Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 106: Nhất thời sính năng




(Nhất thời biểu hiện)

Cả đại sảnh yên lặng như tờ, nhóm nam thị không dám thở mạnh. Chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trên người Thân Vô Kỵ phát ra, từ từ khuếch tán.

Mạc Nhiễm Thiên sải bước ra cửa, hai thanh trường kiếm gác trên cổ hắn, hắn không thể không cười khổ một tiếng rồi lui về. Hắn biết hắn quá vội vàng, nhưng thật sự là không nhịn được.

Tiêu sái quay người lại, gương mặt tuấn tú mỉm cười nói với Thân Vô Kỵ: "Ta ăn còn không được sao?" Nói rồi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, nhưng bát cơm của hắn đã bị ném xuống đất, giờ bảo hắn ăn cơm sao đây?

Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía Thân Vô Kỵ, Thân Vô Kỵ âm lãnh nhìn Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên cười ngượng ngùng: "He he, có thể cho Tiểu Thiên thêm một bát cơm không?" Hay rồi, giờ thành mình xin cơm.

Tiếp tục không tiếng động, Mạc Nhiễm Thiên chỉ đành mếu máo: " Không có cơm, vậy Tiểu Thiên chỉ có thể ăn thức ăn." Nói xong bắt đầu cầm miếng thịt to nhất trong bát mà ăn. Đũa cũng đã sớm bị hắn ném đi rồi.

"He he, mùi vị cũng không tệ lắm, mọi người đừng lo lắng, ăn đi." Mạc Nhiễm Thiên cười quyến rũ với Thân Vô Kỵ đang làm mặt lạnh. Sau đó liếm bàn tay dính đầy nước thịt.

Vẫn yên lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy thanh âm ăn gì đó của mình Mạc Nhiễm Thiên, đặc biệt thời điểm hắn mút ngón tay còn phát ra tiếng "chi chi", khiến cho toàn bộ nam thị cảm thấy vô cùng chán ghét. Người duy nhất có thể cảm thấy hứng thú là Thân Vô Kỵ, ánh mắt âm chí (hung ác nham hiểm) của hắn hiện lên thứ ánh sáng không dễ dàng phát hiện, sau đó hắn trầm giọng nói: "Mọi người ăn đi." Nói xong cúi đầu ăn tiếp.

Mạc Nhiễm Thiên thầm thở phào vì tránh được một kiếp, không ngờ Thân Vô Kỵ nói một câu: "Cừu Phát, đem Mạc phi đi tắm rửa sạch sẽ, đưa về phòng bổn tướng."

"Vâng, đại nhân!" Cừu Phát lập tức vẻ mặt mập mờ nhìn Mạc Nhiễm Thiên, còn những người khác liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái rồi lập tức cúi đầu, vẻ mặt khác nhau.

"Này, như vậy sao được? Thừa tướng đại nhân, Tiểu Thiên muốn vào cung trước, việc này không hợp quy củ." Mạc Nhiễm Thiên nóng nảy, không phải tối nay đã bị hắn ngược đãi chứ.

"Hửm?" Thân Vô Kỵ khẽ nâng mắt ưng, quét qua Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể biết điều một chút câm miệng.

Một bữa cơm ăn xong, Mạc Nhiễm Thiên hai tay đầy dầu mỡ, miệng lại càng rối tinh rối mù. Nhóm nam thị sau khi nghe câu "trở về" của Thân Vô Kỵ, toàn bộ có trật tự rời khỏi. Mạc Nhiễm Thiên lập tức giả ngu bỏ chạy theo người cuối cùng, ai ngờ bị một tên binh lính túm cổ, buông xuống trước mặt Thân Vô Kỵ.

"Đại nhân, chớ nói đùa, ngươi sẽ không tới thật chứ, nhất định phải để Tiểu Thiên ngày mai gặp Hoàng thượng trước rồi hãy nói a?" Mạc Nhiễm Thiên ngước khuôn mặt ỉu xìu về phía hắn.

Thân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên vươn một ngón tay ra vuốt khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên, trên ngón tay dính nước thịt, sau đó đôi mắt đột nhiên nheo lại, đem ngón tay tiến vào trong miệng của mình nếm thử mùi vị.

