thân Vô Kỵ, có kẻ nào tốt!

"Liêu đại nhân, bớt giận, bớt giận!" Chu đại nhân đã thấy chuyện bên này, lúc trước hắn vẫn một mực nói chuyện với gia quyến của mình, không ngờ bên này đã ầm ĩ lớn như vậy.

Tiền Ngũ lập tức nhăn nhó chạy đến bên này, hắn biết là thái tử điện hạ giả trang như vậy chắc là không lấn át được hơi thở tuyệt mỹ kia, nên mới chọc giận Liêu đại nhân.

"Chu đại nhân, xin lỗi, vị đại nhân này cũng xin lỗi, mọi người đến xem tranh tài, đừng nên so đo nhiều như vậy, xem tranh tài đi, chung kết sắp tới rồi, các ngươi nhìn xem, còn có hai nữ tử có thể vào chung kết, thật không dễ dàng." Tiền Ngũ hi vọng mọi người mau mau bình tĩnh lại.

"Dạ đại ca, đừng nóng giận, Tiểu Thiên không sao, chúng ta xem tranh tài thôi, ồ, vị nữ tử kia thật là đẹp." Mạc Nhiễm Thiên nhìn xuống, quả nhiên thấy một vị giai nhân thanh tú.

"Tiểu Thiên nói gì chính là cái đó, Dạ đại ca nghe lời ngươi, chúng ta đừng chấp nhặt với người dưng, xem tranh tài đi." Dạ Tích Tuyết ôm Mạc Nhiễm Thiên không để ý tới Liêu Thanh Phong nữa.

Liêu Thanh Phong mặt hết xanh lại trắng, cuối cùng được Chu đại nhân kéo ra cũng ngồi xuống, lúc này đánh chết hắn cũng không nhìn hai người bên cạnh kia, nếu không phải cho Chu đại nhân mặt mũi, hắn thật đúng là muốn dạy dỗ họ Dạ kia.

Tiếng chiêng trống vừa bỗng nhiên vang lên, trung niên nam tử trên đài tươi cười nói: "Ha ha ha, đấu loại đã kết thúc, có tám vị tuyển thủ thắng vòng loại, khiến mọi người kinh ngạc là có hai vị là cô nương, ha ha, thật đáng mừng, tiếp theo tiến vào trận chung kết, chung kết chia làm hai đội tranh tài, bởi vì một tổ là vẽ tranh, một tổ là ngâm thơ, cho nên đồng thời tiến hành, vẽ tranh chủ đề là mai vàng ngày đông, ai tài năng tất nhiên đứng thứ nhất, tôi muốn nói ngâm thơ, có thể được sự trợ giúp của người thân, cũng là lấy mai vàng mùa đông làm chủ đề, mỗi người làm hai câu thơ, người xuất sắc do Chu đại nhân tự mình chọn lựa. Thời gian đều là một nén nhang! Bây giờ thì bắt đầu!" Chiêng vang lên.

Trên đài có bốn người bắt đầu ngồi xuống vẽ tranh, một nữ tử cũng ở trong đó, bốn người làm thơ rối rít xuống đài, tới chỗ bạn bè người thân mình, nhờ tham khảo và trợ giúp.

Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy quy định của cuộc thi này rất mới mẻ, không khỏi nhìn Chu đại nhân một chút, người đàn ông cao lớn thô kệch này cũng nghĩ thật chu đáo, như vậy cũng có thể xem bọn hắn có tinh thần đồng đội hay không.

Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi chạy lên trên, đúng là phòng cách vách Mạc Nhiễm Thiên, khi lên hắn cũng rất khách khí nói với mấy người bạn bao gồm cả Mạc Nhiễm Thiên bên này: "Tại hạ Tô Tú, xin mọi người giúp đỡ chút, xem bài thơ này của tại hạ có được không?"

"Tô Tú, ngươi thật là lợi hại, nhanh như vậy đã được một câu, nói ra nghe xem nào." Có người tán dương hắn.

"Chê cười chê cười, bài thơ tên là "Vịnh mai": "Nhất chu tọa đoạn bảo hoa thai, thủy tuyết quang trung nhãn quyện khai. Vô sự ám hương phù tị quan, tư lượng dã tự thức hoa lai. Mọi người cảm thấy như thế nào?" Tô Tú hồi hộp nhìn mọi người.

