Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 152: Kinh biến




Bạn không biết trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu người tài, cho nên khiêm tốn mới là tốt nhất, tựa như Quỷ Kiến Sầu lúc này đây, ông cũng không dám nói mình mạnh nhất thiên hạ, trong lòng vẫn luôn giữ lại một trái tim biết kính nể.

"Sư đệ, chúc cậu sẽ không bị thương quá thê thảm." Trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Vương Phong một chút, Hà Thiên không nói thêm gì nữa mà tỉ mỉ quan sát trận chiến.

Thực lực của hắn cũng chỉ là cao thủ ngoại lực, chưa thể tiến vào nội lực, cho nên nhìn người khác đánh nhau cũng rất có ích cho hắn. 

Học tập từ nhiều trường phái khác nhau mới có thể hiểu rõ cái gì là dành cho mình, đây mới nguyên nhân giúp con người không ngừng tiến bộ.

Ầm!

Vương Phong một lần nữa bị Phương Thành đánh bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh của hắn vốn dĩ không làm gì được Phương Thành, đối phương bất động, Vương Phong ngoại trừ mạnh mẽ tấn công thì không còn cách nào khác. 

Nói trắng ra là do thực lực hai người quá chênh lệch, nếu như thực lực tương đồng thì Phương Thành đứng đấy bất động chính là chờ ăn đòn, không bị đánh thành đầu heo mới là chuyện lạ.

Mặt đất lại chấn động mạnh, trái tim của những người xung quanh cũng mạnh mẽ rung động theo.

Hai lần đều bay ngược ra xa mấy mét mà Vương Phong vẫn còn có thể đứng lên, quả thực là khiến bọn họ phải trừng to mắt, sức sống của tên này thật đáng sợ? 

Cách đó không xa, nhìn thấy Vương Phong thảm hại như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Vân Tuyết cùng Tử Toa đều lộ vẻ lo lắng, thậm chí hốc mắt Bối Vân Tuyết đã đong đầy nước mắt, trái tim cũng bị kéo căng vì Vương Phong.

Hiện tại cô chỉ hận không thể bị thương thay cho Vương Phong.

"Đến đây." 

Ngực như bị một khối đá lớn đè ép nhưng Vương Phong không hề nhận thua, hắn lại xông lên một lần nữa.

Nhận thua không phải là tính cách của Vương Phong, chỉ cần hắn còn một chút sức lực trong người hắn sẽ không bao giờ nhận thua, lúc trước còn ở trường cũng vì hắn có sự ngoan cố này mới có thể có rất nhiều người e sợ hắn như vậy.

Một người té ngã không hề đáng sợ, đáng sợ là khi hắn ngã mà không thể đứng dậy được nữa, Vương Phong có thể thua, nhưng phải là khi hắn không thể nào đứng dậy được nữa mới được. 

"Còn có thể chiến đấu sao?" Nhìn Vương Phong lại vọt tới, sắc mặt Phương Thành cũng hơi kinh ngạc, vừa rồi ra tay mạnh bao nhiêu trong lòng hắn là rõ ràng nhất, nhiêu đó cũng đủ đánh xuyên tường.

Nhưng hiện tại Vương Phong không chỉ còn có thể chiến đấu mà ngay cả một ngụm máu cũng không phun ra, điều này thực sự làm hắn giật mình không thôi.

Hai người lại nhào vào đánh nhau nhưng kết quả rất rõ ràng, Vương Phong tiếp tục bị Phương Thành hất tung bay ra ngoài, thực lực chênh lệch rất rõ ràng. 

Lần này Vương Phong không may mắn như hai lần trước, áp lực to lớn đè nặng lên ngực làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới cảm thấy khí huyết lưu thông hơn nhiều.

"Vương Phong, không cần đánh nữa." Nhìn thấy Vương Phong bị đánh đến hộc máu, Bối Vân Tuyết hét to, nếu như không phải Hà Thiên ngăn cản cô, cô đã xông vào.

"Đến đi." Tựa như là không nghe lời Bối Vân Tuyết nói, Vương Phong lấy tay xoa xoa khóe miệng đầy máu của mình, tiếp tục xông lên. 

"Còn đánh được sao?" Lần này Phương Thành thực sự kinh sợ, rõ ràng Vương Phong không phải là đối thủ của mình thế nhưng hiện tại hắn thương thế đầy mình còn lựa chọn chiến đấu, hắn không muốn sống sao?

Bang bang bang!

Liên tục mấy lần Vương Phong đều bị Phương Thành đánh bay ra ngoài, mặt đất lát toàn gạch đắt tiền đã bị đập vỡ vụn. 

Nếu như lúc này người của Lục Nguyệt Kiếm Tông không đi chắc hẳn sẽ lớn tiếng nói hay.

"Đến đi." Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Vương Phong lau khóe miệng dính đầy máu của mình, một lần nữa bò dậy từ dưới đất.

