Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 228: Chính là hãm hại anh




"Đi, chúng ta đi ngân hàng trước." Đi ra khỏi công ty, Vương Phong vừa đi vừa nói chuyện.

"Đi ngân hàng làm cái gì?" Nghe được lời Vương Phong nói, hai người Cố Bình và Ngô Giai Di đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Các người tạm thời không cần quan tâm, dù sao tôi có việc cần tiền là được rồi." Vương Phong mở miệng, giọng nói cũng có phần thần bí. 

Tuy nhiên Vương Phong muốn lấy tiền, bọn họ cũng không có quyền can thiệp, cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là theo Vương Phong đi tới một ngân hàng gần đó, rút từ bên trong ra tròn hai triệu.

"Em hai, chẳng lẽ em thật sự ngốc đến mức muốn đưa tiền cho đối phương sao?" Nhìn thấy được Vương Phong lấy ra nhiều tiền như vậy, hai người Cố Bình đều có chút nóng nảy.

Vương Phong làm việc vẫn luôn rất đáng tin, chỉ là hiện tại hắn muốn vội vàng đưa tiền cho người ta sao? 

"Ha hả, đại ca anh cho rằng tôi là kẻ ngu si như vậy sao?" Nghe được hai người Cố Bình nói, khóe miệng Vương Phong lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó mới thâm trầm nói: "Nếu hắn đòi tiền, em lại dùng tiền đập chết hắn, hơn nữa em còn muốn hắn trực tiếp mất việc, thân bại danh liệt."

"Được, mọi chuyện bọn anh đều nghe theo em." Nhìn bộ dáng này của Vương Phong, bọn họ cũng biết Vương Phong nhất định đã có chủ ý, chỉ cần không ngốc đến mức đưa tiền cho người ta là được.

Đám người Vương Phong ngồi lên xe, trực tiếp đi tới trước Cục công thương của thành phố Quỳnh Dao, hơn nữa ở trong quá trình này, Vương Phong còn bảo Ngô Giai Di gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục công thương. 

Làm xong tất cả những điều này, Vương Phong mới thở ra một hơi, tiền của hắn không phải là do gió lớn thổi tới, cũng sẽ không dễ dàng đưa cho bất kỳ kẻ nào, muốn dựa vào loại đường ngang ngõ tắt này làm tiền, Vương Phong chắc chắn sẽ không để cho kẻ đó được như ý nguyện.

Mở miệng lại muốn hai triệu, thật đúng là biết mở miệng.

Muốn tiền, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, quả thật cho rằng công ty của hắn dễ bắt nạt sao? 

Đại khái tốn hơn hai mươi phút, ba người Vương Phong cuối cùng đi tới trước cửa Cục công thương thành phố, Vương Phong bảo Ngô Giai Di đi đỗ xe, hắn lại cngf Cố Bình trực tiếp đi vào cửa lớn của Cục công thương.

"Vị đồng chí này, tôi muốn tìm thư ký cục trưởng của các anh, cũng chính là Lưu thư ký." Kéo một nhân viên đi ngừng qua tác, Vương Phong nở nụ cười hỏi.

"A, anh đi dọc theo cầu thang lên tầng ba, sau đó rẽ trái lại có thể nhìn thấy được văn phòng của hắn." Nhân viên công tác này mở miệng, ngược lại không cảm giác được có chỗ nào kỳ quái. 

"Cảm ơn." Nhìn nhân viên công tác mỉm cười, Vương Phong và Cố Bình dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó hai người bọn họ lại trực tiếp đi lên cầu thang.

Không bao lâu, bọn họ tìm đến phòng làm việc của thư ký cục trưởng, người này thật ra thoải mái, chẳng qua là một người thư ký không ngờ chiếm một mình một phòng, khi hai người Vương Phong đẩy cửa ra, bọn họ còn hít vào một hơi lạnh.

Má nó, đây còn là phòng làm việc của một thư ký sao? Đây quả thực tương đương với hoàng cung đi? 

Trong gian phòng được lắp đặt thiết bị vô cùng sang trọng, chắc hẳn trang trí như vậy một lượt cũng không ít hơn năm trăm triệu, không trách được người này mở miệng lại ra giá lớn như vậy, chắc hẳn hắn đã tham ô không ít.

