Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 213: Lại có thêm một kẻ tự tìm đường chết




"Chị Tuyết, em đây không phải ba hoa, bởi vì em sẽ bắt toàn bộ những người muốn hại em, từng người một, tin tưởng em, em có thể làm được."

Vương Phong tự tin nói ra.

"Nhưng vẫn là quá nguy hiểm, chị không muốn em mỗi ngày đều sống trong cảnh như vậy, như vậy đối tất cả mọi người không tốt."

Bối Vân Tuyết nói ra. 

Cực Phẩm Thấu Thị Trailer

"Yên tâm đi, em tin tưởng thành phố Trúc Hải không bao lâu sau sẽ có thể bình ổn lại."

Ánh mắt Vương Phong hơi hơi lóe lên, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.

Vương Phong căn bản sẽ không buông tha cho những kẻ đã làm hại mình, mặc kệ là Thiên Võng cũng được, cha con Hoa Thị cũng được, Vương Phong đều sẽ giải quyết hết từng người.

Sau khi tắm, Vương Phong trực tiếp cầm lấy Y thư sư phụ cho hắn, đi vào gian phòng bên trong.

Không cần bật đèn, cũng không có bất kỳ tiếng vang nào, Vương Phong trong bóng đêm ảm đạm này lẳng lặng hấp thu tri thức, tuy nhiên chưa đến hai giờ, bỗng nhiên lỗ tai hắn hơi động động, bởi vì hắn nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh truyền đến.

Khép sách nhẹ nhàng, Vương Phong nhét vào trong đệm chăn một cái gối đầu, từ từ rời giường, chờ không lâu lắm, khoảng một phút đồng hồ, cửa sổ phòng hắn bị người ta cạy mở, một bóng người nhanh chóng từ bên ngoài lách vào trong.

Phốc!

Hàn quang lóe lên, người này ngược lại rất quả quyết, trực tiếp hướng phía trên giường đâm tới một đao, chỉ là vừa đợi đến lúc hạ một đao xuống, hắn cảm giác mình đâm trúng chỉ là bông gòn.

"Hỏng bét, trúng kế."

Mặt hắn biến đổi, không chút do dự muốn quay người rời đi.

Tuy nhiên cũng chính là lúc này, bỗng nhiên cả phòng ánh đèn sáng rõ, một thanh niên dựa lưng vào cửa, cười như không cười nhìn hắn.

"Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ, lại còn muốn đến ám sát tôi, có phải có người chống lưng?"

Vương Phong mở miệng, âm thanh bình tĩnh.

"Để mạng lại."

Nhìn thấy Vương Phong bình thản đứng sau lưng mình, tên sát thủ trở tay một đao đâm tới.

"Ngốc thật".

Nhìn thấy người này, Vương Phong trực tiếp lấy dép lê nện vào mặt hắn.

Ầm!

Vương Phong dùng lực rất lớn, cho nên cho dù là dép lê, cũng nện cho người này vào tường.

Lúc này, tên sát thủ mơ màng, hắn để yên cho dép lê đánh tới đánh lui trên mặt. Đều nói đánh người không đánh mặt, cho nên lúc đang sững sờ, tên sát thủ này lần nữa dùng dao găm đâm lên.

Chỉ là hắn quá coi thường Vương Phong, hành thích năm sáu lần, hắn ngay cả góc áo Vương Phong cũng không đụng đến được, chính mình lại để Vương Phong đánh sưng cả mặt, nói chuyện đều run rẩy.

"Làm sao... có thể."

Tên sát thủ tự nói, biết được Vương Phong không phải dạng mình có thể trêu chọc.

"Làm sao không thể chứ?" Nghe được hắn lời nói, Vương Phong cười khẽ, sau đó nói:

"Chúng tôi đều là người văn minh, không cần động dao, có chuyện chúng tôi có thể từ từ nói."

Vương Phong còn cố ý dương dương dép lê trong tay mình, để tên sát thủ này đều cả kinh vội vàng lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.

Hắn là người có mấy năm kinh nghiệm về nhiệm vụ sát thủ, cho tới bây giờ đều không bị như thế này, vậy mà để cho hắn dùng dép lê đánh mặt, cái này nếu truyền đi, hắn không còn mặt mũi gặp ai nữa.

"Nói đi, anh là ai phái tới."

Vương Phong vẫn như cũ dựa lưng vào cửa từ tốn nói.

"Hừ, tôi là ai phái tới anh không cần hỏi, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không nói."

Tên sát thủ trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.

