Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 160: Về đầu tiên một cách nhẹ nhàng




Nhưng ở đây có Quảng Mạc, bọn họ đều không dám tự ý rời khỏi vị trí làm việc, ánh mắt nhìn Vương Phong thịt nướng hận không thể xông tới cắn một miếng.

"Cuối cùng cũng xong rồi, thơm quá đi." Thịt quay xong lấy từ trên giá xuống Vương Phong cũng say sưa hà hít khiến vẻ mặt nhiều người cảm thấy kì lạ.

"Nếu ai đói bụng có thể qua đây ăn cùng tô, dù gì thịt cũng nhiều một mình tôi ăn không hết." Vương Phong nói, nhìn xung quanh.

"Quan trưởng, người này...." Nhìn thấy vẻ mặt say sưa của Vương Phong, một người trong số đó hận không thể cho anh một bạt tai, thực sự hận tức chết. 

Biết là họ muốn ăn còn làm ra vẻ hấp dẫn như vậy thực sự là quá đáng mà.

"Thôi đi, chúng ta cùng qua đó ăn một chút đi." Đề xuất của người này nói ra lúc này mọi người đều cười và đi về phía Vương Phong.

Những người xung quanh nhìn thấy quan trưởng đã đi qua đó họ cũng không thể đứng gác liền nhao nhao đi tới chỗ Vương Phong. 

"Tiểu tử thối, tôi có thể ăn một chút được không?" Quảng Mạc hơi ngại ngùng hỏi một tiếng.

"Được mà, nhưng ở đây anh không có rượu sao?" Vương Phong thò đầu ra, một chút cũng không xem như người ngoài.

"Có." Quảng Mạc gật đầu, nói với thuộc hạ: "Đưa rượu đặc biệt ra đây." 

"Vâng." Mặc dù tên thuộc hạ của Quảng Mạc rất ghét Vương Phong nhưng lệnh của quan trưởng anh ta không dám làm trái, đành phải đi vào lấy ra một bình rượu Mao Đài.

"Đã vửa ý chưa?" Nhận được rượu Quảng Mạc hòa hợp nói với Vương Phong.

"Tốt quá rồi." Vương Phong cười sau đó lấy dao găm cắt thịt thành nhiều miếng nhỏ, nói: "Đừng có khách sáo nữa dù gì thịt 

cũng nhiều ăn không hết."

Nghe mấy lời này mấy người kia cũng không khách sáo nữa, nhao nhao chạy tới ăn như hổ đói nuốt ngấu nghiến.

Vừa có thịt lại có cả rượu những người này lại thường xuyên qua lại nhiệt tình với Vương Phong, chí ít cũng sẽ không ra vẻ mặt lạnh nhạt nữa.

Ở những nơi hoang vu, có thịt thơm có rượu ngon Vương Phong cảm thấy rất hài lòng. 

Sau khi cơm nước no nê Vương phong cùng một số người làm quen sau đó mới vào lều vải luyện tập.

Thời gian ba ngày nay mặc dù anh đều đi đường, bởi năng lực nhìn thấu của anh vào ban đêm không gặp phải trở ngại gì nên trong thời gian ngắn anh đã có thể tới được nơi này.

Mọi người đều biết ở đây buổi tối nguy hiểm hơn ban ngày bởi có rất nhiều loài động vật kiếm ăn vào buổi tối, cũng chính là Vương Phong là loại động vật khác thường, nếu như người khác buổi tối có thể chạy nhanh như vậy đúng là chuyện lạ. 

Luyện tập ở đây hơn hai ngày Vương Phong sau người thứ hai mới có thể tới đây anh là người trẻ, tu vi ngoại kình cũng tương đương với những người khác, đúng là có ưu thế vượt trội.

"Thời gian hơn năm ngày thành tích cũng không tệ." Nhìn người thanh niên có gương mặt kiêu ngạo, trong lòng thuộc hạ của Quảng Mạc hơi khinh bỉ.

Vẫn cho rằng là thứ nhất sao? Trước anh ta sớm đã có người thay đổi rồi. 

Chưa được hai ngày khoảng cách đã có sự chênh lệch lớn như vậy.

Đương nhiên mấy trăm dặm trong vòng một tuần hơn nữa trên đường có rất nhiều nguy hiểm như vậy người bình thường hoang toàn không thể thực hiện nhiệm vụ, chính là quân khu tinh anh như vậy của bọn họ mới có thể làm được ví thế thành tích của anh rất tốt là thực sự.

So sánh như thế nào người này không thể sánh bằng Vương Phong, người khác xuất hiện trước mặt Vương phong không những không bị thương mà còn có rượu thịt ngon mang về. 

Nhưng trước mặt người này mặc dù cao ngạo nhưng ban đầu làm thế nào anh có thể tiếp tục, bây giờ làm sao có thể ra ngoài đây hơn nữa còn bị thương, không phải là kém xa sao.