Đối với những sâu mọt trong chính phủ, Vương Phong luôn đặc biệt phỉ nhổ, cầm tiền thuế của dân chúng, lại mặc kệ mọi chuyện, người như vậy quả thực chính là bại loại của xã hội.

"Hai người các anh có chuyện gì? Tại sao không gõ cửa đã tiến vào, còn cần tôi phải nhắc nhở các anh trước khi vào phải gõ cửa nữa sao?" Nhìn thấy được hai người Vương Phong đi tới, Lưu Tinh Quang ngồi ở trên ghế da lập tức lộ ra vẻ không hài lòng. 

"Anh chính là Lưu Tinh Quang đúng không?" Nhìn người đàn ông này đại khái khoảng chừng ba mươi tuổi, Vương Phong trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, không biết các anh là ai?" Nghe được đối phương gọi ra tên của mình, lúc này Lưu Tinh Quang mới phản ứng được, ở trong Cục công thương hắn lại không quen biết với hai người này.

"Tôi là người chịu trách nhiệm về bất động sản Tuyết Phong, anh muốn tiền, tôi mang tới cho anh, anh có muốn nhìn một chút hay không?" Nói xibg, Vương Phong liếc mắt nhìn về phía cái rương lớn trong tay của Cố Bình. 

"Ha hả, hóa ra là các anh, mời ngồi, mời ngồi." Nghe nói là tới đưa tiền cho mình, Lưu Tinh Quang không biết đã ném không vui trong lòng trước đó tới nơi nào đi, quả thực lại thân thiết giống như hầu hạ cha mẹ ruột của mình vậy.

"Ngồi thì không cần, tôi cảm thấy anh cần phải kiểm lại tiền trước một chút thì thỏa đáng hơn." Vương Phong mở miệng, giọng nói cũng có phần lạnh lẽo.

Chỉ là hiện tại Lưu Tinh Quang đang hưng phấn, đầu óc mê muội, hồn nhiên không cảm giác được giọng nói Vương Phong có gì lạ, hai triệu, hắn cũng vì thấy công ty này không có thực lực gì mới lên tiếng như vậy. 

Nếu như vị trí của công ty là ở trung tâm thành phố, có khả năng hắn còn không dám mở miệng như vậy, bởi vì người có thể thuê diện tích làm công ty ở trong trung tâm thành phố, sau lưng nhất định có thể có chỗ dựa lớn, hắn cũng không dám đi trêu chọc người như vậy.

Lấy tiền, hắn cũng nhìn người ta mới nóii, để công ty ở nơi chim không ỉa như vậy, nhất định là không có bao nhiêu tiền, cũng không có thế lực gì, cho nên lúc này hắn mới dám giở công phu sư tử ngoạm.

Nhưng khiến cho hắn không có nghĩ tới là, công ty này lại thật sự đưa ra hai triệu, hơn nữa còn đưa đến nơi này, điều này làm cho trái tim nhỏ của hắn cũng không nhịn được đập thình thịch. 

Hai triệu là một khoản thu nhập lớn, cho dù hắn đòi tiền khắp nơi suốt một năm, cũng không mò được nhiều như vậy.

"Nào, mời hai vị uống trà, đây chính là trà Long Tĩnh Tây Hồ chính tông tôi sai người mang từ Hàng Châu đến, mau nếm thử." Trên gương mặt Lưu Tinh Quang tươi cười rót trà cho hai người Vương Phong, trong lòng Cố Bình và Vương Phong lại đều cười lạnh.

Vừa rồi thái độ còn tệ hại như vậy, bây giờ nghe nói là tới đưa tiền, lập tức đổi một trăm tám mươi độ, người này đơn giản là mất trí rồi. 

Vì tiền, thực sự cái gì cũng làm được.

"Anh rốt cuộc có muốn tiền hay không, không muốn chúng tôi liền đi." Vương Phong mở miệng, vẻ mặt càng thêm xem thường.