"Ẹ, ngươi thật buồn nôn." Mạc Nhiễm Thiên nổi lên một thân da gà, vẻ mặt chán ghét nhìn Thân Vô Kỵ, nghĩ bụng quả nhiên là đại biến thái.

Thân Vô Kỵ quay đầu liếc nhìn Cừu Phát, Cừu Phát lập tức nháy mắt với thị vệ, Mạc Nhiễm Thiên lần nữa bị xách đi. Ra ngoài cửa, Dạ Tích Tuyết nhìn thấy lập tức tiến lên phía trước gọi: "Thái tử điện hạ!" Hắn phải giữ một khoảng cách.

"Dạ đại ca, ta, ta không sao, he he, đi tắm, không có việc gì." Mạc Nhiễm Thiên không muốn liên lụy Dạ Tích Tuyết. Phủ Thừa Tướng này tựa như lồng giam, cho dù Dạ Tích Tuyết có thể cứu hắn, thì cũng chạy đằng trời.

Dạ Tích Tuyết sửng sốt, lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên bị xách đi. Thân Vô Kỵ đi ra, đứng trước mặt Dạ Tích Tuyết, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó nói: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, tối nay Mạc phi thị tẩm, ngươi không cần chờ, người đâu, đem hắn đến phòng thị vệ."

Dạ Tích Tuyết kinh hãi, lập tức ôm quyền nói: "Thừa tướng đại nhân, Mạc Thái tử có bệnh trong người, xin Thừa tướng đại nhân khai ân."

Thân Vô Kỵ vừa định đi, vừa nghe thấy lời này bèn quay lại hỏi Dạ Tích Tuyết: "Bệnh gì? Có thuốc không?" Xem ra Thân Vô Kỵ cũng rất kiêng kỵ việc này.

"Thái tử điện hạ từ nhỏ yếu ớt, không thể quá mức mệt nhọc, còn thỉnh thoảng hôn mê." Trước kia Dạ Tích Tuyết đã bàn bạc với Mạc Nhiễm Thiên.

"Ồ? Vậy không phải ở chỗ Tề vương hắn cũng thường xuyên hôn mê?" Thân Vô Kỵ cười lạnh.

"Không sai!" Dạ Tích Tuyết chân thành nói, thái độ này khiến Thân Vô Kỵ sửng sốt.

"Bổn tướng biết rồi, thuốc đâu?" Thân Vô Kỵ vươn tay ra.

Dạ Tích Tuyết lấy Địa Lộ Hoàn từ ngực ra đưa cho Thân Vô Kỵ, dĩ nhiên bên trong chỉ còn hai viên, còn lại Dạ Tích Tuyết đã đem giấu cả.

"Chỉ có hai viên thôi?" Thân Vô Kỵ kinh ngạc hỏi.

"Vì dọc đường Thái tử điện hạ quá mức mệt nhọc, té xỉu vài lần cho nên thuốc không còn nhiều lắm. Thuốc này là Tề vương để ngự y chế biến dùng trong vòng một năm." Lúc trả lời Dạ Tích Tuyết nhíu chặt lông mày, có vẻ rất lo lắng.

"Ừm." Thân Vô Kỵ đem chai thuốc để trong ngực, đi ra ngoài. Dạ Tích Tuyết trong lòng khẩn trương, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn định, như vậy ít nhất Thân Vô Kỵ có chút trân trọng.

Tẩm cung Thân Vô Kỵ có một phong cách riêng, tiểu viện bao quanh, màu sắc chủ đạo là màu trắng đen, thị vệ tầng tầng lớp lớp. Vào bên trong có ba tầng, chờ Mạc Nhiễm Thiên bị tẩy rửa sạch sẽ bao trong chăn bông mang lên giường Thân Vô Kỵ, trong lòng buồn bực bao nhiêu. Những người giúp hắn tắm rửa lột trần hắn ra không còn một mảnh vải, không chút thương tiếc, khiến hắn rất khó hiểu. Dù gì mình cũng là đệ nhất mỹ nam, bọn họ đều là người trẻ tuổi, không động tâm coi như cho qua, nhưng còn rất thô lỗ giúp hắn tắm rửa, hắn da mịn thịt mềm cũng bị lau đến đỏ lên. (Em quá công túa rồi! *lắc đầu*)

Quần áo giày đều bị cởi sạch, nói là ngày mai thị tẩm xong, sẽ trực tiếp đem hắn mang trở về sương phòng số hai mươi tám của hắn, đồ sẽ đặt ở bên kia. Hiện giờ hắn chỉ còn dư lại một chiếc vòng trên tay.