"Được rồi, đi vào nghỉ ngơi chút đi." Lúc này Quảng Mạc nói, người thanh niên này gật đầu sau đó cung kính chào theo ngi thức quân đội. nói: "Vâng." 

"Anh...." Đi vào doanh trại nguời thanh niên đột nhiên nhìn thấy người đang ngồi luyện công chính là Vương Phong, ngạc nhiên không thể thốt nên lời. 

Vốn dĩ anh ta cho rằng mình mới là người đầu tiên xuất hiện không ngờ Vương Phong lại đang ngồi trước mặt anh ta khiến anh ta rất ngạc nhiên.

Đường xa như vậy mình phải tốn hơn năm ngày mới đến đây, thế Vương Phong cậu ta tới đây khin nào chứ?

Hơn nữa nhìn áo quần sạch sẽ của anh, vẻ mặt thoải mái chắc phải đến đây lâu rồi. 

Chẳng lẽ cậu ta ăn gian? Trong lòng người thanh niên này không ngừng nghi ngờ không thể tin được mình lại là người thứ hai tới đây.

Lúc ở khu quân sự, anh ta mặc dù phương diện nào cũng đều cố gắng hơn mọi người nhưng bây giờ lại thua dưới tay của một người không phải trong khu quân sự là Vương Phong thực sự khó chấp nhận được.

"Cuối cùng cũng có người tới rồi." Lúc này Vương Phong từ tù mở mắt thở một hơi dài. 

"Người anh em cậu ngồi đi." Vương Phong chào hỏi một tiếng sau đó nhắm mắt lại tiếp tụ tu luyện.

Ban đầu những người này không màng gì tới anh, bây giờ anh mới lười nói chuyện với họ.

Hình như đã lôi kéo được dăm tám vạn người bây giờ không phải là bỏ mặc họ đằng xa sao. 

Thấy Vương Phong không màng gì tới mình người này cũng không hỏi vì sao, cũng không hỏi Quảng Mạc tại sao Vương Phong lại đến nhanh như vậy.

Thân là quân nhân biết rõ quy định ngiêm ngặt của quân đội, sau này phạm tội anh ta cũng không dám đi.

Nghi ngờ quan trưởng, trừ phi là người có bệnh mới làm như vậy nếu không thì sẽ không có lợi gì. 

Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày hôm đó ngọi trừ người thanh niên này còn có ba người liên tiếp tới đây, những người này đều là bị thương ở những chỗ khác nhau không giống như Vương Phong ngày hôm đó thoải mái tới đây, cùng lagf đến đây nhưng giữa họ và Vương Phong khác biệt quá lớn.

Thân là những người tài giỏi tinh anh lại không bằng một tên Vương Phong thực sự là mất mặt.

Bọn họ mỗi ngày đều có người vào doanh trại Vương Phong dường như đều nhận phải ánh mắt rửa tội của bọn họ hoặc khi nhận thức được bọn họ Vương Phong không nên có mặt ở đây thậm chí không thể hoàn thành nhiệm vụ. 

Nhưng Vương Phong không những đã đến đây mà còn đến từ rất lâu rồi.

Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh ban đầu có mười bốn người từ máy bay trực thăng nhảy xuống nhưng bây giờ đếm tổng cộng ở đây chỉ có mười ba người, người cuối cùng không biết đã xảy ra chuyện gì mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.

"Phái người dùng máy bay trực thăng đi tìm kiếm." Quảng Mạc nói, lập tức mấy người lính dùng máy bay trực thăng đi tìm. 

Khoảng chừng nửa tiếng sau, bộ đàm có âm thanh truyền tới: "Báo cáo quan trưởng, người này đã chết cách chúng ta một trăm ki lô mét, xem ra bị muông thú ăn thịt xác chết chỉ còn lại một nửa.

Nghe xong những người có mặt đều rất ngạc nhiên, bọn họ thực sự không nghĩ tới.

"Thu dọn thi thể của cậu ta trước sau đó trực tiếp trả về, đồ vô dụng như vậy chết cũng đáng." Quảng Mạc nói rất lạnh lùng. 

Nghe lời ông ấy cho dù là thên theẻ của Vương Phong cũng hơi run, sinh tử của một người dường như trong mắt Quảng Mạc vốm dĩ không là gì cả, quá lạnh nhạt.

Không đúng đây không phải gọi là lạnh nhát mà là máu lạnh mới đúng.

"Các cậu đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi như vậy là vì muốn tốt cho các cậu, bây giờ tôi nghiêm khắc với các cậu chính là vì để các cậu biết rằng trong chiến đấu mạng sống là rất quan trọng, nếu như các cậu thấy tôi lạnh lùng thì có thể tôi đã rút khỏi đây từ lâu rồi." Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Phong bọn họ Quảng Mạc cười một tiếng nhưng lại làm cho họ không thể nói ra câu nào nữa. 