"Muốn muốn, tiền thứ này, tôi làm sao có khả năng không muốn, tuy nhiên để cho hai người các anh tự mình đưa qua, ngược lại thật ngại quá, tuy nhiên các anh yên tâm, thu tiền của các anh, sau này chắc chắn sẽ không có bất kỳ kẻ nào lại tới gây sự với các anh nữa." Lưu Tinh Quang vỗ ngực của mình, trên gương mặt đầy vẻ bảo đảm nói. 

"Phải vậy không?" Nghe được lời của hắn, sắc mặt Vương Phong lạnh hơn, vốn không ai tới gây phiền toái, kẻ không biết xấu hổ này còn dám nói như vậy.

Theo giọng điệu của hắn như vậy, hình như còn cho đám người Vương Phong một ân huệ cực lớn.

Một thư ký nho nhỏ, dám thu của bọn họ hai triệu, đây quả thực là to gan lớn mật. 

"Được rồi, tôi không muốn nói nhiều lời, ở chỗ này có hai triệu, tôi thấy anh vẫn nên tự mình kiểm tra lại một chút rồi nói sau." Vương Phong mở miệng nói, sau đó cầm cái rương tới, đặt lên trên bàn làm việc.

Nhìn một cái rương lớn này, trên mặt của Lưu Tinh Quang rõ ràng hiện lên vẻ tham lam, cho dù hắn bình thường mượn chức vụ của mình thu tiền, chiếm lợi từ người khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhận được nhiều tiền như vậy.

Hai triệu, cho dù hắn làm ở trên chức vụ này cả đời cũng không có khả năng nhận được nhiều tiền lương như vậy, hai người này thật đúng là kẻ ngu si. 

"Được, nếu như anh muốn tôi kiểm tra một chút, vậy tôi lại kiểm tra." Lưu Tinh Quang hưng phấn chà xát hai tay, lúc này mới run rẩy giơ tay mở cái rương nhỏ ra.

Bên trong cái rương này chứa đầy những tờ tiền mặt màu đỏ rực, đó là số tiền đám người Vương Phong vừa lấy ra từ trong ngân hàng, trước đó không lâu, tổng cộng tròn hai triệu.

Thoáng cái lại nhìn thấy được nhiều tiền như vậy, Lưu Tinh Quang cũng không nhịn được có chút chắt lưỡi, tuy nhiên sau đó hắn lại trở nên vô cùng kích động, bởi vì số tiền này hiện tại đều thuộc về một mình hắn. 

Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn ra cửa không người xong, lúc này hắn mới bắt đầu cẩn thận đếm tiền.

Bàn tay lướt qua từng tờ tiền, thân thể của Lưu Tinh Quang cũng không nhịn được khẽ run rẩy.

"Lưu thư ký, tôi thấy anh vẫn nên tính toán nhanh một chút, bằng không một hồi nữa lại để cho người khác nhìn thấy được." Nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, Vương Phong khinh thường nói. 

"Được rồi." Biết ở đây không phải là địa điểm có thể quang minh chính đại nhận hối lộ, cho nên Lưu Tinh Quang cũng rất nhanh đã kiểm kê số tiền xong.

Số tiền đều buộc chỉnh tề thành từng cục, cho nên hắn rất nhanh lại kiểm kê xong, đồng thời còn kiểm tra thí điểm mấy chồng tiền, xác định tất cả đều là tiền thật, hắn mới dùng hình người dạng chó mở miệng nói: "Được rồi, tiền tôi đã kiểm kê xong, hiện tại hai người các anh có thể đi về."

"Lẽ nào anh lại không ghi cho chúng tôi một tờ biên lai sao?" Vương Phong bỗng nhiên vô cùng giật mình hỏi. 

"Ghi biên lai gì? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ giật nợ sao? Hơn nữa tôi là người của Cục công thương, tôi làm sao có khả năng hãm hại anh."

"Nếu anh không hãm hại tôi là tốt rồi." Vương Phong cười, sau đó mới xoay người nói với Cố Bình: "Đại ca, cầm tiền đi."

"Được." Nhìn thấy được tiền đã đến trong tay người khác, nhưng hiện tại Cố Bình nghe được lời Vương Phong nói, cũng không có chút do dự nào, trực tiếp từ cướp cái rương từ trong tay của Lưu Tinh Quang về. 