Phòng Thân Vô Kỵ rất rộng nhưng ấm áp vô cùng, bốn phía đều là lò than, thỉnh thoảng có người đi vào xử lý rồi lại đi ra, bốn ngọn đèn trên cột gỗ sáng trưng như ban ngày, một giường lớn màu đen khiến miệng Mạc Nhiễm Thiên quất thẳng (poker face:|). Giường này còn lớn gấp đôi long sàng của Tề Quân Hành, mười người cùng ngủ cũng không thành vấn đề, sa trướng màu trắng treo cao cao, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy nơi này khá giống võ đường Taekwondo thời hiện đại.

Sau khi Mạc Nhiễm Thiên bị đặt trên giường, thị vệ rút lui, Cừu quản gia cười nói: "Chúc mừng Mạc phi." Sau đó liền xoay người đi ra, đóng cửa lại.

Mạc Nhiễm Thiên nằm trên giường hất chăn lật mình, sau đó khỏa thân đứng lên. Không quen chồi non của mình lộ ra ngoài hắn lập tức dùng hai tay bảo vệ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, thấy trên vế tường có treo một bộ trường bào màu trắng, lập tức nhảy xuống chạy tới mặc vào. Mặc dù hơi lớn nhưng vẫn mặc được, tiếp theo Mạc Nhiễm Thiên lập tức chạy đến cạnh cửa mở ra, phát hiện cửa bị khóa trái, nhất thời buồn bực _ cửa này khóa rồi, không phải Thân Vô Kỵ không vào được sao, làm gì vậy?

Mạc Nhiễm Thiên đông xem một chút, tây xem một chút, ba mặt tường đều có giá gỗ nhỏ, bày biện nhiều loại đồ trân quý, có trân châu mã não, phỉ thúy lưu ly, một loạt dạ minh châu sắp xếp từ nhỏ đến lớn có vẻ rất quý báu, Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ người này vơ vét của cải rất lợi hại a.

Đang từ từ nghiên cứu một khối bạch ngọc làm thành "như ý", bức tường không có giá gỗ bỗng nhiên chuyển động, sau đó Mạc Nhiễm Thiên thấy Thân Vô Kỵ mặc một bộ trường bào bằng tơ tằm đen đi đến. Mũ trên đầu đã bỏ đi, mái tóc đen bóng xõa xuống động lòng người, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng của hắn, lại thêm mấy phần quyến rũ làm Mạc Nhiễm Thiên thầm chấn động.

"Dậy làm gì vậy?" Thân Vô Kỵ từ từ đến gần Mạc Nhiễm Thiên, nhìn hắn mặc trường bào màu trắng, lông mày nhíu lại.

"Thừa tướng, ngươi đừng ngoạn ta, Tiểu Thiên không đùa đâu, ngày mai không phải còn phải tiến cung sao? Ngươi kiềm chế chút đi." Mạc Nhiễm Thiên mặc dù cười quyến rũ, nhưng trong lòng đã trấn định. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu đánh nhau, Thân Vô Kỵ nhất định không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà hắn ta thực sự không có võ công nhỉ.

" Ngày mai ngươi không cần tiến cung, sau này ngoan ngoãn ở đây đi." Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên bằng đôi mắt đầy dục vọng, khiến Mạc Nhiễm Thiên cả kinh.

"A, ngươi thật là to gan lớn mật, ta cũng không muốn làm nam thị thứ hai mươi tám của ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn ánh mắt đầy dục vọng của hắn, sợ đến nhảy lùi một bước. Người này khẳng định là uống thuốc, bằng không sao dục vọng lại nổi lên nhanh như vậy, ánh mắt vội vàng nhìn xuống đáy quần hắn, lập tức thở hốc vì kinh ngạc. Nha, dưới hắc bào này quả thực là một thanh súng tự động, đây, chẳng phải muốn lấy mạng nhỏ của hắn sao?

