Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 114: Nhĩ yếu giá cấp ngã (Ngươi hãy gả cho ta)




Đến bữa tối, Liêu Thanh Phong trở về thấy hai người nằm trong chăn bông, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng vẫn cười híp mắt đi tới nói: "Tiểu Thiên, Thanh Phong bảo mười người kia buổi tối tới đây."

Mạc Nhiễm Thiên cảm giác mình còn chưa ngủ tỉnh, mới vừa rồi cùng Dạ Tích Tuyết tránh không được một hồi ân ái mây mưa, bây giờ xương cốt vẫn còn mỏi nhừ.

"Ồ, tốt lắm, Dạ đại ca, Tiểu Thiên đói bụng." Mạc Nhiễm Thiên vô tội quay đầu nhìn Dạ Tích Tuyết.

"A, chẳng lẽ mới vừa rồi Tiểu Thiên chưa ăn no?" Dạ Tích Tuyết cười nhạo.

"Đi chết đi!" Tiểu Thiên sửng sốt, gương mặt chợt đỏ bừng, một cước đạp Dạ Tích Tuyết xuống giường.

"Ha ha ha, được rồi, được rồi, Dạ đại ca đi làm cơm." Dạ Tích Tuyết lập tức ôm pp, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, cười phủ thêm áo khoác ngoài, ra cách vách nấu cơm.

"NND, còn trêu chọc ta." Mạc Nhiễm Thiên yêu kiều mắng một tiếng, tự cười một mình: "Thanh Phong, ngồi xuống."

Liêu Thanh Phong đỏ mặt ngồi bên mép giường, ánh mắt tỏa sáng, không ngừng hâm mộ nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Tiểu Thiên, ngươi thật đẹp." Liêu Thanh Phong thấy Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt kiều diễm vô cùng, tâm thần dao động, trong mắt tràn ngập thâm tình.

"Ơ, ngươi bị làm sao thế? Đúng rồi, bên Khương Chính thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên liếc hắn một cái.

"Thanh Phong đã hỏi thủ hạ, Khương Chính đến bây giờ còn đang ở phủ Thừa Tướng, không biết bàn chuyện gì với Thân Vô Kỵ." Liêu Thanh Phong nhíu mày nói.

"Hừ, có thể nói chuyện gì, đơn giản là muốn giết ta, báo thù vì đệ đệ của hắn, nhưng Thân Vô Kỵ có lẽ sẽ không để ta bị giết." Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày phải, sau đó bò người lên, không khí lạnh lẻo ngoài chăn nhất thời khiến hắn phát run, Liêu Thanh Phong vội vàng cầm y phục mặc vào cho hắn.

"Vì sao Tiểu Thiên khẳng định như thế?" Liêu Thanh Phong gập cổ áo cho hắn, kề sát mặt lại vén mái tóc dài cho hắn.

Tức thì mặt Tiểu Thiên đỏ lên, Liêu Thanh Phong vô tình thổi khí bên tai hắn, làm hắn ngứa nugwas, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

"Làm sao vậy?" Liêu Thanh Phong vén mái tóc dài của hắn ra, thấy vẻ mặt hắn kỳ lạ bèn hỏi, nghĩ nghĩ, sau đó lại tiếp tục sửa sang lại cổ áo bên kia, động tác rất dịu dàng, sợ làm đau tóc Tiểu Thiên.

"Thanh Phong, ngươi giống như vợ ta vậy!" Mạc Nhiễm Thiên cho ra kết luận.

"A." Liêu Thanh Phong nhếch miệng, không thể tin nhìn Tiểu Thiên nói: "Ngươi, ngươi còn có vợ?"

"Tại sao không có? Tiểu Thiên có một trắc phi, ai, cũng không biết nàng thế nào rồi." Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nghĩ đến Lam Nhi đáng thương.

Liêu Thanh Phong lăng lăng nhìn hắn, sau đó gương mặt càng ngày càng đỏ.

"Làm gì đỏ mặt như vậy, không được sao? Đừng cho là ta chỉ bị các ngươi thượng thôi, hừ!" Mạc Nhiễm Thiên tự nghĩ sai lệch.

