Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 217: Có thể để tôi chạm ngực không?




Sáng sớm hôm sau, Đường Ngải Nhu quả nhiên tỉnh dậy với một cặp mắt gấu trúc, tất cả người của nàng đều để Vương Phong làm cho chạy đi hết rồi, nàng muốn tiếp tục tăng ca cũng không còn ai hỗ trợ, cho nên nàng không thể không trở về. 

Mà dạo thời gian này nàng thật sự cũng đủ mệt mỏi rồi, bây giờ đi bộ đều cảm thấy bước chân như không còn cảm giác, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.

Bên trong biệt thự, Vương Phong ba người vẫn đang ăn điểm tâm, nhìn thấy nàng trở về, trên gương mặt của Vương Phong cũng lộ ra nét cười.

Lời nói của bản thân xem ra vẫn có chút tác dụng đó chứ, khiến nàng phải trở về thì khắc sẽ trở về.

“Ngãi Nhu, mau vào đây cùng ăn bữa sáng đi, ăn no rồi đi ngủ một giấc.” lúc này, Bối Vân Tuyết đã kéo Ngải Nhu vào trong, một hồi hỏi han ân cần, Vương Phong nhìn còn thấy ghen tị.

“Được rồi, tiểu Tuyết em không cần phải quan tâm chị đâu, một lát chị sẽ tự mình đi nghỉ ngơi, mọi người còn phải đi làm mà, mau ăn đi.” Lúc nói chuyện Đường Ngải Nhu nhìn Vương Phong một cái, sau đó thì cứ cúi đâu ăn.

Vương Phong nhìn trông cũng bình thường, khó có thể nghĩ ra hắn đã là người của đội quân Long Hồn, mà hắn lại còn mang quân hàm thiếu tướng, nhưng lại đáng mặt một tướng quân danh phó kỳ thực.

Tuy nhiên, điều thật sự khiến Đường Ngải Nhu cảm thấy phiền não cũng không phải là vì thân phận của Vương Phong, mà là vì những chuyện đã xảy ra giữa nàng và Vương Phong.

Kể từ lúc cưỡng ép đẩy Vương Phong về phía sau,nàng đã không biết làm thế nào đễ đối diện với anh, cho nên nàng sỡ dĩ liều mạng làm việc như vậy, một mặt là vì công việc cần thiết, một mặt cũng là vì nàng muốn né tránh Vương Phong.”

Vương Phong đã có Bối Vân Tuyết, mà nàng lại ở bên cạnh Bối Vân Tuyết và Vương Phong làm ra loại chuyện đó, cho nên bây giờ Đường Ngải Nhu thật sự cảm thấy lòng rối như tơ vò,  dường như ai nàng đều phải nói lời xin lỗi.

Nếu như Vương Phong không có bạn gái, nàng đại khái đã có thể làm bạn gái của Vương Phong, chỉ là trước mắt điều này có thể sao?

Nàng tuyệt đối sẽ không cướp người nam nhân từ người bạn khuê mật của mình, nàng cũng không thể làm ra chuyện gây tổn thương đến Bối Vân Tuyết như vậy, Bối Vân Tuyết quá mềm yếu, thật rất cần một người đàn ông ở bên bảo vệ, mà người này, Vương Phong chính là người thích hợp nhất.

Một bữa cơm, Đường Ngải Nhu đêu không ăn ra được mùi vị gì,dường như thứ đang ăn đều là lá cây vậy, cả một quá trình nàng đến một câu cũng không nói, chỉ là ăn cơm trong tâm trạng ngột ngạt, khiến cho Bối Vân Tuyết bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, không biết được nàng làm thế nào mà lại mang bộ dạng như vậy rồi.

Lẽ nào thật sự là quá mệt mỏi rồi?

Ăn cơm xong, Bối Vân Tuyết và Tử Toa đi làm rồi, mà Đường Ngải Nhu cũng đi về phòng của mình, đến tận lúc này, điện thoại của Vương Phong mới vang lên.

Nhìn qua dãy số,  hắn lập tức lộ ra ý cười, hắn còn cho rằng Tiểu Ngũ sẽ không tự giác gọi điện thoại cho mình.

“Việc tôi giao cho cậu làm xử lý như thế nào rồi?” Vương Phong chủ động hỏi.