Lưu Tinh Quang là kẻ chuyên tham ô đút lót, lưu luyến ở các bụi hoa, cho nên thân thể của hắn cũng sớm đã suy yếu, cho nên đối mặt với Cố Bình cướp giật, hắn hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được.

"Lưu thư ký, tôi có thể rất trách nhiệm nói cho anh biết, cuộc sống chính trị của anh, chấm dứt rồi." Nói xong, Vương Phong lấy điện thoại di động từ trong túi của mình ra, đồng thời còn giở cao ở trước mặt hắn.

"Mẹ nó, anh dám hãm hại tôi?" Nhìn thấy được điện thoại di động trong tay của Vương Phong, Lưu Tinh Quang cuối cùng đã kịp phản ứng, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng dữ tợn. 

Hóa ra hai người này căn bản không phải tới đưa tiền, bọn họ là muốn mượn cơ hội này hãm hại hắn, hơn nữa hắn còn ngốc đến mức bị hai người bọn họ gài bẫy, điện thoại di động kia, không cần nghĩ cũng biết nhất định là có ghi âm, nếu như ghi âm này bị truyền ra ngoài, đừng nói là cuộc sống chính trị của hắn kết thúc, hắn còn có khả năng sẽ bị đi nhà tù.

"Đưa điện thoại di động cho tôi." Nhìn thấy được điện thoại di động trong tay của Vương Phong, Lưu Tinh Quang không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp xông lên cướp.

Chỉ có điều với sức lực của hắn như vậy gặp phải Vương Phong, căn bản lại không thể so sánh được, Vương Phong trực tiếp đá hắn lăn vào góc tường, hắn khẽ phát ra tiếng kêu rên. 

"Lưu thư ký, nói vậy khi anh gây khó dễ cho công ty chúng ta, anh cũng không nhìn xem thử tôi là người như thế nào, muốn lừa tiền cũng lừa đến trên đầu của tôi, tôi nhìn anh là không biết sống chết rồi." Vương Phong cười lạnh, khiến cho Lưu thư ký càng thêm điên cuồng.

"Lão tử hôm nay phải liều mạng với mày." Lưu Tinh gào lên, giống như con trâu đực phát điên nhào tới.

"Chỉ với anh cũng xứng để liều mạng với tôi hay sao?" Vương Phong cười lạnh một tiếng, sau đó hắn đạp một cước ra ngoài, lần này càng ngoan độc hơn, hắn trực tiếp đạp vào mặt của Lưu Tinh Quang, lưu lại một vết chân màu đỏ cực lớn. 

"Tao giết mày." Cho dù Vương Phong hai lần đánh hắn tới đau đớn không chịu nổi, nhưng hiện tại chứng cứ lại nằm ở trong tay của người khác, cho nên Lưu Tinh Quang lại một lần nữa vọt tới.

Ghi âm bên trong điện thoại di động có liên quan đến mệnh vận của hắn sau này, nếu như bị vạch trần, hắn có thể sống còn khó chịu hơn cả chết, suốt ngày đánh chim ưng, nhưng không nghĩ hôm nay lại để cho chim ưng mổ vào mắt mình.

"Tất cả dừng tay cho tôi." Lại ở thời điểm Lưu Tinh Quang điên cuồng xông lên, bỗng nhiên ở cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm, khiến cho Lưu Tinh Quang cũng không thể không ngừng lại. 

"Anh rể, cứu em." Nhìn thấy người vừa tới, Lưu Tinh Quang lập tức kêu lớn lên, giống như người chết chìm bỗng nhiên nắm được một cọng rơm cứu mạng vậy.

"Im miệng." Nghe được em vợ mình nói vậy, trên mặt Cảnh Dịch không nhịn được lộ ra sự tức giận, hắn lập tức lại trấn áp cục diện.

Trước đó hắn nhận được một số điện thoại xa lạ, nói là trong cục có người tham ô nhận hối lộ, cho nên hắn không thể không bỏ qua bữa tiệc quan trọng, vội vàng chạy về đây. 

"Vị tiên sinh này chào anh, tôi là cục trưởng ở đây, có chuyện gì, anh có thể trực tiếp nói với tôi."

Gọi cậu em vợ của mình dừng lại xong, Cảnh Dịch cũng quay sang, mỉm cười nói với Vương Phong.