"Tốt, không tệ! Tô Tú, ngươi thật có tài!" Có người vổ tay.

"Bình thường. Mặc dù không tệ, nhưng không phải là rất nổi bật, nếu muốn thắng giải nhất e rằng có chút khó khăn?" Liêu Thanh Phong có chút cuồng vọng đi tới.

"A, vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Tô Tú nóng vội.

"Tô Tú, ngươi đừng nghe hắn, đôi câu thơ này không sai, người kia nếu có bản lĩnh thì làm một câu đi!" Có người bất bình vì Tô Tú tổn thương.

Mạc Nhiễm Thiên hăng hái, hắn cũng không ngờ Liêu Thanh Phong này còn biết làm thơ.

"Hừ, làm một câu thì có sao? Nghe kỹ: Mạc học ngọa tấn hoa, kiều hoàng mị phấn ngạch. Tiên quan đạo gia trang, tĩnh xử lập tiêu cách." Liêu Thanh Phong nói xong khinh bỉ nhìn người vừa nói chuyện kia.

Tô Tú lập tức hai mắt tỏa sáng: "Thơ hay!"

"Ha ha ha, cũng không tốt lắm nha." Mạc Nhiễm Thiên che miệng cười duyên, khóe mắt phong tình liếc Liêu Thanh Phong.

"Chẳng lẽ ngươi cũng có thể làm thơ?" Liêu Thanh Phong ghét Dạ Tích Tuyết, nhưng cũng không ghét Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên vừa nói, liền khiến hắn hai mắt sáng ngời, vội vàng hiếu kỳ hỏi.

"Vị công tử này xin chỉ giáo nhiều hơn." Tô Tú mừng như mở cờ trong bụng.

"Chỉ giáo không dám, "Vịnh mai" của Tô công tử đã rất không tệ rồi, tại hạ có một câu, cũng xin bêu xấu." Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười đứng lên, vóc người thon dài gầy yếu người gặp người thích.

"Xin mời!" Tô Tú được hắn khen ngợi, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, thật ra thì câu thơ này của hắn đúng là tốt, chẳng qua là đụng với Liêu Thanh Phong đang muốn khoe khoang, cho nên bị đả kích một chút.

"Ha ha, nghe kỹ: góc tường đếm cành tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai. Sao hả?" Mạc Nhiễm Thiên mắt to sáng long lanh nhìn Liêu Thanh Phong. Đây cũng là bài thơ "Hoa mai" nổi tiếng của Vương An Thạch. Không tốt mới là lạ.

"Quá tuyệt vời, Tô Tú khâm phục!" Tô Tú hướng về phía Mạc Nhiễm Thiên vái thật sâu, còn Liêu Thanh Phong bên cạnh gương mặt hiển lộ hưng phấn, không ngờ khả nhân nhi này còn là tài tử.

"Liêu mỗ cam bái hạ phong (bái phục, chịu thua)!" Liêu Thanh Phong cũng ôm quyền thi lễ.

"Ha ha, khách khí, Tô công tử hiện tại biết phải làm sao rồi chứ?" Mạc Nhiễm Thiên thiện ý nhìn Tô Tú, hắn cảm thấy người trẻ tuổi kia có tiền đồ.

"Đa tạ công tử, câu thơ tinh diệu như vậy, Tô Tú sợ là làm không được, có thể chỉ giáo một câu nữa không?" Tô Tú đam mê học tập, bây giờ người ta là cấp đại sư, hắn chỉ muốn học tập nhiều một chút.

"Đúng, làm một câu nữa đi." Có người ồn ào, lúc này Chu đại nhân vì là ban giám khảo cho nên không thể lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn bọn hắn ồn ào.

"Được rồi, chỉ một câu thôi nha, nghe kỹ: văn đạo mai hoa sách hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung. Hà phương khả hóa thân thiên ức, nhất thụ mai tiền nhất phóng ông." Mạc Nhiễm Thiên cố ý suy ngẫm trước một chút mới chậm rãi nói, thật ra thì câu thơ này là trong hoa mai tuyệt cú của Lục Du học hồi tiểu học, quá kinh điển, cho nên hiện giờ hắn nhớ rất rõ ràng.

Liêu Thanh Phong há hốc miệng nhìn miệng Mạc Nhiễm Thiên, thật không tin từ miệng này có thể nói ra câu thơ tuyệt diệu như vậy, ngay cả hắn tự nhận tài trí hơn người cũng phải thấy xấu hổ.