"Tiểu Thiên, Thanh Phong không phải có ý này." Liêu Thanh Phong lập tức lúng túng nói, hắn chỉ là không tưởng tượng được Mạc Nhiễm Thiên xinh đẹp như vậy cùng nữ nhân ở trên giường là dáng vẻ gì, nghĩ đến đây, hắn không thể không nghĩ đến sự xinh đẹp của Mạc Nhiễm Thiên đêm đó, so với nữ nhân càng đẹp hơn, cho nên mới đỏ mặt.

"Hừ, vậy ngươi có ý gì?" Mạc Nhiễm Thiên cúi thấp đầu, đưa tay sửa sang vạt áo trước ngực.

Liêu Thanh Phong nhìn hắn không nhúc nhích, thỉnh thoảng nhìn đôi môi đỏ của hắn, ánh mắt mê li.

Mạc Nhiễm Thiên không nghe thấy hắn trả lời, ngẩng đầu lên.

"Ư...ư...." Miệng bị Liêu Thanh Phong hôn thật sâu, hắn trợn tròn mắt, nhưng không có phản kháng, sau đó lông mày nhếch lên, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Liêu Thanh Phong thật sự không nhịn được, người yêu đang ở trước mắt, lại không thể ôm không thể hôn, còn phải nhìn hắn và người khác ân ái, trong lòng buồn bực vô cùng, không muốn cưỡng bách Tiểu Thiên nữa, nhưng nghĩ mình chỉ cần không bị hắn ghét.

cảm giác tê dại khiến hai người đều có chút động tình, đầu lưỡi vội vàng tiến vào miệng Mạc Nhiễm Thiên trong khuấy đảo, cuối cùng quấn quanh cái lưỡi thơm tho, tiếng nước miếng "chi chi" vang lên.

"Khụ khụ khụ!" Dạ Tích Tuyết vừa tiến đến đã thấy một màn bốc lửa này, không nhịn được miệng giật giật, ho một tiếng.

"A." Mạc Nhiễm Thiên lập tức đẩy Liêu Thanh Phong ra, vừa sợ lại vừa lo lắng nhìn Dạ Tích Tuyết gương mặt tuấn tú không lộ vẻ gì.

"Sư huynh, là Thanh Phong, không, không nhịn được." Liêu Thanh Phong đỏ mặt, lập tức giải thích.

"Dạ đại ca, Tiểu Thiên, Tiểu Thiên..." Mạc Nhiễm Thiên cũng đỏ mặt vô cùng, hắn biết mình như vậy nhất định sẽ xúc phạm tới Dạ Tích Tuyết, chẳng qua là Thanh Phong vẫn ngọt như mật, khiến hắn nhất thời trầm mê trong đó.

"Được rồi, mau dậy đi, Dạ đại ca lại không trách các ngươi, lần sau nhớ gọi ta." Dạ Tích Tuyết càng ngày càng hài hước, dĩ nhiên đó là học được từ Tiểu Thiên, nói xong còn đi tới hôn Mạc Nhiễm Thiên một cái.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhếch miệng gắt: "Dạ đại ca, ngươi thật đáng ghét!" Còn Liêu Thanh Phong cũng vui vẻ cười không ngừng, thật ra thì lúc trước hắn và Dạ Tích Tuyết cũng đã nói rõ đời này muốn đi cùng Tiểu Thiên.

"Đáng ghét? Vậy ngươi còn để Dạ đại ca vất vả, có xấu hổ không?" Dạ Tích Tuyết cười lớn, hắn phát hiện trêu Mạc Nhiễm Thiên là chuyện vui vẻ nhất trên thế giới.

"A, ngươi, ngươi, ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên miệng mở lớn, khuôn mặt ửng hồng, không thể tin được nhìn Dạ Tích Tuyết.

"Đừng ngươi nữa, Thanh Phong biết rồi." Liêu Thanh Phong cũng hài hước một câu.

"Ha ha ha ha." Hai người Dạ Tích Tuyết và Liêu Thanh Phong nhìn nhau cười to.

"Các ngươi, các ngươi, sau này cách ta xa một chút!" Mạc Nhiễm Thiên bị đánh bại rồi.

