Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 157: Thu mua cửa hàng




"Là anh, mau rửa mặt cho anh, rồi anh dẫn em đi xem xem trên thương trường ai mới có tiền đồ." Vương Phong nói, sau đó ngồi lên sa lon.

"Vậy anh chờ em nha." Nhìn thấy đúng là Vương Phong đến Từ Hải Giang một chút buồn ngủ cũng không còn, vội vàng từ trên giường bật dậy.

"Hoạt hình?" Nhìn Từ Hải Giang, sắc mặt Vương Phong bỗng trở nên kì lạ, vì Từ Hải Giang khi đi ngủ chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót mà màu sắc của cái quần này lại như phim hoạt hình..... 

"Em." Nhìn thấy ánh mắt có chút kì quái của Vương Phong, Từ Hải Giang cũng đỏ mặt, sau đó liền bay vào phòng tắm chỉ mong nhanh chóng giải quyết được rắc rối này.

Thế nhưng để Vương Phong thấy được bản thân mặc quần lót như vậy, giây phút ấy hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất để mà chui xuống thôi, thật là quá mất mặt.

"Anh chỉ cho em mười phút để rửa mặt, đến giờ là anh phải đi rồi." Ngoài cửa vang lên tiếng của Vương Phong, sau đó Từ Hải Giang cũng không để ý việc có mất mặt hay không, vội đi đánh răng rửa mặt. 

Đây chính là bước ngoặc quan trọng nhất của đời người, cho nên căn bản không cần tới mười phút, không tới 3 phút Từ Hải Giang đã rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề từ phòng tắm bước ra.

" Nhanh vậy sao?" Nhìn Từ Hải Giang, Vương Phong trợn tròn hai mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi, bình thường cả bản thân hắn rửa mặt cũng mất năm sáu phút, Từ Hải Giang lại nhanh như vậy, anh thực sự không thể tin được?

" Đương nhiên phải nhanh rồi." Từ Hải Giang gật đầu, sau đó mới ngẩng đầu lên nói:"Hai ngày nay em đã đi dạo xung quanh các cửa hàng, bây giờ em sẽ dẫn anh đi xem một chút." 

" Vậy đi thôi." Nghe được Từ Hải Giang nói, Vương Phong khẽ gật đầu, đứng lên, dù sao cửa hàng cũng không phải hắn kinh doanh làm chủ, Từ Hải Giang cũng từng trải qua có thể sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.

" Đúng rồi, những cửa hàng mà em xem là ở đâu?" Đang  ngồi trong xe Vương Phong đột nhiên hỏi.

"Dạ, đều ở ngoài thành phố bởi vì ở đó giá cả tương đối rẻ." Từ Hải Giang nói, làm Vương Phong có chút bất ngờ. 

Muốn mở cửa tiệm thì đương nhiên phải chọn ở nơi đông người, nếu như không có ai, cho dù là buôn bán thứ gì thì cũng không mấy ai vào xem, nhưng hắn sợ bản thân không đủ tiền cho nên Vương Phong cũng không nói thêm nhiều.

Bởi vì bây giờ hắn cũng không biết mua cửa hàng tiếp theo sẽ phải tốn bao nhiêu tiền, nói không chừng tiền của hắn thật đúng là không đủ.

Tuy rằng Tuyết Phong Châu Bảo Hành hôm qua buôn bán thu được mấy trăm triệu, nhưng Vương Phong cũng không thể đem toàn bộ số tiền này đi, vận hành Tuyết Phong Châu Bảo Hành cũng cần tiền, hắn không thể ngốc như vậy. 

Huống hồ Diêu Thành bọn họ cũng là cổ đông Châu Bảo Hành, hắn đem toàn bộ đi vậy sẽ thành ra chuyện gì?

Không bao lâu, Vương Phong cùng Từ Hải Giang cũng đi tới ngoại vi thành phố Trúc Hải, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy cửa hàng mà Từ Hải Giang nói, lại đành phải lộ ra vẻ cười khổ.