"Công tử thật là thần nhân, Tô Tú lãnh giáo." Tô Tú nói xong liền ôm quyền vội vã đi xuống lầu, trong đầu hắn đã nghĩ kỹ theo như cảnh đẹp của hai câu thơ này, triển khai thành bốn câu. Người này cũng có đầu óc vô cùng linh động, là một nhân tài.

Mạc Nhiễm Thiên thấy mọi người giật mình thì cười khúc khích nói với Tiền Ngũ: "Tiền đại nhân, chúng ta đi thôi."

"Được được được, công tử xin mời!" Tiền Ngũ lập tức gật đầu, Mạc Thái tử này quá đẹp, cả lầu hai nhìn hắn cũng ngây dại cả rồi, ngay cả Liêu đại nhân và Chu đại nhân đều còn đang chiêm nghiệm hai câu thơ vừa rồi.

"Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên đi ra ngoài cửa lớn liền nở nụ cười, xem ra Liêu Thanh Phong này đã khắc sâu ấn tượng với mình.

"Công tử thật là tài hoa kinh người." Tiền Ngũ càng thêm ái mộ.

"Ha ha ha, chê cười." Mạc Nhiễm Thiên thật sự không nhịn được buồn cười.

"Công tử xin dừng bước!" Phía sau truyền đến tiếng la.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng mỉm cười, hắn đã nghe ra là giọng của ai, từ từ quay người lại, chỉ thấy Liêu Thanh Phong vẻ mặt khẩn trương đuổi tới.

"Liêu đại nhân có việc gì?" Tiền Ngũ che ở phía trước Mạc Nhiễm Thiên.

"Ha ha, tại hạ muốn hỏi một chút vị công tử này sẽ tới Đô thành?" Liêu Thanh Phong lấy lòng hỏi.

"Không sai!" Dạ Tích Tuyết hừ lạnh một tiếng.

"Đừng hiểu lầm, tại hạ cũng phải về Đô thành, xin hỏi có thể đồng hành hay không?" Liêu Thanh Phong muốn mượn hơi Mạc Nhiễm Thiên.

"A, Liêu đại nhân, chúng ta muốn ngày mai mới đi, ngại ghê!" Tiền Ngũ lập tức cự tuyệt, hắn không thích thanh niên cuồng vọng này, mới rồi Mạc Thái tử thắng hắn, nhìn hắn như ăn phải ruồi thật là đã nghiền.

"Ồ, vậy thì không thể tốt hơn rồi, tại hạ cũng còn có chút chuyện muốn làm, ngày mai mới đi, ngày mai giờ Mẹo, tại hạ ở cửa thành chờ, cứ như vậy nhé, ngày mai gặp lại, Tiểu Thiên!" Liêu Thanh Phong lại tự chủ trương, còn nói nhũ danh Mạc Nhiễm Thiên, rồi không đợi người đáp ứng, bèn chạy vào trong.

"Các ngươi xem, người này chính là như vậy, tự tung tự tác! Ta còn chưa đáp ứng mà, buồn cười!" Tiền Ngũ tức đến giậm chân.

"Thật khiến người chán ghét!" Dạ Tích Tuyết cũng mắng: "Sao hắn lại gọi ngươi là Tiểu Thiên?" Trong lòng khó chịu.

Mạc Nhiễm Thiên liếc hắn cười một tiếng, kéo bàn tay hắn, nhưng cười không nói.

Dạ Tích Tuyết thầm giật mình, có chút bừng tỉnh đại ngộ, lập tức trở về cầm tay hắn, sau đó nhướn mày với hắn, Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhoẻn miệng cười với y, Dạ Tích Tuyết cong môi, bàn tay càng nắm chặt.

"A." Mạc Nhiễm Thiên đau đến cái cong miệng.

"Tiểu Thiên, thật xin lỗi!" Dạ Tích Tuyết lập tức kéo tới giúp hắn vuốt ve, đau lòng vô cùng.

"Ha ha, không có chuyện gì." Mạc Nhiễm Thiên thâm tình nhìn gương mặt y lo lắng cho mình.

Dạ Tích Tuyết lập tức cười sủng ái với hắn.

Đêm đó, năm người bọn họ tìm một nhà trọ rất gần cửa thành, Mạc Nhiễm Thiên rốt cục cũng có thể thoải mái ngồi trên giường lớn, không cần ngủ ở trên xe ngựa nữa.