“Miệng của con người này, quả thật là quá kín tiếng rồi, dù cho chúng ta dùng đến cực hình rồi thì hắn ta vẫn một câu cũng không khai ra, quả thật là một khối Ngoan Thạch.” (NGOAN THẠCH ĐIỂM ĐẦU). Vừa kết nối điện thoại, Tiểu Ngũ liền bắt đầu oán trách, khiến cho đầu mày của Vương Phonng cũng hơi nhíu lại, thu lại ý cười.

“Lẽ nào không hỏi ra thứ mà tôi muốn?” Âm thanh của Vương Phong, đã mang theo ý lạnh, khiến Tiểu Ngũ ở đầu dây bên kia cũng phải run lên một cái, không dám tiếp tục phàn nàn nữa, mà chỉ nói: “Thưa sếp, trong đêm thẩm vấn của chúng ta vừa qua, hắn đã chịu khai ra kẻ mời hắn.”

“Ồ? Cậu làm sao làm được vậy? Vương Phong có chút kinh ngạc hỏi.

“Cái này thật không tiện nói ra, có chút khiến người khác buồn nôn.” Giọng của Tiểu Ngũ có chút khó xử.

“Cứ nói đi, tôi sóng to gió lớn gì cũng từng gặp qua rồi.”

Vì Vương Phong cũng đã cho phép hắn nói ra rồi, cho nên phía sau Tiểu Ngũ cũng không còn do dự, đem phương pháp bức cung của bọn hắn nói ra, chỉ là nghe được hắn nói ra phương pháp này, Vương Phong xém chút nữa là nôn ra cả bữa sáng.

Ép người khác ăn phân uống nước tiểu vậy mà, lại còn có chút buồn nôn có dám nghe hay không?

Cơ thể có chút phát lạnh, Vương Phong cũng không hỏi câu này, mà nói: “Nói đi, rốt cuộc hắn ta được người nào sai tới?”

“Thưa sếp, hắn nói người thuê hắn là một người trẻ tuổi, chỉ cần làm theo bọn họ là được, từ trước đến nay đều không hỏi tên của cố chủ, cho nên hắn cũng không biết chủ nhân của hắn là ai, chỉ biết là chủ nhân từng sai hắn ta đi giết một người thuộc gia tộc Bối Thị.” Lời này của Tiểu Ngũ, làm cho ánh mắt của Vương Phong sáng lên, trong lòng đã hiểu được tất cả.

Vương Phong vốn cho rằng đối với việc tự mình ra tay trước tiên hẳn phải là cha con nhà Hoa Thị mới đúng, không thể ngờ được rằng lại là Bối Tử Minh.

Con người này đầy rẫy dã tâm, ngay cả Bối Vân Tuyết cũng đều chưa từng bỏ qua, ngày trước thả hắn đi, quả thật là đã phạm phải sai lầm quá lớn, nhưng mà Bối Thanh Vân này cũng thật là đáng thương, vậy mà phải chết trong tay một kẻ giết người như vậy.

“Được, tôi biết rồi, người này giao cho bên các cậu xử lý, đừng để lại dấu vết cho tôi.”

“Dạ, tôi hiểu rồi.” nghe được lời của Vương Phong, Tiểu Ngũ tự nhiên khắc biết phải xử lý người này như thế nào, ám sát Vương Phong không thành, cuối cùng tất nhiên chỉ còn đường chết.

Với lại từ sau khi đến thành phố Trúc Hải đây là lần đầu tiên Tiểu Ngũ làm việc cho Vương Phong, cho nên sẽ không có một chút nào mảy may lưu tình, kẻ muốn đạp đỗ bát cơm của hắn, thì hắn sẽ khiến kẻ đó phải chết!

Cúp điện thoại, Vương Phong nhịn không được xoa xoa thái dương, kẻ trẻ tuổi Bối Tử Minh này đối với thù hận của bản thân thật sự là quá sâu rồi, mà lại không tiếc gì mời cả sát thủ đến đối phó mình.

Cũng đúng thôi, trước đây nếu không phải là mình vạch trần hắn, thì âm mưu của hắn có thể sớm đã đạt được rồi, cho nên bản thân mình bây giờ phải là kẻ thù số một của hắn ta mới đúng.

Chỉ là một Bối Tử Minh-nhân vật nhỏ như vậy, Vương Phong căn bản là không đặt trong tầm mắt, đừng nói là mời tên sát thủ hạ lưu như vậy, ngay cả một tên sát thủ giỏi nhất đến, Vương Phong cũng không thấy chút sợ hãi.