Đây rốt cục là cửa hàng gì vậy, nói thì cũng gần giống như một cái tiệm tạp hóa, vẻ ngoài thì cũ nát, cũng không biết chừng là tòa nhà của mấy thập niên trước rồi. 

Hơn nữa, xung quanh đa số lại là người già với những người có thu nhập thấp, nếu mở cửa hàng ở đây không lỗ đến thổ huyết mới là lạ.

Hơn nữa trong tưởng tượng của Vương Phong, cửa hàng phải là một nơi cao sang và có đẳng cấp, tuyệt đối không phải là một nơi rách như chợ rau cải ở trước mắt.

" Đây chính là cái cửa tiệm mà em nói cho anh nghe hay sao?" Vương Phong thoáng nhìn qua Từ Hải Giang, tức giận nói. 

"Có vấn đề gì sao ạ?" Từ Hải Giang hỏi có chút kì lạ.

"Nếu như là nơi như thế này thì anh nhất định sẽ không đầu tư tiền của vào mở cửa hàng ở nơi như thế này, vốn đừng nghĩ tới việc kiếm tiền, chỉ có lỗ thôi." Vương Phong lại nói không chút do dự.

"Chúng ta đi thôi, đi xem thử nơi khác." Nhìn cảnh tượng tan hoang ở đây, ngay cả đi tới lui nhìn một chút cũng không có, dù sao cũng không mua nơi này, xem hay không cũng không khác nhau. 

"Còn có một vài nơi khác, bây giờ em sẽ dẫn anh đi xem." Vương Phong không thích nơi này, Từ Hải Giang cũng không thích, hắn sợ là do Vương Phong không đủ tiền cho nên mới đi xem nơi như vậy.

Vương Phong nói không sai, nếu bỏ tiền đầu tư vào đây, chỉ sợ sẽ như bánh bao thịt tạp cẩu có đi không có về, cho nên sau đó hắn không do dự dẫn Vương Phong đi xem những cửa hàng khác mà hắn đã xem qua.

Hai ngày này hắn vẫn quan sát thị trường chung quanh, nhưng thật ra cũng hợp ý được vài nơi, chỗ kia ngoại ô cũng chỉ là một trong những nơi kém nhất. 

"Chỗ này cũng không được." Đến nơi thứ hai, Vương Phong chẳng qua là nhìn thoáng qua lại nói thẳng là không thích, tuy rằng nơi này vị trí so với nơi trước cũng tốt hơn một chút, nhưng tuyệt đối là không tốt hơn bao nhiêu đều là dạng khó kiếm được nhiều tiền, là khu vực bất tiện đói lại đói nhưng không chết.

"Sau này không phải em lại dẫn anh đến những nơi giống như thế này chứ?" Vương Phong đột nhiên hỏi một câu.

"Gần giống nhau." Từ Hải Giang nói, cũng không hiểu rõ trong đầu Vương Phong đang nghĩ gì. 

"Nếu như là như vậy, vậy chúng ta cũng không cần xem tiếp nữa." Vương Phong lắc đầu, lát sau mới lên tiếng: "Tuy rằng anh đồng ý giúp em đầu tư nhưng tuyệt đối không phải những nơi như thế này, chúng ta đi thẳng vào nội thành đi."

Qủa thực, những người thật sự có tiền đều tập trung trong nội thành, ngoại thành dù cho có được tu sửa như thế nào, đến lúc đó e là cũng chẳng mấy ai đến xem, tuy rằng giá ở nội thành so với ở đây phải đắt hơn rất nhiều, nhưng khả năng thu được vốn cũng là nhanh nhất.

Lần này, căn cứ theo tình hình tiêu thụ của Châu Bảo Hành mà xem, người giàu ở thành phố Trúc Hải không ít cho nên Vương Phong liền chuẩn bị trực tiếp cho Từ Hải Giang đi một chuyến mở rộng tầm mắt. 