Thân Vô Kỵ tiến thêm một bước, ánh mắt từ từ đỏ lên, nhưng đáy mắt vẫn lạnh như băng, làm Mạc Nhiễm Thiên không thể xem nhẹ.

"Mỹ nhân, ngươi thật là chúng nhân chi bảo (vật báu trong nhân gian), nhưng giờ ngươi đã là người của bổn tướng, cần phải hầu hạ bổn tướng chu đáo, nếu không bổn tướng cũng không nể tình đâu." Thừa tướng Thân Vô Kỵ tàn bạo thị huyết của Thân quốc chuẩn bị giúp Mạc Nhiễm Thiên cởi áo nới dây lưng. ( Vẫn muốn biết bạn này với bạn Hành nhỡ yêu nhau thì ai trên ai dưới * lăn lộn *)

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, xem ra sắc quỷ này lộ nguyên hình rồi. Thân Vô Kỵ cúi đầu giúp Mạc Nhiễm Thiên cởi trường bào màu trắng, mắt thấy cảnh đẹp lộ ra, hắn sợ ngây người.

Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cười lạnh, trong miệng kêu nhỏ: "Đại nhân, ngươi nhẹ chút nha."

Thân Vô Kỵ bị biến chuyển của Mạc Nhiễm Thiên làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy thì "A." Thân Vô Kỵ hét thảm một tiếng, người anh em phía dưới bị Mạc Nhiễm Thiên hung tợn nắm được. Đau đến mức hai mắt hắn lập tức khôi phục màu sắc nguyên gốc, lộ ra vẻ mặt muôn dạng hoảng sợ.

"Ngươi, ngươi mau buông tay!" Giọng Thân Vô Kỵ vì đau đớn mà trầm thấp kinh khủng.

Mạc Nhiễm Thiên nắm cây súng nóng hổi kia trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng lên, song giờ là thời khắc quan trọng, hắn bèn mạnh tay hơn: "Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, nếu không ta sẽ bẻ gãy nó!"

"Ngươi, ngươi thật to gan!" Thân Vô Kỵ bắt đầu túa mồ hôi đầy trán.

"A!" Câu này của Thân Vô Kỵ kích thích tay Mạc Nhiễm Thiên, lực tay càng mạnh đổi lấy Thân Vô Kỵ một lần nữa kêu thảm thiết.

"Ngươi bây giờ còn dám hống hách? Không muốn nữa phải không?" Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh nói.

"Ngươi mau buông tay, nếu không bổn tướng thề không tha cho ngươi!" Thân Vô Kỵ cũng cứng xương, đau đến ngã xuống đất, vẫn cứng rắn cãi lại.

Mạc Nhiễm Thiên lại dùng sức ôm hắn, thả lên giường, Thân Vô Kỵ nhân cơ hội muốn chạy trốn, Mạc Nhiễm Thiên tung người cản hắn, rồi cười khẩy: "Ngươi còn dám yêu sách! Ta sẽ bóp nát nó!" Vừa nói tay vừa lần xuống, bắt được hai viên hình cầu phía dưới.

"A, đừng, đừng, ngươi muốn thế nào?" Thân Vô Kỵ nghĩ đến Mạc Nhiễm Thiên nhỏ gầy như vậy, sức lực lại lớn kinh người. Y lại đau khắp mình mẩy, hiện tại giờ hoàn toàn bị hắn khống chế, thật là lật thuyền trong mương.

"Đm, ngươi còn uống thuốc có phải không?" Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn như vậy mà súng còn không đổ, càng thêm khẳng định.

"Đây chỉ là một loại thuốc bổ của bổn tướng, dược hiệu rất ngắn, không có việc gì." Thân Vô Kỵ cho là Mạc Nhiễm Thiên muốn hủy nó, vội vàng giải thích.

"Ngươi thật không biết xấu hổ, tuổi còn trẻ đã ăn cái này, có khi đến già, vật này của ngươi sẽ hỏng luôn." Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ nói.

"Mạc phi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Bổn tướng không thích dài dòng, ngươi cũng không thể giết ta!" Thân Vô Kỵ lại cứng miệng.