Đang lúc ba người chơi đùa hết sức, Liêu Thanh Phong đột nhiên biến sắc mặt nói: "Không hay rồi, có người đến." Nói xong bóng người đã chạy biến ra ngoài, Dạ Tích Tuyết lập tức rùng mình nói: "Tiểu Thiên, mau dậy đi!" Nói xong cũng lập tức đi ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên không dám chậm trễ, lập tức nhanh chóng rời giường.

Đi ra ngoài cửa, thấy một cảnhn buồn cười, trong sân nhỏ lại là Thân Liệt tuấn mỹ như tiên, hơn nữa hắn không hiểu trận pháp lại tiến thẳng vào trận, Mạc Nhiễm Thiên thấy những phiến đá cùng bồn hoa bên cạnh hắn đang không ngừng biến hóa, một mình hắn ta xoay quanh bên trong, rất thần kỳ.

"Hắn làm sao lại tới đây?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi hai người đang mỉm cười.

"Thái tử điện hạ biết Thanh Phong ở nơi này, chẳng qua là cho tới bây giờ chưa từng tới, ta không biết tối nay hắn sẽ đến, thuận tiện để hắn xem hắn khát vọng nhất là điều gì." Liêu Thanh Phong nháy mắt mấy cái với Mạc Nhiễm Thiên.

"Bốp." Mạc Nhiễm Thiên đập một cái vào đầu hắn, tức giận nói: "Nói về cái trận pháp này của ngươi ta liền tức giận, để ông đây bị chiến mã giết chết! Hừ! Chẳng lẽ đó là khát vọng của ta?"

"A, hê hê, sự cố ngoài ý muốn, không phải ai cũng chính xác." Liêu Thanh Phong lập tức nhức đầu.

"Hừ!" Mạc Nhiễm Thiên lườm hắn một cái, tay phải kéo tay Dạ Tích Tuyết.

"Đói bụng rồi?" Dạ Tích Tuyết sủng ái nói.

"Ừ." Mạc Nhiễm Thiên cười nhìn y.

"Thanh Phong, để thái tử điện hạ ra đi, chúng ta ăn cơm, không phải buổi tối còn có người tới sao?" Dạ Tích Tuyết lập tức nói với Thanh Phong.

"ừ!" Liêu Thanh Phong lập tức bay lên trời, chân điểm lên hòn đá, chẳng mấy chốc đã bắt được y phục của Thân Liệt kéo hắn ta ra ngoài, đá và hoa kia lập tức khôi phục nguyên trạng, thấy vậy Mạc Nhiễm Thiên âm thầm ngạc nhiên.

"Thái tử điện hạ, sao ngươi lại tới đây?" Liêu Thanh Phong buông hắn ra liền hỏi ngay.

"Thanh Phong, chuyện gì xảy ra vậy, là bổn thái tử vào trong trận pháp sao?" Thân Liệt mặt trắng bệch.

"Đúng thế, ngươi chưa từng tới đây, sao lại thiếu cẩn thận đến vậy." Thanh Phong trả lời ngay.

"Trời ạ, những việc ta thấy được là gì vậy?" Thân Liệt nhìn thiên không đang tối dần, có phần không tin tưởng mà hỏi.

"Thái tử điện hạ thấy cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.

"A, bổn thái tử thấy tam quốc thống nhất." Thân Liệt phát ra ánh mắt kinh ngạc, sau đó rất giật mình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"A, ai, ai thống nhất, ai là hoàng đế?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức kéo hắn hỏi.

Thân Liệt đỏ mặt lên, nhìn khuôn mặt lo lắng của Mạc Nhiễm Thiên, nhìn nhìn lại bàn tay thon dài nhỏ bé trên ống tay áo hắn, cảm thấy thật lạ lùng.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức thu tay lại nói: "He he, chẳng qua là Tiểu Thiên tò mò thôi."

"Thái tử điện hạ dùng bữa chưa?" Thanh Phong lập tức hỏi.

"Chưa, ta đang rất lo lắng, đi vào rồi hẵng nói, lạnh chết đi được." Thân Liệt lập tức đi vào trong trước.

Dạ Tích Tuyết nhanh chóng mang những món ăn đơn giản lên, bốn người vừa vặn ngồi bốn góc bàn, chỉ có điều Thân Liệt đã nhíu chặt mày, Mạc Nhiễm Thiên không nhịn được mà cười nhạo.