"Cửa hàng ở thành phố mà em muốn mua?" Nghe Vương Phong nói, Từ Hải Giang mở to hai mắt nhìn, có chút không tưởng tượng nổi.

Lúc trước Vương Phong chỉ nói đầu tư cho hắn khoảng một trăm ngàn, mà một trăm ngàn mặc dù nhiều nhưng là muốn mua một cửa hàng trong thành phố thật sự là một việc đầm rồng hang hổ cho nên Từ Hải Giang chưa từng dám nghĩ có thể phát triển ở thành phố.

Mấy ngày nay những nơi đi quan sát đa số là ven thành phố, trong thành phố cũng chưa từng đi qua một bước xem thử. 

"Có vấn đề gì sao?" Vương Phong nhìn Từ Hải Giang, sau đó nói: “Chúng ta nếu đã làm thì phải làm cho tốt, nếu như một năm chỉ có thể kiếm được vài triệu anh thà rằng không đầu tư."

Với tầm nhìn không ngừng được mở mang Vương Phong cũng sớm đã không còn là Vương Phong của trước kia rồi, mấy triệu mấy ngàn vạn có thể là nhiều, nhưng anh sớm đã muốn nhiều hơn như vậy rồi.

Giống như Tuyết Phong Châu Bảo Hành, một ngày liền kiếm được mấy triệu, đây mới đúng là kinh doanh kiếm nhiều tiền. 

"Vậy em có bao nhiêu tiền?" Nghe Vương Phong nói, Từ Hải Giang bị dọa một phen, mấy triệu mấy ngàn vạn đều xem không lọt mắt, thật đúng là cường hào.

"Anh không dám nói là có bao nhiêu tiền nhưng muốn mua một cửa hàng trong thành phố thì không vấn đề lớn gì, dù cho bây giờ anh không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nhưng anh cho em vay để hoàn thành việc này." giọng Vương Phong có phần nghiêm túc, Từ Hải Giang nghe đến run cả người.

Vay thì phải mua được cửa hàng, đây là tình nghĩa, Từ Hải Giang hắn không biết nên dùng gì để đền đáp. 

Một cửa hàng có giá trị cỡ nào, trong lòng Từ Hải Giang cũng có phần hiểu biết, không có vài triệu thì đừng để mắt đến nhưng nếu Vương Phong thật sự cho vay để mua được cửa hàng Từ Hải Giang cũng thật sự khó xử.

Vương Phong có thể có không ít tiền nhưng Từ Hải Giang cũng không muốn vì mình mà khiến Vương Phong mang món nợ lớn như thế.

"Tuy rằng anh đồng ý giúp em mua cửa hàng này nhưng anh cũng phải có mấy lời cảnh cáo em, nếu một năm em chưa thể thu hồi vốn thì sau này anh sẽ không đầu tư nữa." 

Tuy rằng quan hệ với Từ Hải Giang không tệ, là giao tình hơn 20 năm nhưng nếu thương trường thì vẫn có nguy cơ lỗ lã Vương Phong cũng đành phải lựa chọn rút khỏi.

Hắn cũng không phải tên ngốc, làm ăn lỗ lã thì ai lại làm.

"Anh yên tâm đi, chỉ cần không thu được lợi nhuận, cho dù là anh không nói bản thân em cũng sẽ chọn cách tháo lui." Nghe đến đây, sắc mặt Từ Hải Giang có chút thay đổi nói. 

Đây là mơ ước của hắn nếu như hắn không thực hiện được, vậy không bằng đi chết cho rồi.

"Vậy bây giờ chúng ta đi xem những nơi tốt khác thử xem." Vương Phong nói, sau đó chạy xe chở Từ Hải Giang vào thành phố.

Nội thành, địa điểm rộng lớn thì cũng có vài nơi, đa số là nối liền kéo dài cả nước, chỉ có vài nơi mới phù hợp với việc kinh doanh mà Vương Phong vừa lòng thì cũng là những nơi như vậy. 