“ Ta vốn không định đối phó ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn chết như vậy, thì cũng đừng trách ta.” Vương Phong trong miệng tự nói, nét mặt có chút lạnh lẽo, sau đó không còn quản chuyện khác, bắt đầu lật xem quyển sách y mà Quỷ Kiến Sầu đưa cho hắn.

Từ đầu đến cuối, Vương Phong không phải là loại người chịu đựng sự bắt nạt, người khác đánh hắn, hắn luôn trả lại mới được. Hơn nữa, đây cũng là đức tính truyền thống hàng ngàn năm nay của Hoa Hạ.

Đến mà không trả lễ thì không hay!

Vừa đọc sách, Vương Phong liền quên mất thời gian, đến cả Đường Ngải 

Nhu từ khi nào đã đến bên người hắn, hắn cũng không hề nhận ra, hắn cảm

thấy khát, nên mới định thần lại định xoay người tìm nước.

“Cô sao lại chạy đến đây rồi?” Nhìn Đường Ngải Nhu ngồi ở bên cạnh mình, Vương Phong bị dọa giật mình một phen.

“Tiểu lưu manh, anh thành thật nói tôi biết, anh thế nào lại vào quân đội Long Hồn? Tôi nghe nói quân đội đó toàn bộ là lực lượng tinh nhuệ của Hoa Hạ, bất kỳ người nào đi ra cũng là lấy 1 chọi 10, có phải như vậy không?” Đường Ngải Nhu mở miệng, ánh mắt có chút ao ước.

Hôm qua nghe nói Vương Phong là người của quân đội Long Hồn, cô trong lòng không thể tiếp nhận, chỉ là thông tin về Vương Phong không thể nào làm giả được, cô căn bản là không có quyền hạn tra xem, cho nên không thể không tiếp nhận sự thật là thế.

Nếu như Vương Phong thật sự là người của quân đội Long Hồn, vậy khẳng định phải có thân thủ lợi hại hơn mới đúng, cho nên cô bây giờ xuất hiện ở chỗ này.

“ Tôi đương nhiên là theo phương thức thông thường để vào rồi, không lẽ cô cho rằng tôi vào bằng cửa sau?” Vương Phong một mắt liếc nhìn Đường Ngải Nhu, không biết cô muốn nói gì.

Chỉ là khi nói đến chuyện đi cửa sau, trước mắt Vương Phong lại nhịn không được hiện ra đã từng cùng Đường Ngải Nhu này điên cuồng một đêm, người con gái này, quả nhiên lợi hại đến vậy, đêm đầu tiên đã mãnh liệt như thế, quả thật thể lực phi phàm a~.

Cho nên, một cách chầm chậm, vẻ mặt của Vương Phong nhìn Đường Ngải Nhu có chút thay đổi, làm Đường Ngải Nhu cảnh giác liền lùi về sau vài bước, đá vào chân của Vương Phong mà nói:” Đừng dùng kiểu ánh mắt mê đắm ấy để nhìn tôi, nếu không muốn tôi móc mắt anh ra.”

“ Vậy cô lại đây thử xem?” Khẩu khí của Vương Phong so với trước đây không có khác biệt quá lớn, làm cho Đường Ngải Nhu tức đến run rẩy, đôi mắt nhìn Vương Phong chằm chằm.

Cho nên trong những người con gái quen biết, sự trưởng thành của Đường Ngải Nhu  tuyệt đối là đẹp nhất, quả là không ai bì được, hơn nữa cô đi ra ngoài, khẳng định cũng chiếm cái nhìn chăm chú của hàng vạn người.

Vừa to vừa nẩy, quả thật là cực phẩm mà.

“ Anh nếu còn như vậy, tôi lập tức sẽ chuyển ra biệt thự khác, tôi hiện tại đến tìm anh là để bàn chính sự” Đường Ngải Nhu mở miệng, làm vẻ mặt của Vương Phong cũng từ từ quay lại vẻ bình thường, hắn đáp: “Nói đi, có chuyện gì?

“Là như thế này, tôi nghe nói người của đội quân Long Hồn đều là những người tinh anh trong tinh anh, thân thủ nhất định mười phần lợi hại, cho nên anh có thể dạy cho tôi vài chiêu không?” Lời vừa nói xong, Đường Ngải Nhu cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt khó coi.