Chỉ là còn không đợi đến lúc hắn cắn nát răng giả trong miệng mình, hắn đã cảm giác được trước mắt mình lóe lên, sau đó hắn bị  Vương Phong một tay trực tiếp nắm cổ, hung hăng đẩy lên trên tường.

"Tôi không kiên nhẫn được lâu, ở trước mặt tôi cậu cũng ít ra vẻ đi, nếu không cậu sẽ chết không toàn thây."

"Muốn chém giết muốn róc thịt xin cứ tự nhiên."

Sát thủ nhắm mắt.

"Trước cho cậu thanh tỉnh một chút."

Đang nói chuyện, Vương Phong trực tiếp nhặt dao găm, đâm vào giữa hai chân, đau đến mức hắn lập tức kêu to lên.

"Anh có giết tôi, tôi cũng sẽ không nói."

Mặc dù nhưng tên sát thủ này đau đến trán nổi gân xanh nhưng hắn vẫn thà chết không nói.

"Tôi không sẽ giết cậu, tôi chỉ tra tấn cậu."

Đang khi nói chuyện, Vương Phong trực tiếp rút dao găm ra, chống trên đũng quần tên sát thủ, âm u nói: 

"Cho cậu thêm một cơ hội, nếu như cậu còn không nói, tôi sẽ để cho cậu ngay cả đàn ông cũng không làm được."

"Anh...."

Nghe được Vương Phong nói, tên sát thủ này trừng to mắt, hoàn toàn không nghĩ rằng Vương Phong đối xử với hắn như vậy.

Tuy trong khi huấn luyện, người này cũng sớm thất bại nhưng hiện tại mạng hắn đều nằm trong tay Vương Phong, muốn chết cũng không chết được.

Nếu như cậu nhỏ của hắn bị Vương Phong cắt thật, chỉ sợ hắn làm quỷ cũng sẽ không có mặt mũi gặp chúng quỷ nha.

"Tôi đếm ba giây, ba giây sau nếu như cậu không nói, vậy cậu có thể cùng thằng em nói bái bai."

"Một!"

"Hai!"

Không đến một giây, tên sát thủ này thân thể đã chấn động một cái, chờ đến Vương Phong đếm tới ba, người này rốt cuộc chịu không được, trong lòng hoảng sợ, vội vàng nói:

"Tôi nói tôi nói, tôi nói hết toàn bộ."

"Đây mới là cách làm của “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, nói đi, ai phái tới."

Vương Phong khẽ cười nói.

"Tôi là Thiên Võng sát thủ, nhận lệnh đến đây lấy mạng anh."

Tên sát thủ này mở miệng, Vương Phong sững sờ, sau đó lại khôi phục bình thường.

Cái tổ chức Thiên Võng này trước kia cũng sai người đến ám sát hắn, mà người kia cũng không thành công, chỉ là người này hoàn toàn dưới cơ hắn, ngay cả tổn thương hắn cũng không thể, hoàn toàn chịu chết.

Bây giờ cảnh sát thành phố Trúc Hải đề phòng rất nghiêm mật, người của tổ chức này lại còn xông đến, bởi vậy có thể thấy được tổ chức này cũng không đơn giản.

"Vậy bây giờ thành phố Trúc Hải trừ cậu còn có đồng bọn không?"

"Không, chúng tôi chấp hành nhiệm vụ cho tới bây giờ đều là đơn độc hành động, sẽ không liên hệ với nhau, nếu như có đồng bọn, tôi cũng không thể biết được."

"Không có gạt tôi?"

Vương Phong không tin, dao găm lại chống trên đũng quần người này, đối phương sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục: 

"Tôi nói một câu đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt anh."

"Vậy tổ chức của các người ở đâu?"

Vương Phong hỏi ra vấn đề lớn nhất mà hắn muốn biết.

"Cái này tôi cũng không rõ ràng, cấp trên cho tới bây giờ đều không nói cho chúng tôi tổng bộ ở nơi nào, chúng tôi đều là sát thủ bên ngoài, lấy tiền làm việc, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành tài khoản chúng tôi sẽ có thêm một khoản tiền, cho nên tôi thật không dám giấu diếm anh."

Tên sát thủ này bị Vương Phong dọa đến sắp khóc.

"Vậy cậu nói cho tôi biết ông chủ của cậu là ai?"

Vương Phong trầm ngâm một lát nói ra.

"Cái này tôi cũng không biết."

Sát thủ vẻ mặt cầu xin nói ra.

"Cậu cái gì cũng không biết, cậu muốn chết sao?"

Liên tiếp mấy vấn đề cũng không biết, Vương Phong trong lòng cũng có chút giận. 