"Thái tử điện hạ ăn không quen những món này ư? Nói cho ngươi biết, Dạ đại ca có thể làm cơm cho ngươi ăn, ngươi nên cười trộm mới phải, hai năm qua Tiểu Thiên cũng không mấy khi được ăn đồ Dạ đại ca làm."

"Ha ha ha, Tiểu Thiên, ngươi là ở mỉa mai Dạ đại ca đó ư?" Dạ Tích Tuyết buồn cười nói.

"He he, đâu có, đó là phúc khí của Tiểu Thiên mà." Mạc Nhiễm Thiên lập tức lấy lòng.

Lòng Dạ Tích Tuyết như được tưới mật đường, nhìn Mạc Nhiễm Thiên đầy nhu tình.

Thân Liệt lúng túng, liếc nhìn Liêu Thanh Phong nói: "Thanh Phong, sao ngươi không trở về phủ thái tử mà ơ, nơi này quá đơn sơ."

"Ha ha, không có gì, Tiểu Thiên ở nơi này, Thanh Phong dĩ nhiên cũng muốn ở nơi này." Liêu Thanh Phong cũng mang vẻ mặt thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Thân Liệt miệng giật giật, không có cách, không thể làm gì khác đành lảng sang chuyện khác: "Được rồi, tùy các ngươi, bổn thái tử tới là muốn nói không biết ai đã nói ra chuyện Tiểu Thiên rời khỏi phủ Thừa tướng, bị bổn thái tử mang về phủ thái tử, phụ vương muốn ta lập tức giao ngươi ra. Ai." Thân Liệt cực kì thất vọng với vị phụ thân này.

"Cái gì! Cái lão sắc quỷ này!" Mạc Nhiễm Thiên nhất thời giận đến nhảy lên.

Dạ Tích Tuyết và Liêu Thanh Phong lập tức nhìn về phía Thân Liệt, chỉ thấy vẻ mặt Thân Liệt nhìn Mạc Nhiễm Thiên rất kì cục.

"Đừng nhìn ta, chẳng lẽ ta nói sai sao? Già như vậy rồi, hắn muốn ta tiến cung làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta bị hắn thượng? Trừ phi ta chết!" Mạc Nhiễm Thiên giận dữ, bị tuấn nam cường bạo, mình còn có thể chịu được, tuyệt đối không cho phép lão già ghê tởm như vậy thượng hắn.

"Tiểu Thiên, ngươi, ngươi đừng kích động." Dạ Tích Tuyết lập tức kéo hắn ngồi xuống.

"A, ta, ta cũng không phải có ý này, bây giờ không phải là tới tìm các ngươi thương lượng sao." Thân Liệt vô tội nói.

Liêu Thanh Phong mặt lạnh lùng vô cùng, nhìn Thân Liệt hỏi: "Vậy thái tử điện hạ muốn trả lời hoàng thượng thế nào?"

"Ta cũng không biết, cũng không biết có phải Thân Vô Kỵ đem chuyện Tiểu Thiên rời phủ Thừa Tướng nói cho phụ hoàng hay không. Thanh Phong, ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn đưa Tiểu Thiên tiến cung, phụ hoàng ta hắn..., ai." Thân Liệt cũng buồn bực vô cùng.

"Ừm, muốn ta tiến cung cũng được thôi, ta giết hắn!" Mạc Nhiễm Thiên mắt to hiện lên sát ý.

"A!" Thân Liệt hoảng sợ.

"Hừ, tuổi ngươi cũng không nhỏ, ngươi nên lên ngôi rồi, tại sao hắn còn không truyền ngôi cho ngươi?" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nói.

"Cái này, ta cũng không biết." Thân Liệt suy nghĩ mãi cũng không hiểu.

"Còn không phải vì hắn ham vinh hoa phú quý sao, hiện giờ quốc gia đã sắp bị Thân Vô Kỵ cướp đi, còn không thoái vị, chỉ muốn hưởng sung sướng tiêu dao, hừ, chẳng lẽ hắn chết mới nghĩ đến chuyện truyền ngôi cho ngươi? Thế này không phải đem Thân quốc dâng cho Thân Vô Kỵ hay sao?" Mạc Nhiễm Thiên nói năng sắc bén, khiến Thân Liệt cũng không biết đáp ra sao.