"Ha ha ha, không giết được? Ta giết ngươi làm gì, ta chỉ muốn sau này ngươi không thể hại người khác là được!" Mạc Nhiễm Thiên lại mạnh tay thêm, hắn cũng không phải là tên Thừa tướng chỉ được cái vênh váo mà đang cầu xin tha thứ này.

"A, đừng, đừng, Mạc Thái tử, có lời gì từ từ nói, bổn tướng đáp ứng ngươi là được!" Thân Vô Kỵ biết mình còn nói nữa thì hắn sẽ thực sự phế đi của mình!

"Ta làm sao biết ngươi sẽ không lá mặt lá trái!" Mạc Nhiễm Thiên không tin tên giảo hoạt này.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thân Vô Kỵ hơi bực.

"Thế nào hả?" Mạc Nhiễm Thiên lúng túng nhức đầu, hắn cũng không biết.

"Buông ra! Bổn tướng đáp ứng không khi dễ ngươi là được!" Thân Vô Kỵ nhìn hắn do dự, lập tức nói.

"Ngươi là người đứng đầu một nước, không thể lá mặt lá trái. Vả lại ta không muốn làm nam phi, ta muốn tiến cung." Mạc Nhiễm Thiên yêu cầu, trong lòng nghĩ đây là địa bàn của hắn ta, không thể quá đáng quá.

Thân Vô Kỵ nhìn hắn một chút rồi nói: "Được, ngươi buông ra trước!"

Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm hiện giờ chỉ có hai người, hắn cũng đánh không lại mình, buông ra thì có sao đâu.

"Tốt!" Mạc Nhiễm Thiên sảng khoái nói, sau đó buông hắn ra, lui qua một bên.

Thân Vô Kỵ lập tức hai tay ôm phía dưới, đứng lom khom, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, xem ra đau không nhẹ.

"Không có, không có hỏng chứ?" Mạc Nhiễm Thiên khẩn trương nói, nếu hỏng, mình đúng là sẽ đi vào đường chết.

Thân Vô Kỵ tàn bạo trừng mắt với hắn, tiếp tục động tác vừa rồi, sau đó thở phào nhẹ nhỏm, không động đậy.

"Này, đại nhân? Ngươi đừng làm ta sợ." Mạc Nhiễm Thiên bị hắn làm giật mình.

"Gọi Cừu Phát tới!" Thân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt nói.

"A, ờ, vừa rồi ngươi đã đồng ý, cũng không thể đổi ý nha." Mạc Nhiễm Thiên nhấn mạnh lại một lần.

Thân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn hắn, Mạc Nhiễm Thiên đành ra cửa gọi người, Cừu Phát lập tức đi vào, hai thị vệ cao lớn cũng đi vào. Không đợi Thân Vô Kỵ nói, Mạc Nhiễm Thiên đã bị hai thị vệ nhấc lên, đi tới cạnh tường, vách tường tách ra, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn thấy thì choáng váng.

"Ngươi, ngươi không có thể nói không giữ lời!" Mạc Nhiễm Thiên bối rối hét lớn.

Thân Vô Kỵ không trả lời, nhưng Mạc Nhiễm Thiên đã bị mang vào. Gian phòng này rõ ràng là một hình phòng biến thái, bên cạnh là một bồn nước nóng lớn, bởi vì là còn đang chảy, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy rất có thể là suối nước nóng.

Ở giữa gian phòng là bốn giá gỗ chữ thập treo lơ lửng, Mạc Nhiễm Thiên bị thị vệ cởi quần áo cột vào giá gỗ, hai chân cũng bị kéo ra trói lại.

Hai thị vệ cao lớn trói hắn xong, mặt không biến sắc đi ra ngoài, sau đó cửa bị đóng lại. Mạc Nhiễm Thiên cũng không cảm thấy lạnh, nhưng thấy quanh thân đầy những thứ dụng cụ biến thái kia, còn có các loại bình thuốc, trong lòng không khỏi sợ hãi. Người này quả nhiên siêu cấp biến thái a, cứu mạng, mình chọc phải lông sư tử rồi, có lẽ vừa rồi không phải hắn muốn ngược đãi mình, mà mình lại chọc cho hắn tức giận. Cổ tay bị trói cứng, hắn không có cách nào cúi xuống lấy oản kiếm, nỗi sợ hãi lập tức lan ra toàn thân, xem ra mình không chết cũng bị lột một lớp da.