Dù sao khẩu khí của cô đối với Vương Phong đều luôn không tốt, người khác có đáp ứng cô hay không cũng là hai chuyện khác nhau.    

“Người trong quân đội Long Hồn ai ai cũng thân thủ lợi hại, đối phó cô khẳng định không cần nhiều lời, chỉ là, người cảnh sát bạo lực như cô còn muốn tôi dạy cho sao?” Vừa nói, ánh mắt của Vương Phong cũng ở trên người của Đường Ngải Nhu mà quét tới quét lui, làm cho Đường Ngải Nhu như ngồi trên bàn chông.   

“ Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh rốt cuộc là có dạy hay không?” Đường Ngải Nhu có chút cáu bực nói, có bộ dạng của một tiểu nữ nhân.

“Để tôi dạy cô cũng được, chỉ là  tôi cũng thu lợi mới được a~, cô nên biết, việc không có lợi tôi không nhận làm đâu.” Vương Phong  một mặt cười mỉm, ngửa người trên ghế sofa.

“Vậy anh muốn lợi ích gì?”    

“ Lợi ích ấy, rất đơn giản, tôi thứ nhất không cần tiền, thứ hai không cần quyền,  tôi chính là muốn sờ một chút chỗ đó của em.” Vừa nói, ánh mắt không có hảo ý của Vương Phong ngắm đến ngực của Đường Ngải Nhu, làm mặt Đường Ngải Nhu lập tức trở nên xanh nhợt. 

“ Anh! Tên lưu manh thối này, lão nương hôm nay không thể không giết anh.” Bên trong biệt thự vang vọng lên câu gào thét của Đường Ngải Nhu, cùng với tiếng la thê thảm ngắt quãng của Vương Phong.    

Bản thân chỉ là nói ra một câu nói mà thôi, cô liền nhịn không được cơn thịnh nộ rồi, mẫu lão hổ này quả thực không thể trêu vào aaaa.   

Âm thanh la thét ấy tiếp tục kéo dài trong mười phút nữa mới từ từ kết thúc, lúc này toàn bộ bên trong biệt thự đã thành một mảnh rối bời, giống như bị trộm bới tung lên.    

Cách Đường Ngải Nhu không xa, Vương Phong định thần nhàn rỗi dựa vào tường, còn Đường Ngải Nhu thì che lấy khuôn ngực của mình, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

Đường Ngải Nhu tuy là cảnh sát, nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường, cho nên cô muốn đánh bại Vương Phong, thì làm sao có thể?

“ Anh sao lại chạy còn nhanh hơn cả chó nữa?” Nhìn đến một Vương Phong với khuôn mặt hờ hững, Đường Ngải Nhu nhịn không được oán trách nói.

“Tôi thấy là cô chậm như rùa mới đúng.” Vương Phong bác bỏ, làm Đường Ngải Nhu trên mặt lộ ra lửa giận.    

Tên lưu manh thối, quả nhiên bản tính lưu manh một chút cũng không đổi, nếu bắt được hắn, Đường Ngải Nhu nhất định phải đem tiểu huynh đệ của hắn cắt đi.

Chỉ là đuổi theo lâu như vậy, cô đến cả mảnh áo của Vương Phong cũng không chạm tới, rốt cuộc chỉ làm chính mình mệt mỏi không ít.    

“Ngoại trừ yêu cầu đó ra, những thứ khác tôi đều có thể đáp ứng, anh thấy như thế có được không?” Dù sao cũng không bắt được tên Vương Phong kia, cho nên Đường Ngải Nhu không thể không chịu thua thương lượng. 

Lúc trước ở trường cảnh sát, cô mặc dù học qua công phu không ít, chỉ là kiến thức ấy đem vào thực tế căn bản không thể áp dụng, rất nhiều kẻ xấu cô đối phó không nổi, cho nên bây giờ biết được Vương Phong đã thành công gia nhập vào quân đội Long Hồn, cô liền nghĩ để Vương Phong dạy cô một vài chiêu thức lợi hại.

Chỉ là tên Vương Phong này ức hiếp người khác quá rồi, nhân cơ hội chiếm tiện nghi, quả thật thúc nhịn nổi nhưng thẩm đây không nhịn nổi mà.