"Tôi hỏi một lần nữa, cấp trên là ai, nếu như không nói, thằng em cậu mất liền luôn."

Nói xong, Vương Phong đưa đao nhỏ hung hăng hướng phía trước đâm một chút, dọa đến người này lập tức lớn tiếng kêu đi ra.

"Tôi thật không biết ông chủ tôi là ai nhưng tôi biết số điện thoại hắn."

Tên sát thủ này vội vàng kêu to nói ra.

"Vậy thì tốt, gọi điện thoại cho hắn."

Nói, Vương Phong lục điện thoại di động của mình ra, đưa tới trước mặt sát thủ.

"Chúng tôi gọi điện thoại không dùng điện thoại bình thường, chúng tôi dùng Vệ Tinh Điện Thoại."

Lúc này sát thủ khoe khoang huơ huơ một cái đồng hồ điện tử trên cánh tay mình, ngược lại làm cho Vương Phong sửng sốt.

Tổ chức sát thủ từ khi nào cũng trở nên trâu bò như vậy? Gọi điện thoại đều dùng Vệ Tinh Điện Thoại?

"Bớt nói nhảm cho tôi nhờ, dùng điện thoại tôi."

Vương Phong thấp giọng quát.

"Vâng."

Thật sự là sợ hãi Vương Phong cầm dao găm làm loạn, cho nên tên sát thủ này không thể không dùng điện thoại Vương Phong nhập một dãy số.

"Cái gì nên nói cái gì không nên nói, tôi nghĩ cậu đã hiểu, gọi hắn ra cho tôi, tôi có thể tha cho cậu một mạng."

Vương Phong sát bên tai sát thủ từ tốn nói.

"Đã hiểu."

Tên sát thủ này lập tức nói ra.

"Nhiệm vụ tôi đã hoàn thành, tôi muốn gặp ngài."

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, tên sát thủ này quả nhiên dựa theo lời Vương Phong nói mà làm.

Chỉ là đợi đến lúc hắn nói xong, sắc mặt hắn liền vặn vẹo.

Lập tức đoạt lại điện thoại trong tay đối phương, Vương Phong thả ở bên tai.

"Chúng ta đã có quy định là không thể gặp mặt lẫn nhau, chắc hẳn nhiệm vụ đã thất bại, đã như vậy cậu cũng không cần phải sống."

Trong điện thoại, vẻn vẹn liền truyền ra một âm thanh lạnh như băng, sau đó Vương Phong chỉ nghe thấy một loạt tít tít tít như là đếm ngược.

Cúi đầu xem xét, sắc mặt Vương Phong cũng biến đổi, bởi vì giờ lúc này đồng hồ trên tay sát thủ lóe ra hồng quang, đoán chừng bên trong có bom.

"Cút ra ngoài cho tôi."

Nắm cổ tên sát thủ này, Vương Phong lập tức ném hắn ra ngoài cửa sổ, đập bể cả cửa kính.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn từ ngoài cửa sổ truyền đến, dưới mặt đất đều run rẩy theo.

Đi đến bên cửa sổ xem xét, Vương Phong cũng không nhịn được tê cả da đầu, bởi vì giờ khắc này dưới lầu Hoa Viên đã bị tạc ra một cái hố sâu, tên sát thủ kia cũng sớm đã không thấy tăm hơi, đoán chừng đều thịt nát xương tan.

Cái tổ chức này, vậy mà đề phòng nghiêm mật như vậy, lập tức kết thúc một sinh mệnh.

Nhanh chóng cầm di động nhìn dãy số vừa gửi tới, Vương Phong lại gọi cho Đường Ngải Nhu một cú điện thoại.

"Tôi nói ngắn gọn, thẩm tra một chút cú điện thoại này thuộc về ai, đây là nơi đầu sỏ của tổ chức Thiên Võng”.

Điện thoại kết nối, Vương Phong trực tiếp mở miệng nói ra, sau đó hắn có báo cho Đường Ngải Nhu số điện thoại.

Một tổ chức lớn như vậy, Vương Phong chỉ dựa vào một mình hắn khẳng định là không có cách nào đánh bại, cho nên hắn ngược lại có thể mượn dùng lực lượng cảnh sát thành phố Trúc Hải.

"Vương Phong, xảy ra chuyện gì?"

Khi Vương Phong cúp điện thoại, cửa phòng có người đẩy ra, Bối Vân Tuyết cùng Tử Toa hai người đều một mặt khẩn trương đứng ở đó.

Tiếng nổ lớn như vậy, đoán chừng toàn bộ tiểu khu cũng đã tỉnh, đừng nói đến là hai cô gái trong nhà này.