Bọn họ sở dĩ muốn đế tham gia cuộc huấn luyện này là vì muốn trở thành thành viên tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ, nếu như bay giờ trờ về không phải mất mặt bọn họ mà phái sau là cả một quân khu.

Lời Quảng Mạc nói không sai nếu như lúc huấn luyện không nghiêm ngặt đợi đến lúc ra trận khả năng đợi bọn họ chính là cái chết.

Viên đạn không có mắt bắn trúng có thể sẽ có người chết vì thế nghiêm khắc một chút thực sự bảo đảm mạng sống của họ tốt nhất từ nay về sau. 

"Bây giờ tôi cho các cậu nghỉ ngơi một ngày, sau một ngày tôi sẽ tuyên bố kết quả." Nói xong Quảng Mạc quay lưng đi.

Bởi Vương Phong sớm đã biết được nguyên do vì thế năng lực của anh sớm đã hồi phục tốt nhất, một ngày còn lại anh tất nhà rỗi 

bắt đầu kết giao với những người thuộc hạ của Quảng Mạc.

Bởi sự kiện ăn thịt lần trước nên những người binh sĩ này không có vẻ mặt khó chịu với Vương Phong nữa, có câu nói rất hay, chi nhân chủy đoản nà nhân thủy nhuyễn, vì thế trong giọng nói của bọn họ Vương Phong cũng cảm nhận được sự nghỉ ngơi rất dex chịu. 

Lúc vừa mới từ máy bay xuống đầu óc anh mơ hồ không biết Quang Mạc muốn dẫn anh làm gì càng không biết bọn họ tại sao lại làm như vậy nhưng qua nghe ngóng anh đã hiểu ra.

Hoa Hạ có bộ đội thần bí ngoài cục công an ra, bộ đội đặc chủng ra chính là thần bí nhất, bộ đội Long Hồn cũng khó tiếp xúc nhất.

Đây chính là niềm tự hào của cả Hoa Hạ cũng chính là nơi họ muốn đến nhất, người sống trong đó phải đều là những người tinh anh nhất, được tuyển chọn từ vô số người mới được. 

Chưa có ai biết những người này rốt cuộc ở đâu càng không biết họ có baon nhiêu người cáng không thể điều tra tin tức của họ.

Thậm chí ngay cả thông tin công dân của họ đều bị gạch bỏ hoàn toàn chỉ có phương pháp đặc thù mới có thể điều tra ra.

Còn bây giờ Vương Phong bọn họ vào đây huấn luyện cuối cùng là vì chuyện này. 

Người huấn luyện cùng Vương Phong đều là những người tinh anh được tuyển chọn trong các đại khu, sở dĩ muốn tham gia lần huấn luyện này là muốn chứng tỏ thực lực của mình sau đó trở thành một thành viên của Long Hồn.

Đây là vinh dực cao nhất của một người quân nhân cũng chính là nơi trở về cuối cùng của bọn họ.

Mặc dù không biết đội quân Long Hồn này rốt cuộc làm cái gì nhưng nhìn vẻ mặt ao ước trở thành thành viên cảu các vệ binh Vương Phong biết đội quân này chắc chắn rất uy lực. 

Nhưng dù họ uy lực bao nhiêu Vương Phong chưa từng ngĩ đến sẽ trỏe thành thành viên của họ bởi chí hướng của anh không phải ở chố đó.

"Trừ phi sư phụ muốn anh trở thành thành viên của đội Long Hồn?" Sắc mặt Vương Phong đột nhiên thay đổi kì lạ, thục sựu anh muốn gọi điện về nhà hỏi sư phụ.

Nhưng bây giờ điện thoại của anh đã bị hư những người này cũng sẽ không cho anh mượn điện thoại, đành thôi vậy. 

Cùng lắm thì đợi đến lúc cuối rồi từ bỏ tư cách là được chứ gì, dù gì việc này ai cũng không thể ép anh.

Đối với quân nhân anh ấy rất khâm phục bởi không có họ thì an ninh đất nước sẽ ra sao? Nhưng thực sự anh không có ý nghĩ muốn trở thành một quân nhân.

Bởi có rất nhiều cách để cống hiến cho đất nước không nhất định phải là quân nhân anh có thể chọn các cách khác. 

Nghỉ ngơi đúng một ngày đợi sang ngày hôm sau Vương Phong bọn họ bị Quảng Mạc gọi tập trung ở doanh trại, trừ Vương Phong ra, những người khác đều đứng thẳng tăm tắp dáng vẻ rất vững vàng, một chút lung lay cũng không có.

Trái lại Vương Phong đứng rất thoải mái,  không giống quân nhân mà giống như một tên lưu manh hơn.