Đây còn là người sao? Đã bị thương như thế này mà còn muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, giờ phút này có rất nhiều người không nhẫn tâm nhìn Vương Phong ngã xuống. 

Không phải sớm nhận thua là được rồi hay sao? Có câu nói rất hay, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, Vương Phong sao lại còn kiên trì như vậy.

"Xin anh đấy, đừng đánh nữa." Nhìn Vương Phong, Bối Vân Tuyết ở một bên khóc không thành tiếng, nhìn y như một lệ nhân.

"Tên kia, nếu như ông còn đánh anh ấy, tôi chắc chắn sẽ cho nổ sạch môn phái." Lúc này Tử Toa cũng ở một bên kêu to, tức giận cực kì. 

"Sư phụ, người nhìn sư đệ đã như thế này rồi, hay là..." Hà Thiên đứng cạnh Quỷ Kiến Sầu nói, cũng không đành lòng nhìn Vương Phong tiếp tục chiến đấu.

"Để nó tiếp tục." Hà Thiên còn chưa có nói xong đã bị Quỷ Kiến Sầu trực tiếp cắt ngang, giọng điệu vô cùng sắc bén.

"Có ta ở đây, nó không chết được đâu." 

" Quả thật là một con gián đập mãi không chết." Thấy Vương Phong lại tiếp tục tấn công Phương Thành cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tuy thực lực Vương Phong không bằng hắn nhưng tinh thần không hề chịu thua này làm hắn giật mình không thôi.

Đây thực sự là lấy mạng của mình ra mà đùa giỡn, hắn không sợ chết hay sao? 

Bang bang bang!

Tiếng va đập không ngừng vang lên, Vương Phong lại lục tục bị đánh văng ra ngoài thêm mấy lần, thương thế càng thêm nặng, máu phun ra thấm đỏ hết cả quần áo của hắn, nhìn thấy mà phát hoảng.

"Người anh em, cậu nhanh nhận thua đi, tôi không chơi nữa." Nhìn thấy Vương Phong lại bò lên từ mặt đất, vẻ mặt Phương Thành cũng đau khổ nói. 

"Chỉ cần tôi chưa chết, chỉ cần tôi còn chút sức lực tôi vẫn có thể chiến đấu." Bỗng nhiên Vương Phong nhếch miệng cười.

Chỉ là giờ phút này nụ cười kia phối hợp cùng gương mặt đầy máu thoạt nhìn vô cùng dữ tợn,  làm cho người khác cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Tốc độ của hắn đã có chút hư thoát, đừng nói là chiến đấu, ngay cả bước đi cũng đã lung lay lảo đảo, tựa như có thể ngã trên mặt đất bất cứ lúc nào. 

"Chết tiệt." Nghe được lời Vương Phong nói, sắc mặt Phương Thành càng khó coi hơn, tuy hắn muốn thắng trận này nhưng cũng không muốn lấy mạng Vương Phong.

Nếu Vương Phong mà chết e rằng hắn cũng phải chết, bây giờ hắn quả thật rất sợ Vương Phong.

Còn sức lực thì cứ chiến đấu, nếu như cậu chết, người anh em là tôi cũng phải đền mạng, trong lòng Phương Thành không ngừng kêu khổ. 

Có điều lú này cũng không phải là hắn nghĩ nhiều nữa rồi, bởi vì hắn nhìn thấy tốc độ của Vương Phong đột nhiên tăng lên chóng mặt, tốc độ này thật sự quá nhanh, ngay cả quỹ đạo chuyển động của Vương Phong hắn cũng không cách nào nhìn rõ.

Đã bị thương nặng như vậy mà hắn vẫn có thể bộc phát ra tốc độ kinh khủng như thế, rốt cuộc hắn làm thế nào?

Phương Thành trừng to mắt, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, chỉ có điều trong lòng hắn vừa lóe lên một ý nghĩ thì bất thình lình cảm thấy một tiếng gió điên cuồng đánh úp đến, sau đó hắn thấy như có một cỗ xe tăng thật lớn mạnh mẽ đụng vào ngực mình, cả người bay thẳng ra đâm vào vách tường, phun một ngụm máu lớn, bị gãy thêm mấy cái xương sườn. 

"Tôi...tôi nhận thua." Phương Thành không biết vì sao vừa rồi Vương Phong lại trở nên lợi hại như vậy, sức mạnh của một cú đấm vừa rồi e rằng còn cao hơn hắn.

Hắn không biết Vương Phong làm cách nào nhưng bây giờ hắn đã bị Vương Phong đánh bay ra ngoài, vậy hắn đã thua rồi.

Thực lực của hắn cao hơn Vương Phong, đây là việc rõ như ban ngày, nhưng hiện tại hắn lại bị Vương Phong đánh bay, ai thắng ai thua vừa nhìn đã thấy ngay. 

Một người có ngoại lực chưa đến trung cấp lại đánh hộc máu một người có ngoại lực ở thời kỳ cuối quả thực là hiếm thấy.