"Thật ra thì, Tiểu Thiên. Ta, ta cũng không phải là người thích hợp cho ngôi vị hoàng đế, ta rất đần." Thân Liệt cuối cùng thở dài nói: "Phụ hoàng có lẽ cảm thấy Liệt nhi sẽ làm Thân quốc suy vong, mới chậm chạp không chịu truyền ngôi cho Liệt nhi."

Mạc Nhiễm Thiên nhất thời sửng sốt, không ngờ hắn còn tự hiểu rõ, trong lòng không khỏi vì sự châm chọc của mình mà có chút ngượng ngùng, sắc mặt nhìn hắn cũng dịu hơn một chút.

"Vậy những hoàng tử khác đâu?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.

"Còn quá nhỏ, lớn đều chết hết rồi, có thể kế vị cũng chỉ còn mình ta." Thân Liệt lộ ra vẻ mặt bi thảm.

"A." Mạc Nhiễm Thiên giật mình, sau đó nhìn về phía Liêu Thanh Phong, Liêu Thanh Phong dưới bàn đa hắn một cái, Mạc Nhiễm Thiên nhất thời ngầm hiểu, đến hiện tại Thân Liệt này không chết, chỉ sợ cũng bởi vì Thân Vô Kỵ biết hắn không thể làm thành đại sự, còn có thể ép thành chư hầu, hơn nữa còn có Liêu Thanh Phong bảo vệ chặt chẽ chu đáo.

Mạc Nhiễm Thiên kì thực đã đoán sai một chút, Thân Vô Kỵ đầu tiên đúng là vì Thân Liệt quá mức đơn thuần cho nên không giết hắn, sau đó Liêu Thanh Phong đến, hắn cảm thấy có nguy cơ, muốn giết Thân Liệt, nhưng đã không có cơ hội hạ thủ.

Thân Liệt vô tội nhìn nhìn Mạc Nhiễm Thiên, không biết nói gì.

"Nếu như vậy, yên tâm, ta sẽ để ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta." Mạc Nhiễm Thiên chân thành nói với hắn.

"Tiểu Thiên có ý là ngươi có thể đánh bại Thân Vô Kỵ, để cho ta làm hoàng đế sao?" Thân Liệt đã sớm không tự xưng thái tử, bởi vì hắn cảm thấy những người này đều là bạn bè.

"Không sai, bây giờ người có thể giúp cho ngươi cũng chỉ có ta, ngươi muốn để Thân Vô Kỵ làm hoàng đế, hay là mình làm?" Mạc Nhiễm Thiên biết rõ còn cố hỏi.

"Thật ra thì, ta cũng không muốn làm hoàng đế, nhưng càng không thể để Thân Vô Kỵ làm, Tiểu Thiên có điều kiện gì, ta cũng đáp ứng." Thân Liệt lập tức tỏ thái độ.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn Liêu Thanh Phong một chút, lại nhìn Dạ Tích Tuyết một chút, hai người này cũng dùng ánh mắt rất ủng hộ nhìn hắn, cuối cùng hắn đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thân Liệt: "Ngươi hãy gả cho ta!"

Nhất thời Thân Liệt sợ hãi, còn Dạ Tích Tuyết và Liêu Thanh Phong nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Nhiễm Thiên, khóe miệng mãnh liệt co rút.

"Đây, đây là điều kiện gì vậy? Thế nào cũng phải là Tiểu Thiên gả cho ta chứ, hơn nữa ngươi là... của Thanh Phong, khụ khụ, ta không thể đoạt của hắn." Thân Liệt đỏ bừng cả mặt.

Mạc Nhiễm Thiên mắt trợn trắng nói: "Ngươi là nam nhân, ta cũng là nam nhân, ngươi là thái tử, ta cũng là thái tử, tại sao phải là ta gả cho ngươi, mà không thể là ngươi gả cho ta, còn vấn đề kia, ngươi hỏi Thanh Phong, hắn đáp ứng ngươi sẽ không để tâm nữa chứ."

Thân Liệt lập tức nhìn về phía Liêu Thanh Phong, Liêu Thanh Phong lập tức cười khổ nói: "Thanh Phong đều nghe theo Tiểu Thiên." Sau đó gật đầu với Thân Liệt.