Sợ hãi cao độ và thời gian dài chờ đợi, Mạc Nhiễm Thiên có chút chết lặng. Việc gì nên tới sẽ tới, chỉ cần không chết, lão tử sớm muộn gì cũng trở mình. Nhìn nước trong suối còn đang chảy, Mạc Nhiễm Thiên rất muốn xuống tắm.

Phía ngoài hạ thân Thân Vô Kỵ vẫn đau đớn, nằm trên giường lớn thở dốc bình phục.

"Đại nhân, hắn thật là một đứa trẻ không nghe lời." Cừu Phát đi tới nói.

"Ừm, phải dạy dỗ tử tế, tối nay trói hắn ở đó, đi gọi Vụ phi lại, dược tính của bổn tướng còn chưa giải." Thân Vô Kỵ chuẩn bị bỏ Mạc Nhiễm Thiên một ngày.

"Vâng, đại nhân!" Cừu Phát vội vã đi, chỉ chốc lát sau, một cậu bé đầy mặt phong tình đi tới.

"Vụ phi, dùng miệng ngươi, làm cho bổn tướng thoải mái!" Thân Vô Kỵ nhìn hắn một cái nói.

"Vâng, đại nhân!" Vụ phi lập tức quỳ giữa hai chân Thân Vô Kỵ, cúi người giúp Thân Vô Kỵ vén hắc bào lên, cây súng kia còn đỏ rực, nóng hôi hổi.

"Ừm, nhẹ chút!" Thân Vô Kỵ gầm nhẹ một tiếng, bởi vì Vụ phi đã dùng miệng bao quanh nó.

"Vâng, đại nhân." Miệng cậu mơ hồ không rõ, tiếp tục từ từ phun ra nuốt vào.

"A. Nha." Thân Vô Kỵ lại kêu lên. Thanh âm này Mạc Nhiễm Thiên ở đằng sau cũng có thể nghe thấy, khóe miệng không khỏi mãnh liệt co rút, tên này lại chiêu nam thị tới.

"Mau một chút! A." Thân Vô Kỵ thỉnh thoảng ra lệnh.

"Hừ hừ....." Cái miệng nhỏ nhắn bị trướng đến tràn đầy, nhưng thời gian dường như quá dài nên chết lặng.

"Mau!" Thân Vô Kỵ bất mãn vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Vụ phi có vẻ lực bất tòng tâm, lửa giận không thể phát ra, lập tức quát: "Cừu Phát! Gọi một người nữa, phế vật vô dụng!" Thân Vô Kỵ cũng không biết là do mình dùng thuốc, thời gian dài ra không được, cũng quá làm khó người ta rồi.

"Ư ư..., đại nhân tha mạng!" Vụ phi khóc thành tiếng, miệng vẫn còn ngậm, chuyển động.

Chỉ chốc lát, một bé trai xinh đẹp lại đi vào, Thân Vô Kỵ lập tức lạnh lùng nói: "Đổi lại! Ngươi tự biết mình phải làm cái gì?"

"Vâng, đại nhân, hu hu." Vụ phi vừa rời miệng, người sau lập tức tới. Vụ phi đi vào gian phòng có Mạc Nhiễm Thiên, thấy Mạc Nhiễm Thiên bị trói liền sửng sốt, sau đó đi tới trước mặt một công cụ, cầm lấy cây gỗ ngậm lấy, bắt đầu tiếp tục động tác mới vừa rồi, khiến Mạc Nhiễm Thiên tò mò không dứt hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Vụ phi nước mắt lưng tròng, vừa nhìn Mạc Nhiễm Thiên, vừa làm vận động miệng, không nói gì, lúc Cừu Phát đi tới đóng cửa nói: "Khẩu kỹ của hắn cần luyện thêm nữa." Nói xong đóng cửa lại, phía ngoài tiếp tục truyền đến thanh âm vừa thống khổ vừa thoải mái kêu gào của Thân Vô Kỵ, khiến Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy không biết nói gì.

Vài lời beta: Chú Kỵ còn biến thái hơn anh Hành * chảy nước miếng *