"Đi thôi, chúng ta vào trong hỏi thử nơi này xem sao." Đi đến một cửa hàng phía trước tên là Đại Dương, Vương Phong dừng xe một bên, gọi Từ Hải Giang.

Đây vốn là một sản nghiệp tập đoàn xí nghiệp Đại Dương chi nhánh ở thành phố Trúc Hải, hẳn là nên mua nơi này.

"Lớn như vậy?" Nhìn cửa hàng trước mắt, lại nhìn dòng người ra vào không ngừng Từ Hải Giang cũng có chút hãi hùng. 

Không chút nghi ngờ vị trí nơi này so với những nơi bọn họ đã xem qua đúng là tốt hơn nhiều, cũng không biết là khách hàng nhiều hơn là bao nhiêu.

Nhưng vị trí ở đây thật sự có tốt hơn chỉ sợ là giá thì không cao như bình thường.

Nếu mua đứt cửa hàng này có lẽ cũng đủ mua được mấy nơi mà trước kia họ đã xem rồi. 

Đã tìm được người tổng phụ trách của cửa hàng này, Vương Phong cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cho gặp người phụ trách ở đây, tôi muốn mua nơi này."

Nghe Vương Phong nói, vị quản lí này hít một hơi, nói muốn mua nơi này, hắn nên hiểu là cần có bao nhiêu tiền?

Hơn nữa, tổ chức tập đoàn Đại Dương trước giờ làm ăn buôn bán chưa từng nghĩ sẽ bán cho nên vị quản lí này lắc đầu nói: "Xin lỗi tiên sinh, chỗ chúng tôi không có ý định sẽ bán?" 

"Đây e chỉ là ý nghĩ riêng của anh mà thôi, anh giúp tôi gọi người đến là được rồi, dù sao chuyện này nói với anh cũng không có lợi gì, nếu như vì anh mà gây ra tổn thất cho xí nghiệp tôi nghĩ chắc đến lúc anh không muốn làm việc nữa rồi."

"Vậy được thôi." Tuy rằng không biết lời nói của Vương Phong là thật hay giả nhưng việc mua bán cửa hàng quá lớn, hắn không thể làm chủ được.

Hắn chỉ là người quản lí được tập đoàn phái đến đây, cũng không có quyền bán cửa hàng. 

Cho nên rất nhanh hắn đã đi gọi điện thoại, rồi nói:" Tôi đã thông báo cho tổng giám đốc của chúng tôi rồi mọi người vui lòng chờ một chút." Nói xong, hắn còn pha cho hai người Vương Phong bọn họ hai tách cà phê nóng, thái độ cũng tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Ngồi ở đây đợi cũng hơn 20 phút có một chiếc xe đắt tiền hơn một trăm vạn đến trước cửa, trong xe bước ra là một nam nhân ăn mặc rất chỉnh tề.

Người này cũng tầm chừng 30 tuổi, cả người tỏa ra vẻ khí thế khiến cho những người phụ trách trong cửa hàng đều thấy áp lực. 

"Các người bọn họ đâu rồi?" Một người tổng giám hỏi vẻ mặt bình thản.

Đại Dương mấy năm nay đều được xem là cửa hàng hoạt động thu lợi nhuận khá tốt, vốn không có ý định bán đi, cũng không biết là ai dám đến đây quấy rối.

" Bọn họ đang ở trong phòng làm việc." Người quản lí ở đây cung kính nói,  sau đó đi phía trước dẫn đường. 

Rất nhanh, quản lí đã dẫn tổng quản đến văn phòng làm việc, vốn dĩ còn cho rằng có ai đó cố ý đến đây làm loạn, dù sao muốn mua một cái cửa hàng tiền triệu, thì không phải người bình thường có thể mua.

Hơn nữa, cửa hàng trước giờ không có ý định bán đi nhưng khi nhìn thấy người chờ hắn ở phòng làm việc, hắn lại ngây đơ cả người, vẻ mặt như không thể tin nổi.