"A, Thanh Phong ngươi, ai, nhưng, nhưng là ta gả?" Thân Liệt nhíu chặt mày.

"Tại sao không thể gả? Ngươi có thể để phụ nữ có địa vị trong xã hội, đầu óc ngươi rộng mở như vậy, chẳng lẽ không thể chấp nhận vấn đề này? Dạ đại ca, Thanh Phong sau này cũng đều gả cho ta." Mạc Nhiễm Thiên nói ra một câu kinh người.

"A." Thân Liệt sợ rồi, nhìn hai người một cái, Thanh Phong vẻ mặt lúng túng, nhưng trong lòng rất vui vẻ, Tiểu Thiên rốt cục tiếp nhận hắn rồi. Còn Dạ Tích Tuyết vô cùng thản nhiên tiếp nhận, hai năm trước hắn đã biết rồi.

"Xem đi, không ai phản đối, gả cho ta rất mất mặt sao? Nếu không phải giúp ngươi đoạt ngôi vị hoàng đế, ta cũng không muốn cưới ngươi, chậm hiểu, hừ!" Mạc Nhiễm Thiên rất đắc ý. Nhưng câu nói này khiến ánh mắt Thân Liệt ảm đạm, trong lòng khó chịu vô cùng, hắn biết mình có hơi đần, nhưng bị Mạc Nhiễm Thiên nói trắng ra như thế, thật tổn thương lòng tự ái của hắn.

"Nhưng, ngươi cũng có chỗ làm ta rất tán thưởng, ví dụ tâm địa ngươi rất thiện lương, hơn nữa trong đầu có ý tưởng mới, nếu Thân quốc do ngươi làm hoàng đế, nhất định sẽ xảy ra thay đổi lớn." Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn ưu thương, thoáng cái biết mình quá đáng quá, đành lập tức nói bù.

"Ngươi muốn ta gả cho ngươi, là bởi vì ngươi muốn thống nhất tam quốc, làm hoàng đế ư?" Thân Liệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"A?" Mạc Nhiễm Thiên bị hắn dọa rồi, nói hắn đần nha, hắn cũng tuyệt không đần đâu.

"Ai, Thanh Phong, ngươi nói ta làm sao bây giờ, ta cũng chỉ có một người bạn là ngươi, quan hệ giữa ngươi và hắn cũng rất tốt, không phải ngươi đang giúp hắn sao?" Thân Liệt ấm ức nhìn Liêu Thanh Phong.

"Thái tử điện hạ, Thanh Phong cũng đang giúp người, nghe Tiểu Thiên, ít nhất ngươi còn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bằng không Thân Vô Kỵ ngồi lên đó rồi, ngươi phải làm thế nào? mặc dù Thanh Phong có chút bản lĩnh nho nhỏ, nhưng không có trí tuệ lớn, đấu với Thân Vô Kỵ chỉ tổ thất bại thảm hại, nhưng Tiểu Thiên thì khác, hắn đại trí giả ngu (người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn), Thanh Phong thật sự khâm phục." Liêu Thanh Phong cầm tya Thân Liệt chân thành nói.

"Có thật không?" Thân Liệt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lại nhìn Liêu Thanh Phong, kín đáo hỏi một câu.

" dân chúng Thiên hạ là quan trọng nhất, người làm hoàng đế phải nhân từ thiện tâm, nhưng đối với kẻ địch nhất định phải tàn nhẫn, Thân thái tử có thể làm được điều phía trước, nhưng ta tin ngươi không làm được vế sau, vậy vế sau cứ để Tiểu Thiên giúp ngươi hoàn thành, còn cuối cùng có phải là ta thống nhất tam quốc hay không, thì còn rất xa xôi, ai cũng không có cách dự liệu, hơn nữa hiện tại Thân Vô Kỵ đã rục rịch hành động rồi, có thể bỏ qua nữa sao? Gả cho ta cũng chỉ là một phương thức, hi vọng ngươi có thể trung thành đứng bên phía Tiểu Thiên, cũng không chiếu cáo thiên hạ." Mạc Nhiễm Thiên tổng kết một chút.

"Nhưng, ta mới vừa rồi ở trong trận, thấy ngươi thống nhất tam quốc." Thân Liệt bỗng nhiên nói một câu kinh người.