"Chấp nhận." Nhìn Phương Thành vừa bị mình đánh bay ra ngoài, trên mặt Vương Phong rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Vương Phong cũng không biết mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ cảm thấy hình như bên trong cơ thể mình tràn đầy một sức mạnh không thể tưởng tượng được muốn hắn dùng cách thức này bộc phát ra. 

Cuộc chiến này tuy hắn thắng nhưng lại là thắng một cách thảm hại, bởi vì hiện tại thương thế của hắn nặng hơn Phương Thành rất nhiều, sở dĩ hắn còn có thể chiến đấu hoàn toàn là nhờ vào ý chí kiên cường bất khuất của bản thân đã chống đỡ hắn.

Nếu như ngay từ đầu hắn đã nghĩ mình sẽ thất bại, e rằng hắn đã không đứng dậy nổi từ lâu.

Hai cuộc chiến đấu hắn đều thắng, cũng may không làm sư phụ mất mặt, nghĩ đến đây Vương Phong mới hoàn toàn thả lỏng. 

Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, có thể nghỉ ngơi rồi.

Tuy nhiên ngay lúc Vương Phong vừa buông lỏng, có một mối nguy hiểm đe dọa tính mạng cực kì lớn bỗng nhiên dâng lên trong lòng hắn, khiến cho lỗ chân lông trên người đều dựng hết cả lên.

Mối nguy này xảy ra quá kịch liệt, khiến cho Vương Phong cảm thấy lúc này trái tim mình như ngừng đập. 

Chiu!

Một bóng người như một tia sáng trắng xẹt qua, dùng tốc độ nhanh đến nỗi không thể nhìn thấy phóng tới phía Vương Phong, ngay cả bọn người Quỷ Kiến Sầu vừa phản ứng lại muốn ra tay ngăn cản cũng đã không kịp rồi.

Phập! 

Âm thanh đao nhỏ xuyên qua da thịt vang lên, trên bờ vai Vương Phong cắm một con dao găm bén ngót, mà sau lưng của hắn mũi dao cũng đã lộ ra, xuyên thủng cả bờ vai.

Lúc này trước mặt Vương Phong là một người với sắc mặt trắng bệch đang đứng, ngược lại tay Vương Phong thì gắt gao nắm lấy cổ hắn nhấc bổng lên.

Cũng may là Vương Phong phản ứng rất nhanh mới có thể tránh được một đao xuyên tim kia, tuy nhiên cho dù là vậy thì hắn cũng đã bị thương rất nặng. 

Nhìn người đang bị mình nắm cổ, Vương Phong cười gượng, rốt cuộc cũng biết đây là ai, chính là người thanh niên lúc trước đã đến Trúc Thành số một tìm hắn, cũng là người đã truyền tin cho hắn, sát thủ của tổ chức Thiên Võng!

Vốn dĩ Vương Phong cho rằng hắn sẽ ám sát mình trong nhà, không nghĩ tới hắn lại bắt lấy một cơ hội tốt như thế này, suýt chút nữa đã lấy được mạng Vương Phong.

Đối phương thật sự là biết lựa cơ hội, nhân lúc Vương Phong suy yếu nhất cũng là lúc hắn vừa buông lỏng bản thân sau khi quá mệt mỏi mà ra tay. 

Nếu như không phải linh cảm của Vương Phong vô cùng nhạy bén không chừng bây giờ hắn đã chết rồi.

"Cậu không nên đến." Nhìn tên sát thủ trẻ tuổi bị mình nắm này, Vương Phong cười một tiếng, nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

"Không lấy mạng của anh là sai lầm của tôi, anh không cần ra tay." Bỗng nhiên, tên sát thủ cười một tiếng, sau đó khóe miệng chảy ra một dòng máu đen loãng, cứ như vậy mà mất mạng. 

"A!"

Nhìn thấy vậy mà thật sự chết người, những người xung quanh phát ra âm thanh vô cùng hoảng loạn, bị dọa đến tán loạn khắp nơi.

Những người này đều là người có địa vị cao, lúc này ở đây lại có người mất mạng làm bọn họ thật sự sợ muốn chết. 

Vứt tên sát thủ đã toi mạng lên mặt đất, Vương Phong rút dao găm cắm trên vai ra, máu tươi chảy ra theo vết thương của hắn làm quần áo càng thấm đỏ hơn.

Đi đến trước mặt Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong quỳ gối xuống, nói: "Sư phụ, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ."

"Ừm." Nhìn Vương Phong, Quỷ Kiến Sầu gật đầu thật mạnh, sau đó cúi người xuống đưa tay điểm lên người Vương Phong mấy lần, cuối cùng mới phân phó Hà Thiên, nói: "Đưa nó đi." 

"Vâng." Hà Thiên nói, trong lòng nghĩ mà lại sợ, nơi này vậy mà còn sát thủ ẩn núp, suýt chút nữa đã lấy mạng Vương Phong, cho nên hiện tại Vương Phong không nên ở lại đây, nơi này quá rối loạn