Trong phòng, hai người ôm nhau ngồi ở đầu giường, Dạ Tích Tuyết hỏi: "Tiểu Thiên, muốn đối phó thế nào với Liêu Thanh Phong kia?"

"Ha ha, hắn là người Thân thái tử trọng dụng. Tiểu Thiên lần này đi không biết sẽ được đưa cho Thân Vương hay Thân Vô Kỵ, nhưng, Tiểu Thiên cảm thấy Thân Vô Kỵ nhất định sẽ đòi người từ chỗ Thân Vương, mà thái tử và Thân Vô Kỵ cũng luôn luôn bất hòa, Tiểu Thiên mượn hơi Liêu Thanh Phong, ít nhất có thể biết tình huống hai bên, Dạ đại ca cảm thấy không tốt sao?" Mạc Nhiễm Thiên biết Dạ Tích Tuyết ghen tị.

"Aiz, Dạ đại ca hiểu, chính là trong lòng vẫn không ngăn được sợ hãi, Liêu Thanh Phong kia là mỹ nam tử, hơn nữa cũng rất có tài, Tiểu Thiên sẽ không thích hắn chứ?" Dạ Tích Tuyết bắt đầu lo được lo mất.

"Dạ đại ca, tự tin của ngươi đi đâu mất rồi, thật là, chẳng lẽ tâm Tiểu Thiên ngươi còn không biết?" Mạc Nhiễm Thiên làm bộ tức giận hỏi.

"Ha ha ha, biết mà, nhưng Tiểu Thiên cũng đừng để Dạ đại ca ghen a, Dạ đại ca sẽ đau lòng." Dạ Tích Tuyết hài hước nói.

"Đáng ghét, sắp tới còn phải đối mặt nhiều chuyện, ngươi cứ chuẩn bị thương tâm chết đi." Mạc Nhiễm Thiên cười ngã trong ngực y.

"Tiểu Thiên, không cho ngươi sa đọa!" Dạ Tích Tuyết rất nghiêm túc nói, y biết Tiểu Thiên muốn dùng sắc trị người, nhưng không thể quá tùy tiện.

"Aiz, thân thể rách nát này cũng có chút tác dụng." Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cũng ưu sầu.

"Không cho ngươi nói nhảm, Dạ đại ca vẫn thích, nơi nào rách nát, nơi nào?" Dạ Tích Tuyết kích động, hắn không muốn Tiểu Thiên có ý nghĩ như vậy nữa.

"Dạ đại ca, ôm ta, chỉ có lúc này, Tiểu Thiên mới cảm thấy thân thể của mình có chút giá trị." Mạc Nhiễm Thiên đem y phục của mình cởi bỏ.

"Tiểu Thiên, ngươi đừng như vậy, Dạ đại ca biết trong lòng ngươi khổ, nhưng ngươi vĩnh viễn là bảo bối trong lòng Dạ đại ca, bất kể thế nào, Dạ đại ca quyết không chê ngươi, cũng quyết không rời bỏ ngươi." Dạ Tích Tuyết hung hăng ôm lấy hắn, đau lòng vô cùng.

"Ha ha ha, Dạ đại ca, Tiểu Thiên nói giỡn thôi, ngươi đừng đau lòng, Tiểu Thiên cũng vĩnh viễn không rời khỏi Dạ đại ca." Mạc Nhiễm Thiên lập tức đem môi đỏ mọng phủ lên môi Dạ Tích Tuyết.

Điên cuồng hôn, dịu dàng vuốt ve, nhưng không thể xóa hàng nghìn hàng vạn phiền muộn trong lòng.

Tiền trình vãng sự

Ngã cai như hà thủ xá

Nghịch lai thuận thụ

Diệc hoặc tiên phát chế nhân

Khả thị

Sự thực đích chủng chủng

Nhượng ngã vô pháp đạm nhiên xử chi

Ngã chích thị mạn mạn trường lộ thượng đích nhất mạt thiên sắc

Ngã chích thị tưởng tại thử thế trung an nhiên nhi quá

Khả thị

Tại thế vi nhân

Hữu trứ chư đa đích vô nại

Hà huống

Tái thế bản phi ngã ý

Cai hà khứ hà tòng

(Bài thơ "Chuyện cũ" – một bài thơ trên mạng, ta không tra được tác giả)